Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn Ý

Phiên bản Dịch · 2837 chữ

Một cô gái mang dáng dấp của tiểu thư quyền quý cùng với khuôn mặt kiều diễm và sự sắc sảo, thông minh có thừa, nêu ko phải thần thái toát nên hàn khí thì cũng sẽ ko khiến mọi người phải cảm thấy đáng sợ khi cô ta tới gần. Hẳn nhiên cô ta lại có thể tự do ra vào Đỗ gia một cách hồn nhiên hết sức với quan hệ là bạn thân của Đỗ Phu nhân vừa qua đời! Chỉ nhìn vào thái độ của cô ta cũng có thể nhận thấy tâm tình cô ta đối với ông chủ không hề đơn giản một chút nào hết tuy nhiên với khoảng thời gian suy sụp của ông chủ lúc này cũng không ai dám ngăn cản cô ta bước vào gian phòng của 2 cha con. Nhìn trực tiếp từng sắc thái trên khuôn mặt người đàn ông của mình với sự cao ngạo, khí thế và hoàn mỹ mới ở độ tuổi 35 vốn đã lấy đi ty mà cô ta coi như là ty sét đánh ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng rất tiếc người mà ông ấy lựa chọn không phải cô ta mà là người bạn thân trời đánh. Vốn là cũng đã nghĩ sẽ ko thể nào một thân phận trẻ mồ côi có thể vào được Đỗ gia được thế mà Phan kim Huyền có thể đường đường chính chính qua mặt một người thế lực như cô. Thật nực cười nhưng bây giờ mọi thứ sẽ dần thay đổi và phần thắng đáng lý là cô ta. Cô ta tiến tới gần đứng trước mặt người đàn ông quét ánh mắt qua ông và nhìn thẳng đứa bé trong nôi kìm nén cảm xúc tột cùng phát ra câu nói lạnh lùng, kèm theo tiếng cười mỉa mai:

“cuối cùng vẫn là không kìm được cảm xúc hay sao? Người đàn bà phản bội anh nhận được kết cục như vậy cũng không phải vì đứa bé đó giống cô ta lại không phân biệt được kẻ đáng nguyền rủa với người quan tâm anh nhất hay sao?”

Ông Phong cũng không lạ giọng nói này nữa, cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái chỉ hừ lạnh:

“ Lưu Hoàng Lan cô vốn cũng là tiểu thư quyền quý ăn nói không phải nên chú ý chút hay sao? Tôi nói lại vợ tôi không có phản bội tôi đừng có nói những lời đáng khinh bỉ như vậy! cô tới đây có việc gì?”

( Lưu Hoàng Lan gia thế không hề tầm thường, sinh ra đã là đời thứ 5 trong dang gia vọng tộc, nhiều người ngưỡng mộ. Là cháu gái của cựu Thượng tá Lưu Minh Thiện vốn là người quen biết rộng , người người tôn kính và cha chú trong nhà cũng nắm giữ các chức vụ không hề nhỏ. Bản thân cô cũng là người học xuất chúng với những 2 bằng cử nhân tài chính ngân hàng và Maketing đứng đầu danh sách săn lùng của các nhà tuyển dụng là người không hề đơn giản nhưng cô lại không được lựa chọn uất ức nhưng cũng không vì thế mà rựa vào gia đình cũng không lấy bất cứ ai khác chỉ là đang đợi cơ hội của bản thân.)

Sau lời nói khiến cô tắc nghẹn nhưng nhìn vào ánh mắt ông lại thấy vài tia đau thương cùng ảo não tột cùng cũng chỉ có thể có một người khiến tâm trạng ông ta như vậy mà thôi, cô lấy lại ý trí nói tiếp rồn ép ông :

“ Mọi chuyện đã quá rõ ràng chỉ là tôi không muốn anh khổ mới cho a thấy bộ mặt thật của những người ấy mà thôi. tôi cũng không muốn đôi co với anh về nhưng điều này nữa, tôi tới đây để mong muốn anh nhanh tróng vực lại tinh thần và quay lại công ty. Những công việc hiện tại ở công ty về cơ bản tôi sẽ ra mặt giúp anh và a yên tâm, các cuộc họp với đối tác ko quan trọng t sẽ giải quyết còn lại nếu bắt buộc có mặt tôi đều xin hoãn lại cho a. Bây giờ anh cứ như thế này thì mọi thứ anh gây dựng sẽ tan thành mây khói thôi. Không ít người đang vì tâm trí đảo loạn của anh mà có ý định tranh ngôi, xoán vị. anh hãy nhanh tróng quay lại công ty được chư? “

Tâm trí Phong đâu còn có để ý tới lời của cô ta. Người ông yêu nhất không còn bên cạnh ông nữa ui! Mọi thứ ông xây dựng lên là muốn dành tặng cho người con gái ấy đã không còn thì mọi việc cũng chỉ là vô nghĩa. Suy nghĩ như vậy làm ông thấy đau lòng ghê gớm, không thể kìm nén cảm xúc cũng không mún trả lời cô ta ông chỉ đưa tay ôm lấy đầu đau nhức và nước mắt lại tuôn rơi.

Nhìn người đàn ông vốn phong độ và là người có thể khiến mình hy sinh mọi thứ lại thành ra như thế này Hoàng Lan thật sự cảm thấy tức giận cũng không suy nghĩ nhìu và những lời nói cũng chỉ là vô ích. Cô ta lao tới và túm lấy cổ áo của Phong nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông càng khiến cô ta uất hận và nói lớn:

“ Anh có tỉnh táo hay không? Vì một người không ra gì mà như vậy. anh như vậy thì người ta vì thế mà yêu anh hay sao? Tỉnh táo lại đi, anh cũng chỉ là kẻ tầm thường như thế này thôi sao? Thật nực cười, a nhìn lại bản thân mình đi không khác gì phế phẩm của người phụ nữ đó!”

Vừa nói cô ta vừa cười mỉa mai nhìn thẳng vào gương mặt người đàn ông không chút do dự. Không thể nói người con gái này đáng sợ tới mức độ nào nhưng cũng có thể khiến cho người ta không ngừng cần cảnh giác.

Trước những lời nói của người con gái này đúng là không thể tránh khỏi những suy nghĩ phức tạp chen lẫn trong đầu nhưng cô ta không khác gì đàn ông lại có thể hành động như thế này với ông. Có chút hổ thẹn ông vội hất tay cô ta ra khỏi cổ áo của mình đã bị nhăn nhúm. Lấy lại chút bình tĩnh nói với cô ta, cũng không nhìn vào cô ta như lúc trước. Cất giọng lạnh đạm:

“ tôi biết rồi! cô cũng chỉ là quản lý dự án ngoài ra không là cái gì cả đừng có tỏ ra mình thông minh hành động như vậy cũng không có gì hay ho. Cô về đi tôi sẽ sớm quay về công ty.cũng đừng tự tiện vào nhà của tôi nữa có gì trực tiếp gọi cho tôi là được.”

Nghe xong câu nói lạnh lùng không chút sắc thái tình cảm, cô ta thật sự cảm thấy rất căm phẫn nhưng lúc này cũng không nên làm quá chuyện nên. Cần phải bình tĩnh và điều này chính là sở trường của cô ta. Hoàng Lan chỉ cười nhẹ và nói từng câu không ít không nhiều nhưng cũng khiến người khác phải dè chừng:

“ Thư ký Nguyễn Việt và Phan Hữu Diệp có liên quan đến nhau đúng không? Tôi tưởng anh sẽ tha thứ cho hắn ta không ngờ hành động cũng có lúc quyết liệt! tin tức cũng vì trận bão mà lắng xuống không ít, nguyên nhân cái chết của thư kỹ Nguyễn hẳn là cũng khó xác định nhỉ? Thật là tính toán hoàn hảo! “

Cô ta nở một nụ cười nửa miệng gian xảo.

Ông Phong không khỏi giật mình chừng mắt nhìn cô ta và hỏi, lời nói có vài phần ngạc nhiên:

“Thư ký Nguyễn đã chết sao? như vậy thì có liên quan gì đến tôi? Phan Hữu Diệp là ai chứ? Cô là có ý gì vậy tiểu thư Lưu?”

Cô gái này quả nhiên cũng ko hề đơn giản chỉ cười mỉa mai và nói nhẹ nhàng:

“ nếu xét mọi mặt bằng chứng về bức ảnh mà tôi có. Mọi động cơ của anh đã quá rõ ràng. Phan Hữu Diệp tôi đã giúp anh xử lý chu toàn. Anh yên tâm mọi thứ tôi sẽ luôn giúp anh chỉ cần anh suy nghĩ một chút. Mọi thứ anh có bây giờ đáng được bảo vệ hơn nhiều đó. Tôi cũng không làm phiền anh nữa, anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi”.

Sau câu nói nửa chừng thì cô ta cũng quay người lại và chuẩn bị tiến ra ngoài.

Ông Phong vẫn không nhìn cô ta nhưng cảm xúc có phần biến đổi chỉ đưa ra câu hỏi:

“thật sự cô đã giải quyết ổn thoả hết mọi thứ rồi sao?”

Đôi môi cô ta vẽ lên đường cong sắc sảo chỉ cười vs ông ta một cái sau đó rời đi cũng không nói thêm điều gì nữa, vì cô ta biết cô ta đang dành phần thắng. các bước đi của cô ta đang dần khiến người đàn ông này tiến vào cái bẫy của mình.

Cô ta đi khỏi, Phong cảm thấy nhức đầu vô cùng. Mọi việc không hiểu đã thành ra cái gì? Mọi suy tính của ông không đi tới đâu người phụ nữ vừa rồi làm ông càng ngày càng cảm thấy đáng sợ nhưng ông lại không thể đuổi việc cô ta hay bắt cô ta biến mất khỏi mắt mình. Chỉ nguyên dựa vào thế lực của con người ấy cũng không tầm thường. thật rắc rối. ông lại ôm đầu đau đớn và hét lên.

Oa…oa…

Đứa bé vì tiếng hét của cha mình mà khóc lớn. ông đứng dậy nhìn vào nôi đứa bé khóc đỏ cả mũi, nhìn rất đáng yêu. Không thể kìm lòng như phản xạ bình thường của một người cha ông bế con bé lên và xoa xoa, vỗ vỗ nhẹ vào lưng con bé xong bản thân thì đung đưa nhưng con bé mãi cũng ko nín. Nghĩ kỹ lại thì có lẽ con bé cũng chưa ăn, ông cũng không biết phải làm sao đành gọi quản gia pha sữa cho con bé. Quản gia lật đật chạy tới ôm đứa bé cho bé uống sữa xong thì bé cũng ngoan ngoãn lăn ra ngủ tiếp. Phong cảm thấy rối bời vô cùng nhìn đứa bé ông không thể ghét bỏ nó. Nhưng lại cũng không ình cái quyền yêu thương đứa bé này. Ông phải làm sao bây giờ? Nhức đầu không thể đưa ra quyết định ông để lại đứa bé đang ngủ ngon vô tôi ở trong phòng đi ra ngoài phòng khách. Thả người trong ghế sô pha và bắt đầu xoa bóp hai thái dương. Một người phụ nữ quý phái khoảng ngoài 60 nhưng khuôn mặt toát lên nỗi bi thương làm bà nhìn già hơn cả chục tuổi. ngồi cạnh con trai mình nhìn người mà mình yêu thương bao năm tháng bà chỉ có thể ngồi cạnh khuyên nhủ:

“ Phong ah! Con cũng đừng buồn nữa. Số Huyền khổ cô nhi từ bé. Mẹ vốn rất yêu quý Huyền, nó ngoan ngoãn, tốt bụng mà mang số mệnh đáng thương. Nhưng chúng ta cũng không thể làm gì khác, nhưng bây giờ chúng ta đã có con bé, con cũng đừng buồn nữa. con đã làm cha rồi thì cũng hãy vì con mà cố gắng vượt qua nỗi đâu này.”

Bà nói lau đi những giọt nước mắt cuối cùng trong mấy ngày qua vì cơ bản bà cũng đã khóc hết nước mắt cho cô con dâu thảo hiền của bà. Bà quý Huyền vô cùng thích tính cách trân thành và dáng vẻ ưa nhìn, cao quý mà bà cùng con trai đều có cảm tình ngay từ cai nhìn đầu tiên. Bà quý đứa bé vô cùng nhưng cũng buồn vì mất đi con dâu. (Từ ngày Huyền về nhà bà thì bà vui vẻ hơn nhiều. Từ lúc cha Phong ( chồng bà) bỏ đi theo người tình để lại Phong một tay bà nuôi dậy trưởng thành và luôn luôn khiến bà tự hào không ngừng thành công trên con đường sự nghiệp, nhưng cũng luôn luôn có những kẻ ghen ghét đố kỵ làm con trai bà vất vả không ngừng và luôn mang nét mặt mệt mỏi từ công ty trở về khiến bà lo lắng. Nhưng từ khi có Trang mọi thứ khác hẳn, công việc của Phong ngày càng thuận lợi, ghế ngồi vững chắc cả gia đình của bà ấm cúng lạ thường. Tuy Huyền chỉ là trẻ mồ côi nhưng cũng là người có học thức và thông minh, tinh tế làm bà cảm thấy rất hài lòng. Vậy mà bây giờ mọi thứ lại gần như sụp đổ, bà cũng phải cố gắng để vực dậy tinh thần của con trai không thể để con trai bà suy sụp. bà lại phải thêm một lần nữa mạnh mẽ giống như khi chồng bà bỏ rơi 2 mẹ con, để rồi một mình bà chăm sóc cho cậu con trai mới 10 tuổi.)

Phong đưa mắt nhìn người phụ nữ đáng kính trọng nhất trong cuộc đời mình. Một người không đáng phải chịu những nỗi đâu nhất đang vì bản thân mình mà cố gắng không suy sụp, từng nếp nhăn hiện lên rõ rệt cùng với vẻ tiều tuỳ. Không muốn làm bà buồn thêm nữa nếu biết nhiều hơn về những việc làm kinh khủng của con dâu bà yêu quý chắc bà sẽ ngã khuỵ thật sự. ông lấy lại tinh thần và quyết tâm vì người phụ nữ này sẽ không để bà phải rơi nước mắt thêm nữa, ông đứng dậy nắm lấy vai của mẹ mình và dìu bà về phòng nói nhẹ nhàng:

“ mẹ yên tâm, con không sao đâu. Mai con sẽ tới công ty làm việc trở lại. Mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Thấy tinh thần khá tốt và giọng nói chắc chắn của con trai bà cũng yên tâm vài phần cùng con trai trở về phòng mình và nói:

“ Được! được! như vậy mẹ cũng yên tâm rồi. Ah con bé cũng sinh ra được tuần rồi con lên đặt tên cho con bé và làm khai sinh. Mẹ mấy hôm nay sức khoẻ không tốt không quan tâm tới con bé nhiều được thấy có lỗi với nó quá. Con bé cũng thật giống con và cả huyền….”

Nhường như biết nên bớt nói bà liền im lặng. Không thể để con trai bà vương vẫn nỗi đau mất vợ sớm như vậy. Phong nắm chặt tay thành quyền nhưng cũng không muốn làm mẹ phiền lòng chỉ nhẹ nhàng đưa bà ngồi vào giường và nói:

“ vâng mẹ yên tâm con bé thì con đã nghĩ tên trước rồi. mẹ thấy tên Đỗ Phan Minh Nhi được chứ? Nếu mẹ đồng ý mai con cũng sẽ làm giấy khai sinh cho con bé luôn”

Bà nghe thấy vậy cũng gật gù ngay tức khắc và có chút cười trên khoé miệng:

“ Hay! Con bé nhất định sẽ thông minh và đáng yêu. Tên con nghĩ cũng rất có ý nghĩa. Vậy con cũng mau đi nghỉ sớm. mẹ sẽ bảo quản gia đón con bé xuống ngủ với ta hôm nay, mẹ muốn ôm con bé và nhìn nó kỹ hơn”

Thấy bà thoải mái Phong cũng đỡ cảm thấy đau lòng nhưng cũng không đồng ý với bà chỉ nhẹ nhàng:

“ Mẹ còn mệt lắm, đêm con bé quấy khóc sẽ làm mẹ thức giấc, con cũng bảo quản gia thuê bảo mẫu cho con bé rồi. mẹ nghỉ ngơi đi mai khoẻ hơn rồi chơi với nó”.

Bà cũng không kiên quyết nữa vì thật sự bà cũng rất mệt, cả tuần nay bà khóc suốt, cũng không ngủ được. Hnay bà mới thấy tâm trạng khá lên chút nên cũng đồng ý với con trai sau đó nằm nghỉ. Phong đi ra ngoài đóng nhẹ cửa và sau đó cũng ngồi gục xuống ngay tại cửa phòng mẹ mình. Thật sự ông cũng thấy rất mệt mỏi nhưng đã tới con đường này ông sẽ phải tiếp tục bước dù chỉ một mình. Và người phụ nữ kia ông cũng không biết cô ta muốn gì? Làm sao để có thể tránh xa cô ta? Mọi việc đã vượt qua tầm kiểm soát của ông mất rồi.

Bạn đang đọc Mộng Ảo của vananhmatachi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.