Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Tính Đến Phút Cuối Cùng!

Phiên bản Dịch · 1559 chữ

Nó trở lại thấy mọi người cùng lũ bạn nó đang dọn dẹp bãi chiến trường của hai tên kia để lại, nó không chú ý nữa hướng thắng phía cái con người đang ung dung ngoài cuộc ngồi vắt chân rung đùi và ăn táo. Nhỏ Mai từ bấy đến giờ hết việc lo hoà giải oánh lộn của hai chàng trai đẹp, lại sốc vì sự phá hoại thiết kế của nó mà xỉu nằm nguyên trên ghế phòng bếp (Bó tay vs bả, cơ bản là bả mún ngủ chứ xỉu gì, làm màu thui :3). Bà Loan cơ bản là bà không biết ở trong hoàn cảnh như thế này thì bà nên làm gì và phải làm gì nữa, hai đứa nó không có tình cảm thì may rồi nhưng chúng nó thù nhau thì không thể chấp nhận ở cái tuổi gần 80 này rồi sao bà vẫn cứ phải thấy mấy cái cảnh đau lòng như thế này nữa sao? Nhìn thấy chuyện hắn dám làm trong lễ sinh nhật của người mới quen bà thật sự lo lắng và khẳng định nó đã bị gia thế kia ảnh hưởng rất nhiều. Hơn nữa, hắn với nó lại chẳng có cái gì gọi là giống nhau, thật sự hắn giống người kia quá nhiều. Bà lại một lần nữa lo sợ sẽ xuất hiện những thủ đoạn mới với đứa cháu gái vô tư, hồn nhiên này của bà và bà đã sắp không còn thời gian để có thể nâng niu bảo vệ nó nữa rồi.


Nó hướng phía anh bẻ tay răng rắc, ngồi xuống ngay bên cạnh người vẫn đang bình thản ăn táo như không quan tâm cái đứa mặt mũi đang tối sầm như muốn nghiền nát anh. Nuốt miếng táo cuối cùng anh nói bình tĩnh vẫn không hề nhìn nó:

“Có chuyện gì sao? Ngồi bẻ sắp gãy cả tay rồi mà sao không nói gì?”

Nó “Oa” một cái vì cay cú mà cứ ngồi vặn tay bi giờ mới thấy đau, nhưng vẫn vênh váo nói với anh ra oai mặc dù đau cũng kệ:

“Anh tới đây để đòi nợ hả? thế anh muốn gì? Muốn tôi lau hộ xe của anh sao? Lúc sáng anh làm tôi ướt người, tôi chưa biến anh ướt toàn tập là may. Anh còn ở đây làm cái gì? Vừa rồi anh cũng đi cùng tôi hẳn là đã thấy hết sao còn im lặng? anh muốn phá huỷ bữa tiệc của tôi sao? Đâu cần phải trả thù tôi như vậy chứ?”

Nghe nó nói mà anh suýt sặc, nó lại hoàn nguyên cái vẻ trẻ con khác xa vừa rồi luôn. Bây giờ mới nhớ ra là đúng anh với nó kiểu như oan gia ngõ hẻm chỉ là anh đứng ngoài cuộc không phải muốn trả thù trẻ con như vậy, không hiểu sao nó lại nghĩ anh có thể là vì như thế. Đương nhiên không phải ý của mình thì cũng không thể thừa nhận, anh thản nhiên với thêm múi lê trước mặt và nói bình tĩnh:

“Cô biết rồi cần gì tôi phải ra mặt. Tôi không có ý phá huỷ cái gì hết, mấy chuyện trẻ con của cô tôi không chấp.”

“Anh…”

Nó cay cú nhìn anh tay nắm thành quyền, nhưng không hiểu sao cái khuôn mặt lạnh lùng của anh nó lại có thể bị thu hút. Cái kiểu như không quan tâm của anh ta lại khiến nó cảm thấy khó chịu, vì cái con người nhỏ mọn muốn trả thù này mà nó lại thấy khác ở trong lòng thật là nực cười. Anh chả quan tâm nó đang tứ chi tức run lên vẫn cứ ăn múi lê ngon lành, rất bình thản cử chỉ nhẹ nhàng mà lạnh lùng nhưng lại đẹp hoàn mỹ. Anh là ai chứ? Sao anh lại có mặt tại đây? Một người với nét đẹp lạnh lùng, hiếm có lại mang phong độ bình tĩnh tới đáng ngờ trước mọi việc xung quanh. Anh ta muốn gì ở nó chứ? Bà nhìn về phía nó và anh lại càng thêm nhức đầu, hôm nay mọi suy tính của bà đều tan nát hết cả, nhìn ánh mắt nó trao cho anh và cách anh thờ ơ với nó bà nghĩ mình là đã sai làm việc gì cũng lại càng thêm sai. Bà sai rồi sai hết tất cả rồi, ngay từ đầu việc rời đi là đã không chính xác!!!


Nó đứng uất ức dậm chân mà chẳng làm gì được anh thì Phan cùng ba tên còn lại sau khi đã xem toàn bộ kịch vui đi về phía nó cười mỉa mai và nói lời tạm biệt, cũng không quên nhắn lại những câu quan trọng cho bữa tiệc kết thúc hoàn hảo:

“Cô đã đắt tội với người không nên rồi! Đỗ Minh Thành cậu ta không phải người bình thường, cái gì cậu ta muốn đều sẽ kể cả chiếm đoạt cũng phải có. Cô như vậy đương nhiên sẽ không thể được sống yên thân, hãy chuẩn bị đi Đỗ Nguyệt Nhi. Trò chơi chỉ mới bắt đầu! Chúng tôi về, không cần tiễn.”

Sau đó hướng ra ngoài phía cửa không hề quay đầu lại, bà Loan nghe toàn bộ câu nói của Phan, bà cảm thấy sợ, cái bà lo sợ nhất có khi nào lại tới nhanh như vậy chứ? Chỉ mới lo lắng đây thôi. Cái cách đe doạ này không phải rất giống với 17 năm về trước của Lưu gia, và sau đó thì là sự chia cắt. Bà muốn thở nhưng thật khó khăn đứng không còn vững vàng và ngã khuỵ trên mặt đất, mặt mày trắng bệch, mọi người và đặc biệt là nó không phải vì câu nói kia mà vì bà đã nằm bất động trên sàn mà gần như sợ chết. Nó sợ hãi lao ngay về bên cạnh bà lay mạnh:

“Nội ơi! Nội sao vậy nội ơi? Nội đừng làm Nhi sợ mà! Nhi xin nội mà!”

Nó sợ lắm, rất sợ, chưa bao giờ nội nó nằm bất động như thế. Nội nó ngã khuỵ xuống ngay trước mắt nó mà nó chẳng thể làm gì chỉ trơ mắt nhìn nội ngã xuống. Vì sao nội nó lại bị như vậy, là do nó không quan tâm nội đúng lúc, là nó ham vui mà để nội nó phải nhức đầu, là vì nó quá vô tư và mê ăn uống. Nó nghĩ tất cả là lỗi của nó, nó lay nội mãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi nhìn nội, mọi người vây xung quanh nó cũng ngồi cùng xoa nắn tay cho nội nó. Anh đã ngồi bên cạnh nó từ lúc nào, nhìn nó khóc thảm thiết anh không thể chịu được, không thể làm người ngoài cuộc trong hoàn cảnh này . Cố gắng lấy hết sức bình tĩnh, bảo tất cả mọi người tránh ra để bà có đủ oxi, sau đó anh xoa nhẹ hai thái dương của bà rồi nhẹ nhàng bế bà lên hướng ra phía cửa.

Nó không hiểu anh định làm gì với nội của mình, nó chẳng thể suy nghĩ được nhiều hơn trong lúc này chỉ sợ anh cướp mất nội của nó vội kéo tay anh lại hét lên:

“Anh làm gì vậy trả nội cho tôi! Anh định mang nội của tôi đi đâu?”

Cái lực la hét của nó làm cả bọn chết lặng, thương nó mà cũng sợ nó nữa. Mọi người chưa từng thấy nó trong hoàn cảnh này,lần đầu tiên nó khóc thảm thiết như vậy luôn. Anh bực mình vì bị nó tra tấn lỗ tai nhưng nhìn nó nước mắt lem nhem mà thương vô cùng, tất nhiên anh biết người này quan trọng với nó nhường nào rồi. Anh nhìn nó nói từng câu rất nhanh nhưng vô cùng rõ ràng:

“Bệnh viện! Cô nghĩ gì thế? Đi cùng tôi chỉ đường! Nhanh!”

Lúc này nó mới chợt bình tĩnh lại, nhỏ Mai vì huyên náo mà cũng tỉnh dậy nhanh chóng hiểu chuyện sơ cua rồi chạy đến bên nó hỏi han thấy có lỗi với nó quá lại thấy anh ga lăng vô cùng càng ngày càng thích. Nhìn nó khóc mà sốc không biết làm sao với biểu cảm này của nó được, chỉ biết an ủi nó nhẹ nhàng nói nội nó sẽ không sao đâu. Nó nhìn nhỏ Mai khẩn trương nói trong tiếng khóc nhờ vả:

“Mày… giúp tao giải quyết… nốt ở đây, tao đưa nội vào ….bệnh viện với anh ta.”

Nhỏ Mai cũng muốn đi nhưng nhiệm vụ cao cả nó đã giao thì không còn cách nào vội vàng đồng ý để nó yên lòng. Rồi nó vội theo anh ta hướng phía gara ngồi vào ghế sau ôm bà. Anh lao xe ra khỏi gara và phóng thẳng hướng bệnh viện theo chỉ dẫn của nó. Nó vẫn không ngừng khóc ôm bà và gọi liên tục, còn anh trong lòng cũng cùng tâm trạng với nó nhưng vô vàn phức tạp và khó đoán với muôn vàn câu hỏi trong suy nghĩ.

Bạn đang đọc Mộng Ảo của vananhmatachi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.