Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06

Phiên bản Dịch · 4734 chữ

Chương 06

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Không có nghĩa là... Ôi Chúa ơi, cậu ĐANG nói thật.

J

Gửi đến: Jane Harris

T>

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Rõ ràng là, cho dù có bị vợ cũ ruồng rẫy vào ngay ngày kỉ niệm một năm ngày cưới, thì anh ta vẫn có lí do chính đáng để ngẩng cao mặt nhìn đời.

Chuyện này có khiến cậu thích anh ta thêm chút nào không?

Holly

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

KHÔNG HỀ!!! Kích cỡ chẳng xi nhê gì hết, cậu biết rồi còn gì.

Mà, cũng không hẳn như thế.

Cô ta thật sự bỏ đi vào lúc kỉ niệm một năm ngày cưới sao?

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Holly Caputo

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Anh ấy đi làm về, định bụng sẽ thay đồ để dẫn cô ta ra ngoài ăn tối thì nhìn thấy một mẩu giấy. Trong khi anh ấy vẫn đang làm việc tại văn phòng, cô ta đã cho nhân viên chuyển nhà đến thu dọn tất cả đồ đạc. Trừ con mèo.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Họ có nuôi MÈO sao????

J

G: Jane Harris

Từ: Holly Caputo

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Đó là con mèo của cô ta. Cô ta để nó lại cho Cal vì bạn trai mới của ả dị ứng với mèo. Cal đã chăm sóc nó gần một năm, hi vọng Valerie sẽ thay đổi và trở về. Nhưng cô ta vẫn vậy. Vì thế Cal đăng kí công tác ở Irag.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Rồi CON MÈO ra sao??????

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ>

Về việc: Chuyện này là sao đây?

À. Con mèo đã chết ngay trước khi cậu ấy quyết định đi Irag. Bị ung thư. Mark nói rằng anh ấy không rõ chuyện nào khiến Cal đau đớn hơn - chuyện bị vợ bỏ, hay chuyện con mèo chết.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Cậu đúng là đồ nói dối. Cậu đã bịa chuyện con mèo chết. Chuyện gì đã thật sự xảy ra với nó hả?

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Holly Caputo

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Cậu ấy đã gửi nó cho Tim, nhân phòng IT.

Tuy nhiên. Theo như tớ biết, bây giờ con mèo cũng CÓ THỂ đã chết rồi. Cal thật là đáng thương, đáng thương!

Holly

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Cậu dễ mủi lòng thật.

Nếu tớ là cậu, tớ chẳng thấy Cal Langdon tội nghiệp chút nào. Anh ta chỉ lo bảo vệ lợi ích của mình mà thôi.

Hãy hứa cậu sẽ không để Mark lái xe qua núi đi. Anh ấy sẽ nhồi chúng ta đến chết mất.

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Holly Caputo

Về việc: C là sao đây?

Ừm. Đúng rồi. Có thể tớ sẽ lái xe sau bữa trưa. Hoặc chúng ta có thể nhờ Cal “Của Bự” lái xe.

Holly

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

THÔI ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cậu tin tưởng để anh ta lái à????

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Holly Caputo

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Dĩ nhiên là vậy rồi! Không giống như những người khác, Cal đã rất quen thuộc với việc lái xe ở nước ngo

Nhưng cậu có vấn đề gì với anh ấy vậy? Anh ấy đã tỏ ra hết sức dễ thương suốt bữa tối hôm qua mà, cậu không thấy vậy sao? Cả sáng nay anh ấy vẫn không làm gì ngoài việc trông lúc nào cũng quyến rũ. Thực chất là có chuyện gì?

Holly

Gửi đến: Holly Caputo

Từ: Jane Harris

Về việc: Chuyện này là sao đây?

Chẳng gì cả. Đừng email cho tớ nữa, họ biết tỏng chúng ta đang nói về họ đấy.

Tạ ơn Chúa, họ không biết chúng ta đang nói về CHUYỆN GÌ.

Kinh thật.

J

Gửi đến: Mark Levine

Từ>

Về việc: Chào con!

Bà mẹ này chỉ muốn biết, đó là cách con nói chuyện với mẹ ruột sao? Mẹ BIẾT con hiểu lầm mình đã yêu Holly mà thôi.

Và mẹ công nhận con bé rất đáng yêu.

Nhưng mẹ không nghĩ nó là một nửa đích thực của con, Mark à. Cả hai đứa con đến từ hai thế giới khác nhau. Đừng hiểu lầm ý mẹ. Bản thân mẹ rất quí trọng giáo hội Ý. Họ đã mang lại nhiều điều tốt lành cho thế giới này, như món mì ống và đầu bếp Mario Batali của Food Channel.

Nhưng con nghĩ tương lai của con và Holly sẽ ra sao? Hai đứa định nuôi dạy con cái theo tôn giáo nào? Con có định sắm cây thông Noel không? Con biết gia đình DiMarco năm nào cũng đặt máng cỏ trước sân nhà, được làm từ những miếng gỗ dán. Đó là điều con muốn sao, Mark? Một bức tượng em bé Giê-su ngay trong sân à? Con định giết chết mẹ sao?

Mẹ chỉ nói con biết, mẹ chắc chắn Susie Schramm khi lớn lên đã là một cô gái rất thú vị và xinh đẹp. Tại sao con không chịu gặp con bé, chỉ để ăn trưa thôi? Một bữa ăn trưa có gì là to tát? Hai đứa cùng ăn trưa, ôn lại những chuyện cũ... ai mà biết mối quan hệ đó rồi sẽ đi đến đâu?

Hãy gọi cho mẹ, con nhé. Mẹ rất lo lắng chuyện của con. Thật đấy.

Mẹ.

Gửi đến>

Từ: Darrin Caputo

Về việc: Xin chào, là mẹ của con đây

Mẹ đang dùng hộp email của anh con để viết cho con. Bố nói mẹ không nên làm vậy, rằng con đã là người trưởng thành và mẹ nên để con tự xoay sở cuộc đời mình, giống như các anh trai của con.

Nhưng tất cả các anh con đều tìm được những cô gái Ý xinh đẹp - trừ thằng Frankie với con nhỏ thoát y đó. Nhưng đúng ra nó vẫn là một con chiên ngoan đạo, khi nó không cởi đồ để kiếm tiền.

Ngay đến Darrin, NÓ vẫn tìm được một thằng người Ý tử tế. Tối qua Bobby đến nhà dùng bữa tối và đã chén SẠCH món gà sốt phó mát Parma của mẹ. Thằng bé sành ăn thật.

Mẹ không thể hiểu tại sao con chẳng thể nào làm giống các anh trai con. Có gì khó khăn trong việc tìm kiếm một chàng trai người Ý đàng hoàng để ổn định chứ? Thậm chí một thằng Ba Lan cũng được, nếu nó theo Công giáo. Tại sao con cứ phải theo thằng Mark này? Thằng bé rất dễ thương, nhưng nó không theo Công giáo. Thằng bé có biết chút gì về đạo này đâu?

Mẹ đang đề nghị con suy xét lại những gì con đang làm với cuộc đời mình. Người ta đang bắt đầu bàn ra tán vào chuyện con và thằng Mark. Mẹ đã gặp mẹ của Jane Harris trong cửa hàng tạp hóa, và bà ta nói cứ như thể con và thằng Mark sắp kết hôn vậy. Nếu con không cẩn thận, những người khác rồi cũng sẽ nghĩ y như vậy thôi. Rồi thế nào chuyện này cũng đến tai Cha Roberto. Rồi làm sao mẹ có thể ngẩng cao đầu trong lễ Xi-ma vào ngày Chủ nhật được đây?

Hãy suy nghĩ về cuộc đời con, Holly. Hãy hành động sáng suốt.

M

Gửi đến: Cal Langdon

Từ: Graziella Fratiani

Về việc: Ngày hôm qua

Thật tuyệt vời khi được gặp anh chiều hôm qua. Anh đúng là mẫu đàn ông của thế kỉ hai mươi mốt, không hề giống những anh chàng Ý mà em luôn gặp. Anh biết đấy, vẫn còn sống cùng mẹ, lúc nào cũng mong phụ nữ sẽ nấu ăn và lau nhà cho họ. Thật tuyệt vời khi sống cùng người đàn ông biết tự giặt vớ của mình.

Em nói với anh chưa nhỉ, em đang đợi show tiếp theo, nên hiện giờ em không đi diễn và có thể rảnh rang một chút. Em có thể nào được tham gia cùng các anh tại căn biệt thự nho nhỏ đó cuối tuần này không? Em nghĩ em có thể - “dựng đứng” nó đấy. Cho em biết câu trả lời nhé.

Grazi

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Julio Chasez

Về việc: Con Dude

Chào chị Harris. Em đã nhận được của chị. Chỉ muốn thông báo con mèo của chị vẫn ổn thôi. Thật đấy ạ.

À, em vẫn chưa phải dùng đến bao tay chống nóng. Con mèo đã ăn hết món patê cá hồi rồi ạ. Cả Tender Vittles. Cả Science Diet. Và Fancy Feast. Và cả Sheba. Nó còn cố gặm món bánh qui Girl Scout chị để trên đầu tủ, nhưng em đã nhanh chóng cất nó đi.

Hơn nữa, nó còn nhai lủng một lỗ trên ghế sô-pha. Em đoán chị cũng biết rồi. Nó cũng lấy mất của em một mẩu thịt trên ngón tay cái khi em phát hiện nó đang ăn tuýp kem đánh răng và cố gắng giành lấy để cất nó đi. Bác sĩ nói em sẽ ổn thôi. Em nghĩ chắc là do nước bọt của mèo sạch hơn của con người hay của chó hay của bất cứ con nào khác.

Hi vọng chị có chuyến đi vui vẻ.

Julio

Gửi đến: Julio Chasez

Từ: Jane Harris

Về việc: Con Dude

Ôi Chúa ơi, chị rất xin lỗi về ngón tay cái của em! LÀM ƠN giữ lại biên lai của bác sĩ để chị có thể hoàn lại chi phí cho em khi trở về nhé!

Em đúng là TUYỆT NHẤT!!! Chị cám ơn em không hết vì đã chăm sóc con Dude hết sức chu đáo!

Ừ, chị biết chuyện cái ghế sô-pha mà. Không sao

CÁM ƠN EM NHÉ!!!!! Tuần tới gặp lại em nha!

Yêu em nhiều

Jane

Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine

Jane Harris

Đúng là rất khó viết khi chiếc vali chen giữa mình và Holly thế này. Nhưng còn tốt hơn phải gợi chuyện để nói, vì mọi người đều có vẻ không vui sau khi kiểm tra Blackberry sau bữa trưa. Trừ mình ra. Vì Julio nói con Dude vẫn ổn!

Dĩ nhiên, mình phải đảm bảo hoàn lại chi phí thuốc men cho Julio. Con Dude vẫn còn tinh thần cắn tay cậu bé nghĩa là nó không nhớ mình nhiều lắm.

Mình không biết chuyện gì đã khiến mọi người trong xe buồn bực như vậy...

À, chắc mình biết. Hóa ra là Mark, người được giao nhiệm vụ mang theo CD để nghe trong xe, đã quên mất. Thế nên, thứ duy nhất cả bọn có thể nghe là đài radio của Ý (Này, bạn không biết điều gì thật sự phiền toái cho đến khi bạn nghe người Ý đọc rap đâu) hay đĩa nhạc của Queen mà Cal tình cờ mang theo trong ba lô.

Đúng vậy. Nhóm Queen.

Nãy giờ mình đã nghe bài “Fat-Bottomed Girls” đến 12 lần rồi. Holly nói đùa rằng, có lẽ nó sẽ là bài hát chủ đề trong đám cưới của cậu ấy luôn.

Cám ơn Chúa, Mark đã chịu dừng lại khi cả bọn đến chân núi và để Cal lái thế. Bạn chưa từng trông thấy con đường nào vừa hẹp vừa ngoằn ngoèo như thế này đâu. Cứ tưởng mình sắp lên thiên đường rồi chứ. Cám ơn Chúa, mình có mang theo thuốc chống ói Dramamine.

Hơn nữa, cứ mỗi khi xe rẽ trái hay phải, vali của Holly lại đổ lên người mình. Thật ra, cũng không hẳn là đổ lên, vì Holly đã cố giữ nó lại, nhưng nó ĐÈ LÊN MÌNH NẶNG ƠI LÀ NẶNG. Trước khi cả bọn dừng lại để ăn trưa, mình đã bị thứ ngu ngốc này làm trầy cả da, thế là cũng rơi vào tình trạng không vui... đặc biệt là khi mình trông thấy nhà hàng Cal tấp xe vào.

Chắc Chúa đã cấm anh ta chọn một nhà hàng nào đó trong THỊ TRẤN thì phải. Ôi không, ngài Tôi Vác Ba Lô Đi Khắp Thế Giới Với Con Dao Cạo và Đĩa CD Queen (cả một ít bao cao su, hi vọng vậy, nếu anh ta có thói quen làm thịt siêu mẫu ở bất cứ nơi nào anh ta dừng lại với CÁI CỦA PHỤ TO LỚN BẤT THƯỜNG đó - nếu những gì Holly nói là sự thật. Nhưng mình rất nghi ngờ. Có lẽ cậu ấy chỉ nói vậy để mình thích anh ta thôi. Này, CHẲNG có tác dụng gì đâu nhé).

Dù sao thì, Kẻ Mê Người Mẫu đã chọn một nơi theo phong cách Ho-Jo khá buồn cười, với những cửa sổ gắn kính dày, ở vùng đất xa xôi hẻo lánh này, nằm cheo leo trên VÁCH ĐÁ, theo đúng nghĩa đen.

Khi cả bọn bước vào - mình đang cố gắng xoa xoa bả vai đang tê buốt - thì bên trong dường như có hàng triệu người. Họ đang nhìn ra cửa sổ để ngắm thác nước đang đổ ào ào.

Người phục vụ tỏ ra hết sức tử tế mặc dù cả bọn không đặt chỗ trước, và xếp vào một bàn hết sức đáng yêu sát bên cửa kính nhìn ra thác nước. Và thay vì đưa ra menu, anh ta đã giới thiệu (tất nhiên bằng tiếng Ý) về những món ăn nhà hàng đang phục vụ. Holly và Mark cứ nói Si, còn mình chẳng hiểu gì hết.

Và điều tiếp theo mình biết, là một bình bianco frizzante đã nằm chễm chệ ngay trên bàn.

Sau đó, người phục vụ mang đến một tô mìống sốt phó mát khổng lồ trông rất ngon mắt. Rồi anh ta múc ra từng đĩa cho mỗi người. Sợi mì như tan ra trong miệng ngay khi chúng chạm vào đầu lưỡi.

Tiếp theo, anh ta mang ra một con cá TO ĐÙNG, ướt đẫm nước sốt bơ tan chảy, để cả bàn cùng thưởng thức, một tô salad chua chua giòn giòn cũng to không kém, và bánh mì. Cả đống món như vậy chỉ tốn - bạn nghe nhé - hai mươi tám euro mà thôi.

Tương đương với năm chai Diet Coke ở Rome.

Dĩ nhiên, câu hỏi đặt ra là:

Tại sao không có nhiều phụ nữ Ý béo phì hơn ở Mỹ? Đó chính là điều mình muốn biết. Vì những phụ nữ trong nhà hàng đó đều hoàn toàn bình thường về cân nặng.

Mark nói rằng đó là vì họ không nạp thêm những thực phẩm giàu năng lượng như người Mỹ. Bạn biết đấy, soda, khoai tây chiên và những thứ đại loại như vậy.

Có lẽ đúng như vậy.

Chỉ cần thêm vài bữa ăn như thế này, mình bảo đảm sẽ không chui lọt chiếc áo tắm một mảnh nữa. Điều đó thật tồi tệ, vì Holly nói biệt thự của chú cậu ấy có một hồ bơi tuyệt cú mèo.

Vì thế, sau bữa trưa, cả bọn đi bộ quanh bãi đậu xe một chút để tiêu hóa thức ăn, sẵn tiện ngắm cảnh đẹp bên ngoài. Khi mình đang đứng đó tận hưởng ánh nắng lan tỏa khắp mặt và lắng nghe tiếng thác đổ thì Cal - ý mình muốn nói Của Bự - tiến đến gần, “Về chuyện cô đã nói đêm qua...”.

Mình cứ nghĩ anh ta định nói về chuyện tối qua và xin lỗi, khi mình cho rằng Holly và Mark là một cặp đôi hoàn hảo, còn anh ta thì nói ngược lại. Đặc biệt là bây giờ, khi họ đứng hai bên chiếc xe cùng tranh cãi về việc đến lượt Holly lái xe thế nào và Mark nói rằng anh ấy lái xe rành hơn Holly ra sao thì đó đúng là một cuộc tranh luận dễ thương. Nó khiến mình khao khát tìm được người bạn tâm giao để cùng cãi nhau như thế

Thay vào đó, anh ta lại nói, “Graziella Fratiani sở hữu một trong những phòng triển lãm lớn nhất Rome, vừa là một nữ doanh nhân tài ba vừa là một người bạn tốt. Cô ấy khó mà là - cô gọi cô ấy là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi - một gái gọi.”

BẠN TIN NỔI CHUYỆN NÀY KHÔNG???? Mình hoàn toàn bị sốc. Mình chỉ đứng đó ngước nhìn anh ta trân trân (nhưng tại sao anh ta lại cao vậy chứ? Và tại sao những anh chàng cao ráo lúc nào trông cũng... quyến rũ hết vậy?) hoàn toàn không thể nghĩ ra câu gì vừa sâu sắc vừa dí dỏm để đối đáp. Như thường lệ thôi.

Anh ta tỏ vẻ như thể anh ta CÓ quyền để nổi giận. Ý mình là, mình không biết Grazi Frati gì gì đó. Có thể cô ta chẳng phải là gái gọi. Có thể cô ta là nữ doanh nhân hào phóng và nhân hậu, người đã tài trợ một đống tiền cho nghiên cứu ung thư và cho các tình nguyện viên ở các trại trẻ mồ côi địa phương...

Đúng vậy. Nhưng không ai trong độ tuổi ba mươi như cô ta lại có cặp đùi thon thả như thế mà không nhờ đến sự trợ giúp của cộng đồng y khoa.

Và không ai bỏ ra nhiều công sức làm đẹp như vậy chỉ để giao du với trẻ em mồ côi bao giờ.

Hơn nữa, việc vào phòng khách sạn của những gã trai chớp nhoáng trong buổi chiều như thế kia không phải gái gọi thì là gì?

Và mặc dù Holly đã đề nghị mình nên cố gắng hòa đồng với gã Của Bự, chỉ trong chuyến đi này thôi, cũng như cố gắng thông hiểu một dũng sĩ đáng thương như anh ta, vì vợ cũ của anh ta đã bỏ đi để đến với người giàu có hơn (mình cá là bây giờ cô ta đang rất nuối tiếc, nếu cô ta có xem chương trình Charlie Rose như mẹ đã nói), nhưng mình chỉ ngẩng lên nhìn anh ta. Và trước khi kịp kìm lại, mình đã vuột miệng, “Ôi chao, vậy à, một trong những phòng triển lãm nổi tiếng nhất Rome sao?”.

Cal: “Đúng vậy”.

Mình: “Cô t không, giống như là, được thừa hưởng nó từ bố hay nhận được nó khi li dị với chồng cũ đấy chứ?”.

Cal: (trông hơi khó chịu) “À, thì đúng, ông nội của cô ấy đã bắt đầu công việc kinh doanh, nhưng mà...”.

Mình: “Tôi hiểu rồi. Có lẽ anh sẽ cảm thấy thú vị khi biết rằng có những phụ nữ thực sự bắt đầu sự nghiệp với hai bàn tay trắng mà không hề có sự nâng đỡ nào từ các ông bố, cũng như đã cố gắng giành được hợp đồng bảy số với Cartoon Network nhờ vào nỗ lực lao động và sự kiên trì”.

Đó là sự thật. Thật ra, mình sẽ không CÓ ĐƯỢC hợp đồng bảy số nếu Cartoon Network không chọn Wondercat làm phim hoạt hình dài tập.

Nhưng anh ta không cần biết điều đó.

Hơn nữa, cho dù không có bảy chữ số đó, sự nghiệp của mình cũng đàng hoàng, cũng tốt đẹp như Grazi nào đó. Có lẽ như thế.

Cho dù không như vậy, đồng tiền đó cũng là CỦA MÌNH. Mình kiếm được chúng nhờ lao động chăm chỉ, không phải do ông nội để lại. Nếu như thế, mình sống trong một căn hộ nhỏ thì đã sao? Anh ta không cần biết chuyện này. Mình cần nhiều không gian để làm gì? Xét cho cùng chỉ có mỗi mình mình và con Dude mà thôi.

Thế nhưng, anh ta tuyệt nhiên không biểu lộ chút gì gọi là xấu hổ. Anh ta chỉ nói: “Không cần biết. Cô không có quyền nói cô ấy là gái gọi”.

Thế là, mình nhìn sâu vào mắt anh ta - vâng, nhìn sát đến mức có thể, với chiều cao bất lợi thua kém 3,6 cen ti của mình - rồi nói, “Thế thì, anh cũng không có quyền cho rằng Mark và Holly không thể kết hôn”.

“Thật ra thì “, anh ta nói, “tôi có quyền đấy”.

RỒI ANH TA HIÊN NGANG BỎ ĐI!!! Trước khi mình kịp mở miệng nói lời nào! Trước khi mình kịp quay ngoắt đi trước anh ta!

Nhưng hoá ra, đó lại là điều may mắn. Vì khi mình ngoảnh mặt bước đi theo hướng ngược lại, đôi giày Steve Madden của mình trượt trên đống sỏi và xém chút nữa là mình ngã xuống đất nếu không may mắn chụp lấy thiết bị cản sốc của chiếc Smart Car đang đậu gần bên.

Rất may, anh ta không trông thấy.

Dù sao thì, chuyện này cũng có thể được kết luận như sau:

Cal Langdon = Quân độc ác

Nhưng ít ra bây giờ mình cũng nhận thấy, mình và anh ta đang đứng ở hai đầu cuộc chiến. Và mình có thể triển khai nhiều hoạt động thiết thực hơn. Rõ ràng là, từ giây phút này trở đi, mình sẽ không bao giờ

a) Để Cal và Mark cùng trong phòng một mình

b) Để Cal và Holly cùng trong phòng một mình

c) Để Cal một mình ở bất cứ đâu

Mình sẽ để ý anh ta như diều hâu rình mồi. Anh ta sẽ KHÔNG THỂ NÀO có cơ hội đưa ra những gợi ý trơ trẽn về phenylethylamine hay thỉnh thoảng đề cập đến hôn nhân tan vỡ của anh ta hòng lung lay niềm tin vào tình yêu của Mark.

Cả Holly nữa, mình hiểu quá rõ, cậu ấy cũng đang hoang mang rằng liệu có đang làm điều đúng đắn hay không. Mình KHÔNG THỂ để người đàn ông đó phá tan một mối quan hệ thật sự lãng mạn và bền chắc duy nhất còn sót lại trong vũ trụ này... À, trừ mối quan hệ của bố mẹ mình. Ối chà, chẳng muốn nói về chuyện đó lúc này đâu.

Vấn đề ở đây là, anh ta luôn cho rằng mình biết rõ điều gì là tốt nhất... không chỉ cho riêng Mark, mà còn cho tất cả mọi người. Cái cách chỉ đạo của anh ta khi tự ý chọn nhà hàng để ăn trưa, rồi khi cả bọn đến đó, anh ta lại tự ý chọn món ăn.

Tuy nhiên, đúng là ngon miệng thật.

Nhưng vẫn đáng ghét.

Mình phải tìm ra cách nói cho anh ta biết, anh ta CHẲNG CÓ trách nhiệm nào ở đây, MÀ KHÔNG để Holly nghi ngờ có chuyện không ổn giữa mình và anh ta. Vì Holly đã có đủ chuyện để lo lắng rồi. Nếu cậu ấy biết được chàng rể phụ cũng cho rằng đám cưới này không phải là một ý hay, thì mọi chuyện sẽ chấm hết.

Mình phải chứng tỏ cho gã này biết, mình không hề ấn tượng với kích cỡ thằng cu tí của anh ta CHÚT NÀO. Sự to lớn của cái mà bạn cũng biết là gì rồi đấy chẳng MẢY MAY dụ dỗ được MÌNH đâu.

Mình không nghĩ thứ đó của anh ta thật sự lớn như vậy vì anh ta dường như không đi chân vòng kiềng. Cái của Curt Shipley rất KHỔNG LỒ và bạn có thể trông thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua khe giữa hai đùi khi anh ấy tiến đến gần bạn...

À há, mình biết rồi. Nếu email của anh ta cũng giống những nhân viên khác trong Tạp chí thì...

Gửi đến: Cal Langdon

Từ: Jane Harris

Về việc: Holly và Mark

Là tôi đây. Anh không nghĩ chuyện anh đã nóbãi đậu xe - về việc anh sẽ làm bất cứ điều gì để đảm bảo Mark không phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời - là quá ư tự quyền sao?

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Cal Langdon

Về việc: Holly và Mark

Cô Harris. Ngạc nhiên nhỉ. Cô gửi email cho tôi.

Ngay từ ghế sau.

Gửi đến: Cal Langdon

Từ: Jane Harris

Về việc: Holly và Mark

Thôi đi, cũng giống như anh và Mark gửi email qua lại trên taxi ngày hôm qua.

Tôi hiểu anh và Mark là bạn - những người bạn tốt, từ thời thơ ấu - cũng giống như tôi và Holly.

Nhưng anh đã không gặp Mark trong khoảng thời gian khá dài. Làm sao anh có thể biết điều gì là tốt nhất cho anh ấy nữa? Và anh thậm chí cũng chưa hiểu rõ Holly để có thể đánh giá đúng cậu ấy. Làm sao anh có thể cho rằng mình biết điều gì là tốt nhất cho hai người đó khi sự thật là, anh chẳng biết chút nào về họ?

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Cal Langdon

Về việc: Holly và Mark

Cô có quyền giữ nguyên ý kiến của mình. Tôi cũng có quyền giữ vững ý kiến của tôi.

Cal

Gửi đến: Cal Langdon

Từ: Jane Harris

Về việc: Holly và Mark

Anh không có quyền gì hết. Vì ý kiến của anh là SAI LẦM. Anh chẳng có nền tảng chắc chắn nào về chuyện đó. Anh không thể nào biết được Mark đang phạm “sai lầm lớn nhất trong cuộc đời” nếu kết hôn với Holly vì anh thậm chí còn chưa biết gì về cô ấy. Anh rất chủ quan khi đưa ra quan niệm chống đối tình yêu và hôn nhân. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến Mark HAY Holly cả. Đó chỉ là sự ngu ngốc của riêng anh mà thôi.

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Cal Langdon

Về việc: Holly và Mark

Bây giờ thì ai mới là người khăng khăng giữ nguyên ý kiến khi chưa có nền tảng chắc chắn nào đây?

Cal

Gửi đến: Cal Langdon

Từ: Jane Harris

Về việc:

Này, bất cứ TÊN NGỐC nào cũng có thể nói với anh rằng việc kết hôn với cô người mẫu mới quen biết một tháng là điều hết sức ngu ngốc. Tôi xin lỗi, nhưng đó là sự thật.

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Cal Langdon

Về việc: Holly và Mark

Cô Harris. Đã có ai nói với cô rằng, sự vô vị của cô rất đáng ngạc nhiên chưa?

Cal

Gửi đến: Cal Langdon

Từ: Jane Harris

Về việc: Holly và Mark

TÔI à??? Tôi không phải là người vô vị, thưa ngài Chẳng Biết Gì Về Tình Yêu Lãng Mạn Holly và Mark đã bước vào tuổi ba mươi, chứ không phải hai mươi, và họ đã sống cùng nhau hơn hai năm nay. Họ KHÔNG phạm phải sai lầm giống như anh. Họ là những người đã đủ tuổi thành niên - cả hai đều không ai làm trong nghề người mẫu - đang yêu nhau. Hết chuyện.

J

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Cal Langdon

Về việc: Holly và Mark

Có lẽ chúng ta nên mặt đối mặt nói về chuyện này. Sức mạnh thuyết phục của tôi không phát huy với những thiết bị cầm tay thế này.

Cal

Gửi đến: Cal Langdon

Từ: Jane Harris

Về việc: Holly và Mark

Không đời nào! Tôi không muốn Holly biết chuyện anh không hoàn toàn thành tâm ủng hộ đám cưới. Cậu ấy đã quá mỏi mệt khi gia đình hai bên liên tục phản đối rồi. Nếu cậu ấy biết chàng rể phụ cũng chống đối, cậu ấy sẽ chết mất.

Gửi đến: Jane Harris

Từ: Cal Langdon

Về việc: Holly và Mark

Tôi chỉ định nói khi nào không có Holly và Mark ở đó thôi.

Cal

Bạn đang đọc Mỗi Chàng Một Nàng của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.