Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch “diệt vong”

Tiểu thuyết gốc · 1603 chữ

Tóm tắt phần 1:

Kỉ nguyên trò chơi đã bước sang một trang sử mới khi tập đoàn MOB đã tung ra tựa game con cưng của mình dưới công nghệ thực tế ảo cho phép người chơi trực tiếp đưa cơ thể của mình vào game qua những sao chép của con chip do công ty tạo ra. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm đẹp cho đến khi những người chơi nhận ra nếu họ chết trong game đồng nghĩa với việc cơ thể bên ngoài của mình cũng sẽ nổ tung. Thế giới từ đó đã nổ ra rất nhiều ý kiến trái chiều thậm chí cả phản động nhằm lật đổ công ty này để mang người thân của họ về. Tuy nhiên vì sở hữu trong tay lượng sinh mạng rất lớn nên công ty MOB không hề nao núng mà còn được rất nhiều ông lớn trong làng game muốn mua bản quyền loại công nghệ tiên tiến này. Ben là một nhân viên kỹ thuật của công ty sớm nhận ra dã tâm của tên giám đốc nên đã tạo ra một tài khoản level 100 có thể qua mắt được lũ hệ thông mang tên Dunkelheit và giao cho một chàng trai xui xẻo không mua được tài khoản trong ngày mở bán với hy vọng chàng trai này có thể cứu được những người bị lạc vào đây và quan trọng hơn là con gái của ổng... cho đến 1 ngày.......

Chapter 1: Kế hoạch “diệt vong”

-Thưa ngài, theo thông tin mới nhất thì có vẻ một số cá nhân đã bắt đầu phát hiện ra “cánh cổng” rồi. Chúng ta phải làm gì đây? –Tên nhân viên buông bàn phím ra nói.

-Chúng ta sắp hoàn thành đợt thử nghiệm rồi. Bọn chúng giờ không còn giá trị nữa. Xử đi!! Không được để bất cứ ai quay về.- Lão giám đốc ngả người ra ghế nhìn ra xa cái thành phố nhộn nhịp phía dưới rồi nhấc điếu thuốc lên rít 1 hơi dài.

Ầm…Ầm….

Sấm chớp vang lên, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống báo hiệu cho cơn bão sắp ùa đến.

-Thông báo đến toàn đơn vị. Quá trình “Diệt vong”…..BẮT ĐẦU!!!

..........

3 tháng sau.

-Dunnnnn!!!! Dậy mau!!! Trời sáng rồi!!!!- Thằng quỷ Alen lại phá giấc ngủ của tôi rồi.

-Cậu muốn chết hả Alen?- Tôi gạt chăn dậy hét toáng lên.

Ơ.... sao mọi người nhìn tôi như sinh vật lạ vậy? À...hẳn rồi! Thằng Alen chết rồi cơ mà. Tôi vẫn chưa bỏ được thói quen có nó đánh thức mỗi sáng.

-Cậu phải tập quên cậu ta đi. Đừng để quá khứ lấn áp hiện tại nữa. Chúng ta còn quá nhiều mối lo trước mắt đấy.- Elena nhắc nhở tôi trong khi vẫn đang cắm đầu vào bếp nấu canh.

-Biết rồi.- Tôi thở dài một cái rồi chán nản đáp.

Đã 3 tháng kể từ ngày mà tôi không bị câm nữa và nó cũng là lúc dịch bệnh bắt đầu lây lan trong cái thế giới game này. Ngay từ đầu nó đã đáng sợ nay còn kinh khủng hơn nữa. Những con quái ghê tởm trên người mọc đầy nấm không hiểu từ đâu xuất hiện khắp mọi nơi. Nếu tôi đoán không nhầm thì bọn chúng chính là những cái xác đã chết nay đã được “hồi sinh” theo đúng nghĩa đen. Và đương nhiên nếu là hồi trước thì bọn tôi có thể xử chúng chỉ trong 1 đường kiếm nhưng...hiện tại thì điều đó là KHÔNG THỂ. Tại sao ư? Đến tôi còn không biết tại sao nữa. Chuyện quái gì đang xảy ra ở cái đất MOB này đến trời còn chẳng biết. Tất cả mọi người đều mất đi sức mạnh. Thậm chí một sinh vật chết đi còn không bị biến mất như trước mà thay vào đó sẽ bị biến thành một cái xác sống kinh tởm đi lang thang ngoài đường, còn những người còn sống thì chỉ biết lo sợ tìm cách sống sót chờ đến lượt mình.

-Á!- Miran kêu lên.

-Chuyện gì đó?

Tên Miner tỏ ra tốt bụng tung tăng phóng đến hỏi han con nhỏ. Không cần nhìn tôi cũng biết là thằng cha đó khoái Miran lắm rồi.

-À không! Chỉ là bị dao cứa vào tay thôi.

-Em phải cẩn thận chứ. Bây giờ chẳng còn hệ thống hỗ trợ nữa rồi. Cơ thể chúng ta giờ nếu bị tổn thương sẽ y như ngoài đời thật đấy. Em bị chặt đứt một cánh tay sẽ chẳng có cơ hội nào để nó mọc lại như trước đâu.- Elena quở trách em gái của mình.

-Èo! Em chỉ bị đứt tay thôi mà. Chị nói nghe ghê quá.

-Ừ ừ! Cứ chủ quan đi.- Cô nàng nheo mắt trước sự bướng bỉnh của con em gái.

Thiệt tình, sáng nào cũng vậy. Ồn ào như cái chợ vỡ vậy. Lục quái gì mà chả ngầu như trong huyền thoại gì cả. Tôi lắc đầu chán nản đi tới bàn ăn.

-Chỉ còn chừng này thôi sao?- Tôi nhăn mặt nhìn vào đống đồ ăn ít ỏi trên bàn.

-Đừng đòi hỏi nữa. Chúng ta đã ở cái nhà hoang này hơn 2 tuần rồi. Mấy người mà không chịu lết cái thân ra ngoài kiếm đồ ăn không sớm thì muộn cũng chết đói đấy.- Phương cau có bưng nồi rau đặt lên bàn.

-Nào nào! Tuần trước bọn tôi mới đi câu vài con cá về mà! Đã hết rồi sao?- Miner gãi đầu.

-6 cái miệng ăn mà ông câu có 3 4 con cá sao đủ ăn một tuần hả cái tên đầu đất kia?- Miran nổi khùng.

-Chịu thôi! Bây giờ thứ quỷ gì cũng bị nhiễm độc hết rồi. Bọn tôi thì không dám đi xa lỡ gặp lũ xác sống thì sao?- Tôi cố gắng đứng lên giải thích cho cánh đàn ông.

-Mọi người bình tĩnh đi.- Con bé Sara im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

Không khí im lặng lại bao trùm. Có lẽ cũng chẳng ai muốn đôi co làm gì nữa. Họ đều hiểu mối lo ngại duy nhất lúc này không chỉ mỗi lũ xác sống mà còn là làm sao để sinh tồn trong cái thế giới này.

-Có lẽ chúng ta sẽ về Ardicate.- Elena đưa ra ý tưởng.

-Cậu muốn chết sao?- Phương phản đối.

-Cứ ở đây cũng sẽ chết thôi. Ít nhất ở Ardicate còn một cộng đồng người chơi lớn ở đó. Có lẽ họ cũng tạo ra một căn cứ rồi. Cứ thử xem sao?

-Ra ngoài đó là bị xâu xác ngay đó. -Miran cũng cố gắng phản đối lời chị mình.

-Cậu quyết định đi Dun.

Hả? Lại là tôi à? Sao cứ mỗi lần có gì khó lại đổ hết qua cho thằng này thế?

-À thì... -Tôi ấp úng.

5 ánh mắt còn lại đều tập trung hướng theo lời nói của tôi. Khỉ thật! Giờ ra ngoài thì nguy hiểm cho mọi người. Ở lại đây thì chết đói. Tôi phải làm gì bây giờ.

-Đến Ardicate thôi. Bây giờ con sông phía sau căn nhà này đã bị mấy cái xác làm cho ô nhiễm hết. Đến cá còn chết nổi lềnh đềnh trên mặt sông. Nếu không đi thì có lẽ chúng ta không chỉ đói mà còn chết khát nữa.- Tôi phân tích.

-Nên nhớ chúng ta không còn “hồi thành” nữa. Chặng đường tới đó không phải là ngắn đâu.- Phương khó chịu.

-Vậy cô có ý nào tốt hơn không?- Tôi nhăn mặt.

-Tôi...

-Ok Ok! Trưởng nhóm Lục quái mà. Nói phải nghe thôi.- Miran có vẻ bất mãn nhảy mồm vào.

-Được rồi! Mọi người ăn mau đi. Sau đó ra tập lại mấy bài quyền rồi chúng ta xuất phát.- Elena gắp miếng rau lên rồi nói.

Chuyện là trước khi rời khỏi cái kiếm đường ở Lôi quốc bọn tôi cũng ôm theo được ít sách võ thuật của con bé Sara và thường ngày vẫn lôi ra tập. Giờ không còn sức mạnh nữa thì phải tập võ thôi chứ biết sao giờ.... haizzz!

-Giá mà có anh Alen ở đây chắc vui lắm nhỉ?- Bé Sara bất giác thốt lên.

im lặng...

-À...em xin lỗi mọi người. Em vô ý quá.- Nó nhanh tay che miệng lại.

-Bọn chị cũng nhớ hắn mà.- Miran thoáng buồn nhìn vào con dao được Alen tặng.

Nghĩ nếu mà có nó ở đây chắc cũng sẽ vui lắm. Thường ngày tôi thấy nó phiền phức gì đâu mà giờ mất đi rồi....lại thấy nhớ cái tính nhoi nhoi của nó.

-Tôi ăn xong rồi.- Tôi đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài.

-Ừ! Vào chuẩn bị đồ đạc trước đi! Chúng ta sẽ xuất phát sớm thôi. - Elena vừa nhai vừa nói.

Tôi tiến lại cái giường, móc bọc đồ ra nhét quần áo, đồ đạc vô. Hừm...có nên giữ lại mấy cây kiếm này không nhỉ? Băng kiếm, Lôi kiếm đều là những thanh thần kiếm lúc trước. Nhưng đến bây giờ chúng chẳng khác gì những thanh kiếm bình thường nữa, thâm chí còn nặng như quỷ vậy. Thôi tốt nhất là vứt bà nó đi. Giết lũ xác sống này cần những thứ gọn nhẹ linh hoạt thôi. Tôi cất con dao găm vào bọc rồi nằm ườn ra giường.

-“Ardicate à? Một chặng đường dài đây.”

Bạn đang đọc MOB 2 - Trò Chơi Nhân Tính. sáng tác bởi cupidnolove21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cupidnolove21
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.