Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng phùng

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Đây là lần thứ hai Lý Khiêm liên hệ với Tào Tuyên

Lần đầu là thông qua Tổng Binh Chiết Giang Lý Đạo giới thiệu, theo phụ thân đến Thừa Ân công phủ bái kiến Tào Tuyên. Lần thứ hai là một mình theo Tào Tuyên tiến cung bái kiến Tào thái hậu.

Vì vậy hắn không thể vừa thấy Tào Tuyên nhướng mày liền hiểu hắn muốn nói gì. Nhưng Lý gia ở trên triều cũng có địa vị, chính hắn cũng giữ vai trò quan trọng trong đó, vì vậy hắn rất rõ ràng phải làm gì.

Không cần Tào Tuyên ám chỉ, nếu hôm nay hắn đắc tội vị quận chúa Gia Nam cành vàng lá ngọc này, chỉ sợ sau này Lý gia sẽ khó mà thăng quan tiến chức.

Nhưng hắn đến cùng là sai ở đâu? Đây là lần đầu tiên hắn cùng vị Quận chúa này gặp mặt. Đừng nói là ân oán, giữa hai người đến nói chuyện vài câu đều chưa nói. Nàng làm gì vừa trông thấy hắn như trông thấy quỷ thế. Lý Khiêm vừa nghĩ đến điểm này, thật vất vả mới không chế không đưa tay lên sờ mặt mình. Hắn nhanh chóng xoa chịu Khương Hiến.

Bất quá, vị Gia Nam quận chúa này dáng dấp đúng là … Bình thường a! dáng hình gầy gò, da cũng không trắng như tuyết, một điểm nhan sắc cũng không có. Nhưng đổi lại mũi lại rất thẳng, cân đối mà không mất đi xinh đẹp nho nhã, nữ nhân có tướng mạo như thế thật là hiếm thấy. Một đôi mắt vừa trón vừa lớn, thanh tịnh trong vắt, hắc bạch phân minh, như dòng nước trong nuôi hai hoàn hắc thủy ngân, thật phi thường xinh đẹp. Đôi mắt ấy lúc này đang mở to nhìn hắn chằm chằm để hắn không kiềm được nhớ lại ánh mắt con mèo Ba Tư hắn nuôi lúc còn bé mỗi khi gặp con chó Pekingese liền sợ nhảy đến song cửa sổ hoặc nhảy lên giường từ trên cao nhìn chằm chằm con Pekingese phía dưới. Nhìn qua thật ưu nhã thong dong, trên thực tế lại như gặp đại địch, phòng bị, cảnh giác. Chỉ cần con chó có chút động tĩnh liền ngay lập tức nhảy dựng lên đào tẩu.

Lý Khiêm biết rõ lúc này hắn hẳn là nên cụp mắt xuống, nhưng lại không kiềm chế được mà vẫn nhìn nàng. Ánh mắt ôn hòa vô hại lại một mực cung kính tiến lên chào hỏi Gia Nam quận chúa, hắn vẫn toét miệng cười lộ cả hàm răng.

Khương Hiến lúc này hận không thể một cước đá hắn đi. Lại cái dạng này! Lại dạng này! Mỗi lần gặp mặt đều như vậy! Người khác gặp nàng đều cúi đầu kính cẩn hành lễ. Chỉ có hắn, mỗi lần gặp đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng, ngả ngớn, vô lễ hướng về phía nàng cười. Nàng nói chuyện đàng hoàng với hắn, hắn liền cười đùa trả lời. Nếu nàng nhường một bước, thuận theo mà trấn an hắn, hắn lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt… Đến mức mỗi lần hắn vào kinh phụng mệnh, nàng trước đó hai tháng đều khẩn trương chờ gặp mặt, nàng cảm thấy mình như mất nửa cái mạng.

Nàng liền dứt khoát miễn cho hắn vào kinh, kết quả hắn không biết ơn, để cho phụ tá viết mười mấy tấu chương dâng lên nói vô luận thế nào hắn cũng phải vào kinh thỉnh an nàng, còn nho nhỏ đắc ý uy hiếp nàng nói nếu Liêu Vương cùng Tĩnh Hải Hầu thấy hắn không vào kinh thỉnh an lại tưởng hắn đối với triều đình, với thái hậu hai lòng, lại nghĩ làm phản, gây nên chiến hỏa khắp nơi.

Nàng tức giận đến vài ngày không ăn cơm. Khương Hiếu càng mở to con mắt trừng Lý Khiêm. Lý Khiêm thật sự không có cách nào khống chế chính mình. Hắn cười đến mức không thể sang lạn hơn. Bộ dạng của Gia Nam quận chúa cùng con mèo xù lông không khác gì nhau. Nếu hắn có một muội muội như nàng, mỗi ngày đều trêu chọc nhất định sẽ rất thú vị. Khương Hiến tức đến phổi đều muốn nổ tung. Tên hỗn đản này, ngoại trừ cười ra còn biết cái gì? Sợ người khác không biết có cái bộ răng đẹp sao? Hắn khẳng định không biết chỉ có ăn bắp ngô mà lớn lên mới có được một bộ răng như thế? Không đúng, cha hắn là Lý Trường Thanh mới là kẻ ăn bắp ngô mà lớn lên. Đến lúc sinh ra hắn, cha hắn từ trong tay Tào thái hậu lấy được Sơn Tây Phần Dương, Phúc Kiến. Về sau khi Triệu Dực tự mình chấp chính, Lý Trường Thanh lại không biết thông qua đâu được phong làm Đại Đồng tổng binh. Lý gia như hổ mọc thêm cánh, từ đây không còn ai đủ sức uy hiếp.

Đợi đến thời điểm khi nàng làm thái hậu, càng phải cắt đất bồi thường, không biết đã đáp ứng bao nhiêu điều kiện của hắn. Quả thực là suốt đời nàng chịu nhục! Thật nhắc cũng không muốn nghĩ đến cơn ác mộng ấy. Suy nghĩ chợt lóe, Khương Hiến sững sờ. Không đúng! Hiện tại Lý Khiêm cũng chỉ là một tên tiểu tử. Người khác cân nhắc hắn chẳng qua do thanh danh phụ thân nó là Lý Trường Thanh. Căn bản không phải kẻ khiến người ta vừa nghe tin đã chạy mất mật, trẻ con nghe liền khóc, bị triều thần bí mật gọi là “Vũ An quân”Lâm Đồng Vương, nàng tại sao phải kiêng kỵ hắn a?

Thật sự là bị hắn dọa cho hồ đồ rồi. Khương Hiến như trút được gánh nặng, tinh thần phấn khởi, tâm tình thật tốt. Lý gia nghĩ muốn trở về quê hương Sơn Tây đúng không? Nghĩ muốn về quê xưng vương xưng bá đúng không? A! Nghĩ hay lắm! Cũng không nhìn xem ngươi gặp phải ai a! Xem nhẹ ta! Nghĩ uy hiếp ta! Đáng tiếc! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Lý Khiêm ngươi cũng có ngày rơi vào tay ta. Ngươi xam ta thế nào chỉnh ngươi! Lý gia các người cứ hảo hảo ở Phúc Kiến đánh giặc Oa cho tốt a! Đến lúc đó để cho hắn phơi làn da trắng nõn thành đen xì sẽ tốt hơn a.

Khương Hiến ngẫm lại viễn cảnh kia lại thấy tâm tình tốt hơn, đôi mắt hạnh cong lên như vầng trăng khuyết. Sau đấy lại nghĩ mình thất lễ…. “Tào đại nhân!”. Nàng lập tức đứng thẳng sống lưng, quen thuộc gọi Tào Tuyên, thân thiện nói “ Không nghĩ tới ở trong cung này cũng có thể gặp được ngoại nhân, làm ta giật cả mình…”.

Thật sao? Đáy mắt Tào Tuyên nhanh chóng lướt qua một tia hoang mang. Ai cũng biết Gia Nam quận chúa là một tiểu quỷ nghịch ngợm. Tết đoan ngọ vừa rồi, Thái phu nhân phủ An Lục Hầu đem theo tôn tử vào cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu, Gia Nam quận chúa đột nhiên bị thế tử An Lục Hầu khoanh tay chặn ở hành lang bắt chuyện, nàng dùng đôi mắt hàn băng thẳng tắp nhìn An Lục hầu thế tử, ngang ngạnh đem An Lục Hầu thế tử trừng đến không nói lên lời, khiến hắn chưa nói được hai câu liền chạy trối chết. Nhìn hắn lúc đó đều không được tự nhiên. Đó cũng là lần đầu tiên Khương Hiến nhìn thấy An Lục Hầu thế tử. Hắn một chút cũng không nhìn ra nàng lại sơ người lạ. Tào Tuyên trong đầu liền cực nhanh nghĩ tới. Chẳng lẽ có người bí mật đưa Lý Khiêm tới bái kiến Khương Hiến rồi? Hay đã nghe nói cái gì?

Dưới tình thế này không cho phép hắn được suy nghĩ nhiều, hắn đè xuống đáy lòng đang hoang mang, phong lâm lỗi lạc khom mình hành lễ, cười nói “Nào có, là do chúng ta đường đột”

Sau đó trợn to mắt nhìn qua Khương Hiến, cặp mắt anh đào như nước mùa thu nổi lên từng gợn song “ Có hay không hù dọa đến quận chúa?”. Giọng nói ôn nhu như gió xuân tháng ba.

Khương Hiến nổi lên hàn ý. Tào Tuyên mỗi lần thuyết phục người khác làm theo ý hắn đều sẽ lộ ra một vẻ mặt như thế. Nàng khoát tay áo, sắc mặt lộ ra khoan dung rộng lượng nói “Vẫn tốt, vẫn tốt”

Lý Khiêm trong lòng lại sinh ra cảm khái. Thân phận tôn quý thì làm được gì a? Từ nhỏ đã ở cái nơi cung quy nghiêm nghị Tử Cấm thành này lớn lên, ngẩng đầu lên là một khoảng trời bé bằng cái sân, cúi đầu xuống là mảnh đất bé bằng bàn tay, sao có thể không nhát gan. Hắn cười khiêm tốn, nghiêm nghị tiến lên hành lễ với Khương Hiến “Gia Nam quận chúa, thất lễ”.

Khương Hiến rất ngoài ý muốn. Lý Khiêm lại có thể khiêm tốn thế này nói chuyện cùng nàng… Chẳng lẽ bởi bì hắn còn nhỏ tuổi hay còn nguyên nhân khác? Nàng Lý Khiêm kỹ hơn một chút, cười lại đáp lễ, nói “Tào đại nhân sao lại cùng Lý đại nhân tiến cung? Còn tại trù phòng này uống trà”

Chú thích: "Vũ An quân" là phong hào cho mọi người đặt, đó là ám chỉ Lý Khiêm hung tàn.

Bạn đang đọc Mộ Nam Chi của Dạ Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meomadrista
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.