Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 143

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

Chương 143: Hẹn gặp mặt

Quý Vân Húc yêu cầu Thư Diệp một mình đến chỗ hẹn gặp hắn để giải quyết chuyện của Tiểu Mặc.

Thư Diệp mặc cho Mộc Vũ lo lắng vẫn nhất quyết một mình đến đây, mọi sự hiểu lầm và ân oán giữa cô và Quý Vân Húc cũng phải đến lúc kết thúc.

Lái xe đến nơi Quý Vân Húc đã hẹn, Thư Diệp cau chặt lông mày nhìn toà biệt thự lạ lẫm trước mặt mình. Thật không biết hắn lại định giở trò gì nữa đây?

Thư Diệp hoàn toàn không có tâm trạng mà chiêm ngưỡng căn biệt thư xa hoa lộng lẫy này, cô lập tức bước tới cửa và bấm chuông. Sau một lát, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mở cửa cho cô vào, rồi dẫn cô vào bên trong.

“Xin mời theo tôi, ngài ấy đang chờ cô ở bên trong.” Người phụ nữ lễ phép nói, giọng điệu cũng chẳng cộc cằn như mẹ Trần lúc ở Quý gia, nghe mà đã thấy ghét rồi.

Thư Diệp nói cảm ơn xong liền đưa tay gõ cửa rồi mới bước vào. Ngạc nhiên thay, nơi này lại là một phòng tập vật lý trị liệu, Quý Vân Húc hai tay chống hai bên khung tập đi, lê từng bước khó khăn về phía trước, thấy Thư Diệp bước vào mà hắn cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục tập như trước. Mồ hôi lả chả tuôn ra từ trán hắn nhỏ từng giọt xuống nền nhà lạnh băng, có thể nhìn thấy được hắn đã cố sức tập luyện như thế nào.

“Hôm nay tập đến đây thôi, cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, kiên trì tập dần dần rồi sẽ bình phục lại thôi.” Bác sĩ chuyên dụng đứng bên cạnh Quý Vân Húc dặn dò hắn, ông hiểu hắn rất muốn nhanh chóng đi lại bình thường, nhưng dục tốc bất đạt, không phải cứ sốt ruột tập luyện là nhanh chóng bình phục được, hắn mà cứ ngày đêm tập luyện thế này thì chỉ tổ thêm hại cơ thể mà thôi.

Lần này Quý Vân Húc dừng tập, cũng không có khước từ như những lần trước đây, và được bác sĩ đỡ ngồi trở lại xe lăn. Tóc bết đầy mồ hôi vì đã tập luyện quá sức, gương mặt hắn đỏ bừng lên, đôi mắt sắc bén nhìn Thư Diệp đầy sâu xa.

Nhìn Quý Vân Húc chật vật thế này, lòng Thư Diệp không hiểu sao lại đau đáu chạnh lòng, đôi mắt khô ráo bỗng xúc động rưng rưng ngấn lệ.

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, hai má hốc hác của Thư Diệp, Quý Vân Húc cũng thoáng xót xa. Nhìn cô tiều tuỵ như thế, trong tíc tắc hắn thầm tự trách bản thình mình.

“Nhìn thấy được kiệt tác do mình tạo ra, chắc trong lòng cô giờ đang hả hê lắm!” Quý Vân Húc vờ ung dung ngẩng đầu nhìn Thư Diệp, chứ thật ra hắn rất hận bộ dạng hiện giờ của mình, cho tới bây giờ chỉ có người khác ngưỡng mộ ganh tị với hắn, hắn luôn ở trên cao mà nhìn xuống họ. Thế mà hôm nay lại ra nông nỗi này, nực cười hơn nữa là hắn đang ngồi trên xe lăn, “Tuy nhiên, cô cũng thấy rồi đó, tôi sẽ rất nhanh đứng dậy đi lại bình thường.” Hắn sẽ không bao giờ đầu hàng trước số phận nghiệt ngã này, càng không để bản thân mình sống thảm thương như thế này cả đời.

“Anh muốn thế nào mới tin không phải em làm?” Thư Diệp không chút do dự nói ra thắc mắc trong lòng mình, đây chính là điều cô đang bận tâm, cô ghét nhất bị người khác hiểu lầm.

“Tin à? Cô nói cô còn đáng để tôi tin sao?” Quý Vân Húc chế giễu. Hắn nhìn lom lom đôi mắt lờ đờ mỏi mệt của Thư Diệp, cô hôm nay không hề tươi tắn sáng chói như mọi ngày, ngược lại dáng vẻ rất gầy gò, ốm yếu. Cô lại muốn giả bộ trước mặt hắn nữa ư?

Thư Diệp gượng mình nén cơn đau ở bụng, cố gắng giữ tỉnh táo đứng vững trên mặt đất, để cả người đang choáng váng xây xẩm mặt mày không bị ngã xuống, “Chúng ta nói chuyện Tiểu Mặc đi!” Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Tiểu Mặc.

Dáng vẻ sốt ruột của Thư Diệp càng làm Quý Vân Húc điên tiết hơn, “Gấp gáp cái gì? Nhân tình của cô đang chờ cô à?” Giọng nói hắn nghe vừa chua xót vừa cay cú. Thấy cô cứ nhùng nhằng dây dưa với Mộc Vũ, lại còn tỏ ra yêu thương gắn bó như keo sơn càng khiến hắn thêm căm tức !

“Mong anh nói chuyện tự trọng một chút! Em không có bổn phận đến đây nghe anh hỏi này hỏi nọ, anh cũng chẳng có tư cách can thiệp vào đời sống riêng tư của em cả. Nếu như anh muốn Tiểu Mặc, em sẽ đem Tiểu Mặc giao cho anh.” Thư Diệp đột nhiên nổi giận gầm lên, hơn nữa cô còn đột nhiên thay đổi suy nghĩ của mình. Với thân phận sát thủ như hiện nay, cô có thể chết bất đắc kì tử. Nếu cô thật sự chết đi, dĩ nhiên chỉ còn mình Tiểu Mặc côi cút trên cõi đời này, sẽ càng làm cuộc sống Tiểu Mặc đau khổ thêm mà thôi, nhưng nếu giao Tiểu Mặc cho Quý Vân Húc, đối với Tiểu Mặc mà nói có khi còn tốt hơn là ở cạnh cô.

Quý Vân Húc thậm chí không dám tin vào tai mình, cô vừa mới nói cái gì? Híp đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc vào Thư Diệp, nghe cô nói những lời như vậy lửa giận trong lòng hắn càng hừng hực cháy lên, lan toả khắp cả người.

“Cô đúng thật là một người mẹ rất tốt! Tốt đến nỗi chỉ cần nhân tình mà không cần con?” Từng lời nói mỉa mai châm biếm như nhát búa giáng vào người Thư Diệp.

Hắn rốt cục là muốn gì ở cô? Vậy cũng không được, kia cũng không được. Cô thắt lòng đem con giao cho hắn, giờ hắn còn trách cứ cô. Nén cơn giận trong lòng xuống, cô nhìn quanh bốn phía hòng tìm chỗ nào đó ngồi xuống, vết thương ở bụng đang nhói đau từng cơn, đôi môi vốn đã không chút máu giờ lại càng thêm trắng bệch, trán nhễ nhại mồ hôi.

Đáng lẽ cô phải nghe lời Mộc Vũ, đợi vết thương lành rồi hãy đến đây, “Em thật sự không hiểu rốt cục anh muốn em phải làm thế nào? Nếu đã không thể thoả hiệp, cuộc nói chuyện hôm nay coi như kết thúc ở đây đi, chúng ta hẹn lại hôm khác.” Cô hiện tại phải ráng nhịn đau mà chạy nhanh trở về Hạc bang.

Quý Vân Húc chú ý từng biến hoá trên gương mặt cô, vẻ mặt cô như đang cắn răng chịu đựng gì đó, hắn chau mày nhìn, lăn xe về phía Thư Diệp. Ở khoảng cách gần, khuôn mặt cô khiến người ta sợ chết khiếp, trong đầu đầy ắp nghi vấn nhìn người cô từ trên xuống dưới, bất thình lình hắn vươn tay nắm lấy tay phải Thư Diệp, kéo cô ngã trên đùi mình.

Tay đang bịt vết thương bị Quý Vân Húc kéo xuống, đau đến Thư Diệp rên la thảm thiết. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn hắn vừa yêu vừa hận, Quý Vân Húc không tự chủ được đưa tay xoa cái trán lạnh toát của Thư Diệp, thay cô lau sạch từng giọt mồ hôi lạnh, “Em bị sao vậy?”

“Buông em ra, để em về.” Cô hôm nay đúng thật bệnh quá hoá điên mà, Quý Vân Húc rõ ràng đã tổn thương mình, hằn trong lòng cô một vết thương thật sâu, cô lại cứ như bị ma che mắt lần nữa đến gặp hắn.

Cô càng giẫy giụa Quý Vân Húc càng ôm cô chặt hơn, cả người Thư Diệp đều đang ngồi trên hai chân hắn, tư thế mập mờ ám muội của hai người bất giác làm hai má tái nhợt của cô đỏ ửng lên.

“Thấy em bị tổn thương, trở thành đối tượng để đám phóng viên giới truyền thông phỉ báng, trong lòng anh chắc là vui lắm phải không?” Thư Diệp xúc động mạnh, phần bụng đau đến nỗi hai mắt cô cứ muốn xụp xuống, nhưng vẫn cố gắng hỏi hết những điều làm cô bận tâm suy nghĩ.

Quý Vân Húc ban đầu còn giữ chặt hai tay cô, giờ lại chuyển thành ôm eo, sít sao ghìm chặt người cô để cô không cách nào nhúc nhích giãy giụa được. Đột nhiên cảm thấy có gì đó ươn ướt dính trên áo Thư Diệp, hắn ngay lập tức vạch áo cô lên, bên hông cô quấn một miếng băng gạc màu trắng thật dày nhuộm đầy máu nhìn mà phát hoảng. Thư Diệp lúc này cũng không chống đỡ nổi nữa gục xỉu trên vai của Quý Vân Húc.

Bạn đang đọc Minh Tinh Hào Môn Ái của Tích Hiểu Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.