Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 096-100

Phiên bản Dịch · 6644 chữ

Chương 96: Đêm tân hôn

Quý Vân Húc nhìn thấy Mộc Vũ đỡ Thư Diệp ra khỏi bữa tiệc mà hai mắt tóe lửa.

Đỡ Thư Diệp vào xe, Mộc Vũ nhẹ nhàng để đầu cô tựa vào vai mình, “Muốn khó thì khó đi ! ”Giờ khắc này hắn hiểu rõ Thư Diệp đau lòng như thế nào, hắn chỉ có thể ôm cô, khuyên cô khóc cho nhẹ bớt nỗi đau trong lòng.

Thư Diệp đau đớn bật khóc thật to, càng khóc càng lớn hơn, toàn bộ nỗi đau trong lòng giờ đây theo nước mắt mà tuôn ra như suối.

Mộc Vũ ôn nhu vuốt tóc cô, ôm sát cô vào ngực mình, hôn lên cái trán của cô, “Đây là lần cuối cùng cô khóc vì hắn ta. ”Hắn sẽ không bao giờ để cô lại đau khổ khóc như thế này nữa.

Đây thật là lần cuối cùng ư ? Cô sẽ không còn gặp Quý Vân Húc nữa sao ? Từ nay về sau mỗi người mỗi ngã, cô trước kia rất hận hắn, không hề muốn thấy hắn. nhưng vì sao khi thấy hắn đã là chồng của người khác mà lòng cô lại quặn đau ?

Trở lại Hạc bang, cô không còn bộ dạng đau lòng như lúc nãy nữa, nhưng tinh thần hoàn toàn sa sút, Mộc Vũ để cô ngồi xuống ghế, cẩn thận săn sóc rót cho cô một ly nước, đưa cho cô uống, bởi vì lúc nãy khóc rất nhiều nên cổ họng cô chắc hẳn đang khô rát.

Hắn cũng không hề muốn cô vì người đàn ông khác mà khóc nhưng điều hắn có thể làm bây giờ là ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ cho cô, hắn quả thật không hiểu nổi bản thân mình nữa.

“Mummy sao hôm nay về sớm vậy ! ”Tiểu Mặc mừng rõ chạy đến ôm chầm lấy Thư Diệp, nó thấy hai mắt Thư Diệp đỏ lên, “Mummy khóc hả ? ”Nó chu cái miệng nhỏ lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộc Vũ đang đứng bên cạnh, “Ba làm Mummy giận sao ? »

Mộc Vũ ngồi xổm xuống ôm Tiểu Mặc, “Ba thương Mummy còn không hết, làm sao có thể làm Mummy giận được, Mummy không khóc, chỉ là vừa rồi quay phim, đạo diễn yêu cầu cảnh phim đó Mummy phải khóc, cho nên mắt Mummy mới đỏ như vậy. ”MỘC VŨ sợ Thư Diệp không biết trả lời làm sao, nên thay cô giải thích với Tiểu Mặc, nhưng một đứa nhỏ hiểu biết chuyện như Tiểu Mặc, mấy lời này làm sao thoát khỏi pháp nhãn của nó được, người ta nói đứa nhỏ lớn lên trong gia đình thiếu cha, nó sẽ rất kiên cường và hiểu chuyện, mà điều này hoàn toàn đúng với Tiểu Mặc.

Đợi Mộc Vũ đi vào phòng rồi, Thư Diệp ôm lấy con trai, “Tiểu Mặc, cục cưng của mẹ, mẹ xin lỗi con ! ”Nếu như lúc trước không sinh Tiểu Mặc ra, thì nó sẽ không như bây giờ thiếu đi tình thương của cha.

Tiểu Mặc nghi hoặc nhìn Thư Diệp, tự nói thầm trong lòng mình hôm nay Mummy của nó rất kỳ lạ !


Quý Vân Húc sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, xua đi hết mệt mỏi, hắn như thói quen đứng trước cửa sổ, nhìn về phía xa bất định nào đó, thành phố ban đêm sáng lung linh, từng ánh đèn hắt rọi vào lòng hắn, cô đang làm gì ? Có phải cũng đang nhớ đến hắn như hắn đang nhớ cô không ? Cô đột nhiên xuất hiện làm cho hắn rất vui mừng, chỉ có điều bên cạnh cô lại có nhiều ruồi đỉa đeo bám làm hắn rất bực bội.

Âu Dương Thái Thái thấy Quý Vân Húc đứng tần ngần trước cửa sổ, lòng hắn như một tòa lâu đài cao ngạo vững chắc, khó lòng mà tiến vào, cô không tìm được bất cứ lý do nào để một người phụ nữ lại từ chối tình cảm của hắn, cô không thể nào hiểu nỗi Thư Diệp lại chẳng thèm đoái hoài gì tới Quý Vân Húc, chỉ có điều hôm nay tận mặt gặp nhau, bằng linh cảm của người phụ nữ, cô dám chắc Thư Diệp ngoài lạnh trong nóng mà thôi, cô ấy nhất định cũng yêu Quý Vân Húc.

Quan hệ tay ba phức tạp này cô phải xử lý thế nào ? Cô không muốn rời khỏi Quý Vân Húc, cũng không muốn làm tổn thương bạn của mình !

Âu Dương Thái Thái ôm Quý Vân Húc từ phía sau, đầu tựa vào tấm lưng rộng cường tráng của hắn, nói, “Em muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, muốn sống hạnh phúc với anh ! ”Giờ khắc này Âu Dương Thái Thái dẹp bỏ tất cả kiêu ngạo của mình, cô đơn giản chỉ muốn làm một người vợ mà thôi.

Quý Vân Húc hung hăng lấy tay Âu Dương Thái Thái ra khỏi người mình, quay mặt lại nói , “Trong phòng chỉ có hai chúng ta, không cần phải làm ta, hai chúng ta đều biết rõ cuộc hôn nhân chỉ là giao dịch mà thôi, cô đừng vọng tưởng sẽ có tình cảm gì giữa tôi và cô. Ngay từ đầu tôi đã nói cô trong lòng tôi đã có người khác rồi, sau khi kết hôn, tôi và cô không ai can thiệp vào chuyện của ai, ở trước mặt người khác thì đương nhiên chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc. ”Quý Vân Húc chắc nịch nói, ánh mắt không hề giả dối.

“Chỉ đùa với anh một chút thôi mà anh đã tưởng thiệt rồi sao ? ”Âu Dương Thái Thái xấu hổ giả vờ nói tránh cho mình xấu hổ.

“Tốt nhất là như vậy, nếu như yêu tôi thì chính cô sẽ là người phải chịu khổ. ”Cho dù hiện tại Thư Diệp đã trở nên như vậy, nhưng hắn mãi không thể quên được cô, trong lòng không có tí khe hở nào để cho người phụ nữ khác cả.

Hắn quả nhiên như người ta nói, lạnh lùng, vô tình, nói chuyện không hề có tí tình cảm nào cả ! Âu Dương Thái Thái đau lòng cùng ghen ghét, không yêu ư ? Trong lòng cô đã sớm có hình bóng của hắn, nhưng một chút cơ hội hắn cũng không cho cô, cô không thể vì thế không đánh mà lui, hạnh phúc phải do mình tranh đấu mà có, không thể nào ngồi đó mà chờ sung rụng.

Cả người mệt mỏi, Quý Vân Húc đi đến giường nằm xuống, Âu Dương Thái Thái cũng theo hắn nắm xuống giường, hai người nằm đưa lưng về phía nhau, mắt hai người đều mở to nhưng mỗi người lại chất chứa nỗi niềm riêng, suy nghĩ riêng của mình.

Trong biệt thự Quý gia.

Sáng sớm cả nhà quây quần cùng nhau ăn sáng, trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa chạm vào đồ sứ, không hề nghe được âm thanh nói chuyện của ai, không ai nguyện ý mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn.

“Thái Thái, con đã quen ở đây chưa?” Quý Lập Bác quan tâm hỏi Âu Dương Thái Thái, đứa con dâu này ông rất hài lòng, không có gì để bắt bẻ cả.

“Cám ơn ba, mọi thứ đều rất tốt.” Âu Dương Thái Thái trong lúc nói chuyện lại liếc trộm Quý Vân Húc, mọi thứ không hẳn là quá tệ, tuy là Quý Vân Húc lãnh đạm với cô, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau, nếu có thì đều là cô chủ động tìm hắn nói chuyện!

Quý Lập Bác chú ý thấy Âu Dương Thái Thái nhìn biểu hiện của Quý Vân Húc, liền nói, “Nếu Vân Húc có làm gì để con giận, con cứ nói với ba, ba nhất định sẽ cho nó một trận!” Quý Lập Bác nửa đùa nửa vui nghiêm túc nói.

“Vân Húc không có làm gì cho con giận hết, anh ấy đối xử với con rất tốt!” Âu Dương Thái Thái nói những lời trái với lương tâm mình, tốt mới là lạ, hắn coi cô y như là không khí vậy!

Quý Vân Húc từ đầu đến cuối cũng không nói gì, trong lòng tựa cười nhạo sự hư giả này, Âu Dương Thái Thái cho rằng nói vậy thì hắn sẽ cảm thấy áy náy mà thay lòng chuyển ý với cô ta sao? Hoàn toàn không có khả năng! Tốt nhất cô ta nên bỏ ý định này đi!

Một bàn người lại tiếp tục trầm lặng.

Lúc này ngồi ở một góc ăn sáng, dạ dày Quý Phỉ đột nhiên khó chịu, toàn bộ đồ ăn lúc nãy cô đều ói sạch hết.

“Con sao vậy Phỉ Phỉ? Con bị bệnh sao?” Chung Hiểu Dung sốt ruột chạy vào toilet xem Quý Phỉ, bà vỗ nhẹ lưng con gái.

Quý Phỉ lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng sắc mặt lại trắng bệch không có chút máu, trán đổ đầy mồ hôi, Chung Hiểu Dung thò tay để trên trán cô lại thấy trán cô không có nóng gì, vẫn như bình thường.

“Phỉ Phỉ, có phải con ăn trúng cái gì phải không?” Viên Phàm cũng lo lắng đi đến hỏi QUÝ PHỈ.

Chung Hiểu Dung kéo Quý Phỉ đi, “Nhanh nào, mẹ đưa con đi khám bác sĩ.”

Quý Phỉ chân tay vô lực, mặc cho Chung Hiểu Dung đưa mình đến bệnh viện.


“ Bác sĩ, con gái tôi bị sao vậy ? Có phải nó ăn trúng thứ gì không ? ” Chung Hiểu Dung lo lắng thấy sắc mặt Quý Phỉ không tốt, con gái bà bình thường sức khỏe rất tốt, khi khổng khi không lại đổ bệnh, quả thật làm người ta rất lo.

Bác sĩ lắc đầu, “ Con gái bà không phải ăn trúng thứ gì, mà cô ấy đã mang thai, được hơn nửa tháng rồi ! ”

Chung Hiểu Dung trợn má hốc mồm không thể tin những lời bác sĩ vừa nói, “ Bác sĩ có lầm không ? Quý Phỉ là đứa con gái ngoan, nó không làm ra mấy chuyện này đâu.”

Quý Phỉ ngây ngốc ngồi một bên nghe bác sĩ nói, cô nhớ lại đêm đầu tiên về nước mà toan thân run rẩy, đêm hôm đó cô bị Thư Triết cưỡng bức, chẳng lẽ cô thật sự may mắn đến nỗi chỉ 1 đêm thôi mà đã mang thai ! Một lần đã trúng vé số độc đắc rồi ! Xác suất này chính xác đến nỗi làm cho người ta phải sợ hãi.

Quý Phỉ mặc cho Chung Hiểu Dung tranh cãi với bác sĩ, cô thất hồn phách lạc đi ra ngoài, cô muốn khóc nhưng buồn cười ở chỗ nước mắt cũng không có, cô thất thần đi trong hành lang bệnh viện, bỗng đụng một lồng ngực rắn chắc của ai đó.

Quý Phỉ xoa xoa cái đầu cũng không nhìn xem người mình đụng là ai, cứ tiếp tục đi về phía trước.

Thư Triết nheo mắt nhìn Quý Phỉ cúi đầu buồn bã, khóe miệng mỉm cười, thật không ngờ ở bệnh viện mà cũng gặp cô ta, xem ra bọn họ quả thật là hữu duyên ! Thư Triết vốn đến đây để thăm Bối Khả Tâm nhưng lại không ngờ lại gặp Quý Phỉ.

“ Đứng lại, đụng người ta rồi mà không xin lỗi hả ? ” Thư Triết cố ý gậy khó dễ cho Quý Phỉ, Quý Phỉ căn bản cũng không nghe thấy ở phía sau có người gọi cô, vẫn chầm chậm đi, Thư Triết thấy cô coi lời nói của mình như không có, liền bước nhanh đến trước mặt ngăn cô lại.

“ Đã lâu không gặp, khỏe không ? ” Lời nói này tuy rằng là hỏi thăm, nhưng trong mắt hắn hoàn toàn là sự mỉa mai. Cho dù Thư Diệp bây giờ đã về thì sao chứ, hắn vẫn không nuốt trôi sự tổn thương mà Quý Vân Húc gây ra cho Thư Diệp, hắn không có lý do gì buông tha cho Quý Phỉ cả !

Quý Phỉ từ từ ngẩng đầu nhìn xem ai đang cản đường mình, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Thư Triết. Đúng là tên khốn nạn này ! Cơ thể đang vô lực nhưng lúc này đây mọi tế bào trong người cô đều như được người ta tiếp tức, tinh thần vô cùng phấn chấn, toàn thân mạnh mẽ hẳn lên. Quý Phỉ không nói hai lời hung hăng tát cho Thư Triết một cái.

“Đồ khốn nạn ! ”

Thư Triết bất ngờ vì bị Quý Phỉ đánh, “ Cô dám đánh tôi, chán sống rồi sao ? ” Ánh mắt hắn sắc bén cùng phẫn nộ không hề là dọa nạt.

“ Tôi không muốn sống đó, anh là đồ ma quỷ ! Tôi liều mạng với anh ! ” Quý Phỉ điên cuồng xông đến cào cấu Thư Triết.

Chung Hiểu Dung tức giận đi ra thì đã thấy cảnh con gái bà hung hăng đánh người khác, Chung Hiểu Dung đi đến cởi giày cao gót, hoàn toàn không quan tâm mình là người danh giá, cầm giày đánh vào đầu Thư Triết, ba người giờ cứ giành co đánh nhau, cảnh tượng cứ nháo nhào cả lên.

Thư Triết dùng sức đẩy 2 mẹ con họ ra, anh mắt hung ác nhìn hai người bọn họ, “Một lũ điên ! ” Hắn sửa sang lại quần áo muốn đi ra khỏi bệnh viện.

“ Mày nói ai điên hả ? Đồ súc sinh ! Mày làm cho con gái tao có bầu rồi phủi tay bỏ đi hả ? Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày ! ” Chung Hiểu Dung không thể nuốt nổi cục tức này, dám đùa giỡn với con gái bảo bối của bà, bà nhất định sẽ không bỏ qua !

Thư Triết chậm rãi đi đến gần Quý Phỉ, vẻ mặt lạnh lùng nói, “ Cô mang thai sao ? ” Giọng nói pha lẫn tức giận cùng trách cứ, cứ như đây không phải là trách nhiệm của mình.

“ Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không giữ nó ! ” Quý Phỉ kiên định nói, trong lòng cũng rất sở hãi, nhưng cô nhất định sẽ không sinh nghiệt chủng này ra !

“ Tốt nhất là như vậy ! Dù sao nếu sinh ra thì người chịu thiệt thòi cũng là cô mà thôi ! ” Thư Triết đi lướt qua Chung Hiểu Dung và Quý Phỉ ra khỏi bệnh viện.

Cứ mỗi khi đến đầu mùa đông, tinh thần Thư Diệp trở nên sa sút, hôm nay Mộc Vũ có chuyện phải giải quyết, cô cũng không có lịch quay phim hay thu âm, tận dụng cơ hội này cô muốn đi dạo chung quanh thành phố mà cô đã sống hơn mười năm ở đây, xem thử sáu nay năm nó có thay đổi gì nhiều không.

Thư Diệp mặc áo khoác sau đó đi ra ngoài, cô đeo kính râm bản to, tóc xõa xuống che hết phân nửa khuôn mặt, chỉ có làm vậy thì cô mới không bị người khác nhận ra ! Trở về đây mấy tháng rồi nhưng Thư Diệp vẫn chưa có thời gian đi dạo thành phố Đài Bắc, cô lái xe chạy một vòng thành phố, nhưng cô lại không phát hiện Quý Vân Húc đang đi theo sau xe mình.

Bởi vì hắn quá mức nhớ thương Thư Diệp, nên viện cớ đến công ty thăm Lăng Khiếu Vũ sẵn coi có thể gặp được cô không, cho dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được, không ngờ lại gặp lúc cô một mình đi ra ngoài, tên quản lý của cô không phải lúc nào cũng ở bên cạnh cô sao ? Hôm nay hắn ta sao không cùng đi với cô ? Cũng tốt, không có con đĩa đó bám theo, hắn và cô có thể từ từ nói chuyện với nhau.

Thư Diệp đi đến trường học XX, cô muốn về thăm trường cũ, nơi cô đã từng có rất nhiều kỷ niệm ! Không biết đã bao nhiêu lần cô nằm mơ thấy mình trở về trường học, cùng bạn bè học tập vui chơi, nhưng lúc tỉnh lại thì mọi thứ lại không như là mơ, tất cả đều đã thay đổi hết rồi, cô không còn là Thư Diệp ngây thơ đơn thuần của trước kia, và cũng không thể nào có được niềm vui thời cấp sách đến trường nữa.

Sau khi xuống xe Thư Diệp đi dọc theo đường nhỏ đến trường học, ở cạnh trường có một dòng suối nhỏ, cô thường đến đây vì nó rất yên tĩnh, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái dễ chịu. Mỗi khi không vui, cô thường một mình đến dòng suối này, lẳng lặng đứng ở đây, tự mình xoa dịu nỗi đau của mình, lúc ấy vì Lâm Tư Ánh hay đánh mắng cô làm cô rất đau khổ.

Bà ấy có khỏe không ? Nếu như gặp lại bà ấy, cô còn có thể gọi bà ấy là mẹ không ? Bà ấy hẳn là khinh thường cô, dù sao từ nhỏ bà cũng tỏ ra chán ghét cô. Ba có nhớ cô không ? Đã sáu năm rồi cô không gặp ông, ông có từng nghĩ đến cô không ? Nước mắt bỗng nhiên từ trên khóe mắt lăn xuống má, cô chìm vào suy nghĩ riêng của mình mà không hề hay biết Quý Vân Húc đang từ xa chăm chú nhìn cô.

Thư Diệp lấy tay lau nước mắt trên mặt, khóe miệng cố gắng nở nụ cười, bộ dáng cô cười lúc này còn khó coi hơn cả khi khóc nữa.

“ Thư Diệp, mày là người dũng cảm kiên cường nhất đấy ! Dù cho người khác quên mày, cũng không sao cả, mày phải cố gắng sống thật tốt, mày còn Tiểu Mặc nữa ! ” Thư Diệp hô hào trong lòng mình, mỗi khi không vui, cô luôn tự động viên bản thân phải cố gắng hơn nữa, cuộc sống này không còn chỉ mình cô, cô còn phải sống để lo cho Tiểu Mặc.

Kỳ thật dù cho Lâm Tư Ánh và Thư Nguyên Hạo đối xử thậm tệ với cô, nhưng trong lòng cô vẫn coi họ như ba mẹ của mình, không phút giây nào không nhớ đến họ cả, nhưng thân phận bây giờ của cô đã khác, cô không thể thể đến thăm hỏi họ được.

Quý Vân Húc từ xa thấy Thư Diệp thương tâm khổ sở mà lòng hắn nào có vui hơn, chuyện gì lại làm cô buồn như vậy ? Không suy nghĩ nhiều, Quý Vân Húc chậm rãi bước về phía cô, càng tới gần hắn càng nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, hắn quả thật cũng không biết mình đang vui vẻ hay là khẩn trương ?

Lúc này một đám nữ sinh nói cười với nhau phá vỡ sự yên tĩnh của dòng suối, “Này mấy bạn nhìn kìa, đó có phải là Kim Nghệ Hi không ? ”

Đám nữ sinh liền chạy ùa về phía Thư Diệp xin chữ ký, “Kim Nghệ Hi, tụi em rất thích chị, chị ký tên cho tụi em đi !”Đám nữ sinh nhao nhao lấy giấy bút từ túi xách ra đưa cho Thư Diệp ký.

“Kim Nghệ Hi, chị thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trên TV nữa !”Đám nữ sinh thay nhau tán thưởng, ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm Thư Diệp.

Thư Diệp cười đáp lễ, cô cúi xuống ký vào từng cuốn sổ mà họ đưa, trong lòng thầm nghĩ những nữ sinh này chính là học muội của cô (những em học khóa sau).

Quý Vân Húc đang định đến gần cô không ngờ lại bị đám nữ sinh này chặn lại, ánh mắt hắn khâm phục cô, tuy rằng hắn không thích cô xuất đầu lộ diện, nhưng thấy cô có được thành tựu như ngày hôm nay, hắn cũng vui mừng thay cô !

Tiếng cười của đám nữ sinh này làm nhiều người qua đường tò mò đến xem, lúc biết Kim Nghệ Hi xuất hiện ở đây, ai nấy đều chen lấn xin chữ ký của cô. Cô đang đứng gần sườn dốc của dòng suối, vì bị mọi người phía sau chen lấn xô đẩy, cả người Thư Diệp lảo đảo ngã ầm xuống dòng suối. Dòng suối này không hẳn là sâu, nhưng lúc cô ngã xuống quá hoảng hốt cùng bất ngờ và cô cũng chẳng biết bơi nên Thư Diệp cứ chìm xuống phía dưới lòng suối, 2 tiếng “cứu mạng”cũng bị nước bao lấp.

Quý Vân Húc đứng ở phía sau kinh ngạc đến ngây người, tay chân hắn cứng đờ, liền sau đó tỉnh táo lại, nhanh chóng lao xuống dòng suối cứu cô.

Trên bờ, đám nữ sinh sợ hãi khóc rống lên, lo lắng cho thần tượng của mình bị gì.

Chỉ chốc lát sau, Quý Vân Húc ôm Thư Diệp từ trong lòng suối trồi lên, hắn nhanh chóng đưa cô lên bờ, dùng sức ép nước từ bụng cô ra, “Thư Diệp, tỉnh lại đi !”Hắn sẽ không để cô rời xa hắn một lần nữa, “Mau tỉnh lại !”Quý Vân Húc la hét, hắn loạng choạng nắm lấy bàn tay tím tái lạnh cóng của Thư Diệp mà xoa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Rốt cuộc Thư Diệp cũng tỉnh, cô ho sặc sụa, hai mắt lờ đờ mở to ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Quý Vân Húc mà cô giật cả mình, hắn sao lại ở đây ?

“Em tỉnh rồi.”Quý Vân Húc mừng rỡ khi thấy Thư Diệp tỉnh lại, hắn ôm cô vào lòng thật chặt ! Hắn sẽ không bao giờ buông cô ra nữa, hắn muốn mãi mãi cứ ôm Thư Diệp như vậy.

Là nằm mơ sao ? Quý Vân Húc làm sao có thể xuất hiện ở đây được ?

Thư Diệp vì bị rớt xuống nước mà giờ lạnh cóng, cả người run lẩy bẩy, cô theo quán tính tìm đến nơi ấm áp trong ngực Quý Vân Húc. Cô nhớ hương vị này, hương vị nam tính cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn làm cô chán ghét, thế mà hôm nay cô lại tham lam muốn ngửi lấy hương vị này của hắn, giấc mơ này tuy rằng ngắn ngủi thế nhưng đối với cô cũng là một giấc mơ đẹp rồi.

Quý Vân Húc ẵm Thư Diệp lên, cảm nhận được mình bị nhấc bỗng, Thư Diệp mới phát hiện đây không phải là mơ, trước mặt cô chính là Quý Vân Húc chân chính ! Cô có chút không tin trừng mắt nhìn Quý Vân Húc.

“Thả tôi xuống ! ” Thư Diệp nhỏ giọng nói, ở trước mặt nhiều người ôm cô như vậy, thế nào truyền thông cũng lại đưa tin bậy bạ cho xem.

Quý Vân Húc giả vờ không nghe cô nói gì, ẵm cô đi đến bãi đỗ xe, Thư Diệp thấy hắn không phản ứng, cô cố gắng giãy dụa ý định muốn tự mình đi, “Nghe lời ! ” Quý Vân Húc âm trầm nói, tuy rằng chỉ gỏn lọn hai chữ nhưng cũng đủ làm ngườt ta phải khiếp sợ.

Hai người ngồi bên trong xe, Quý Vân Húc dùng khăn tay lau sạch nước trên trán Thư Diệp, chỉnh điều hòa trong xe đến cao nhất, cẩn thận thay cô cởi bỏ áo khoác ngoài đã ướt nhẹp, mặc quần áo ướt thì chỉ làm cho cô lạnh hơn.

“Anh muốn làm gì ? ” Thư Diệp thấy hắn cởi áo mình, sợ tới mức la lên. Hắn đúng thật là vô sỉ, ban ngày ban mặt dám cởi đồ cô ở trong xe, cô phải nhanh chạy khỏi nơi này mới được ! Thư Diệp cố gắng lấy tay Quý Vân Húc ra khỏi người mình, ý đồ muốn mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa từ lúc nào rồi.

“Em nghĩ anh ngốc đến vậy sao ? ” (ý bảo không khóa cửa xe lại, để cô dễ dàng bỏ trốn hay sao) Hắn không muốn trả lời cô, chẳng lẽ cô không biết mặc quần áo ướt trên người rất dễ bị bệnh ư ? Sáu năm không gặp sao cô vẫn ngốc như ngày nào vậy ? Hắn quả thật rất thắc mắc cuộc sống của một đại minh tinh như cô là như thế nào !

Sức mạnh của Quý Vân Húc Thư Diệp đã từng lĩnh giáo qua, cô mặc cho hắn cởi áo khoác của mình, giờ chỉ còn mỗi chiếc áo tơ tằm trong suốt ướt sũng ôm sát cả người cô, đường cong hoàn mĩ đều nổi bần bật lên, nhất là khuôn ngực căng tròn phía sau lớp vải kia, như dẫn dụ người ta vào thế giới mơ màng vô hạn.

Hạ thể hắn bắt đầu căng cứng, cả người nóng rực cả lên, ánh mắt hắn hau háu nhìn người cô từ trên xuống dưới.

Thư Diệp lấy hai tay che ngực mình, sợ hãi nhìn hai mắt như con sói đang đói đã tìm thấy mồi của hắn, cô cảnh giác nhìn hắn. Quý Vân Húc đột nhiên cười khẩy, cô hình như suy nghĩ quá nhiều rồi ! Sau đó hắn nổ máy xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe.

“Anh muốn chở tôi đi đâu ? Tôi phải về công ty. ” Thư Diệp khó chịu ngồi co ro trên ghế. Quý Vân Húc lúc nãy vì cứu cô mà quần áo hắn bây giờ cũng ướt hết, hắn một tay vừa lái, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang lạnh cóng của Thư Diệp. Bàn tay cô quả thật rất mền mại, vẫn giống như sáu năm trước, không có gì thay đổi. Lòng Quý Vân Húc giờ càng khoan khoái dễ chịu hơn.

Quý Vân Húc xoay đầu nhìn thấy Thư Diệp cả người phát run, môi tím tái run lập cập, hắn không trả lời cô mà tăng tốc chạy đến khách sạn Cẩm Mỹ.


Xe dừng trước cửa khách sạn, Quý Vân Húc liền ôm cô đi vào bên trong.

“Anh định làm gì ? Thả tôi xuống ! Nếu không tôi cho anh biết tay đó.” Thư Diệp nghiêm túc cảnh cáo, hắn lại tính làm gì nữa ?

Quý Vân Húc ôm chặt cơ thể lạnh như băng của Thư Diệp, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Ngoan nào ! ” Giọng nói dịu dàng của hắn truyền vào tai cô, hắn từ lúc nào trở nên ôn nhu như vậy ? Là do Âu Dương Thái Thái làm hắn thay đổi sao ? Hắn và Âu Dương Thái Thái đã là vợ chồng, cảnh tượng hai người thân mật ở hôn lễ cô còn nhớ như in, không biết cơn giận từ đâu ra làm cô quát vào mặt Quý Vân Húc, “Đừng có lấy bàn tay ôm người phụ nữ khác vấy bẩn lên người tôi ! ”

Nghe cô nói vậy tâm trạng Quý Vân Húc không hiểu sao lại tốt hẳn lên , hắn mừng rỡ thầm nghĩ trong bụng, cô đang ghen phải không ? Vậy có nghĩa là trong lòng cô cũng có hắn ?

“Em ghen sao ? ” Quý Vân Húc không dám xác định hỏi lại Thư Diệp.

“Tôi tại sao phải ghe chứ ! Đồ điên ! Tôi chỉ cảm thấy bàn tay anh rất bẩn.” Thư Diệp thông minh nhanh chóng đổi giọng, cô đúng thật là điên luôn rồi, tự nhiên lại thốt ra mấy lời nói mập mờ đó. Đúng là cứ hễ gặp mặt hắn là cô lại phát điên lên !

Quý Vân Húc trực tiếp đem cô đến phòng tổng thống, hắn rất thích căn phòng này, vì đây là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau. Đi vào phòng xong, hắn ôm thẳng Thư Diệp vào phòng tắm, mở nước đầy bồn sau đó hắn cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người cô, Thư Diệp ngượng ngùng níu lấy áo mình, ngăn cản động tác của Quý Vân Húc.

Dù cho hiện tại cả người lạnh đến phát run mà cô vẫn cứng đầu như vậy, Quý Vân Húc tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu như em còn cứng đầu như vậy, anh sẽ làm ngay tại chỗ này luôn cho em xem ! ” Quý Vân Húc hung hăng nói, ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận, hắn không chỉ dọa cô, nếu như cô còn không nghe lời, hắn thật sự sẽ làm điều mà từ nãy giờ cô tưởng tượng trong đầu ! Hắn biết rõ Thư Diệp lo lắng hắn xâm phạm cô lần nữa, hắn đê tiện đến nỗi mặc kệ cô đang lạnh cóng mà nhẫn tâm tổn thương cô sao ?

Quý Vân Húc dùng sức cởi áo sơmi trên người cô, giờ chỉ còn mỗi chiếc áo ngực bao lấy đường cong hoàn mĩ khuôn ngực cô, Quý Vân Húc vừa nhìn thấy da thịt trần trụi của Thư Diệp thì đã thở dốc, nhưng hắn cố gắng kiềm chế thân thể nóng ran của mình, điều quan trọng nhất hiện giờ là làm ấm cơ thể Thư Diệp.

“Tôi tự làm được rồi. ” Thư Diệp ngăn cản tay Quý Vân Húc, ánh mắt cầu xin nhìn hắn làm cho không ai có thể cự tuyệt được. Quý Vân Húc nhìn cô một lúc sau đó cũng buông tay đi ra khỏi phòng tắm, cũng bực tức đóng cửa một cái ầm !

Hắn cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy cơ thể cô, có gì mà hắn chưa từng xem qua, ghét nhất con gái làm bộ làm tịch như vậy ! Hắn bực bội ngồi ở ghế sofa hút thuốc, ánh mắt nhìn vào khoảng không trên trần nhà khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Dòng nước ấm làm nhiệt độ cơ thể Thư Diệp trở lại bình thường, gương mặt cô bất giác lộ ra nụ cười thỏa mãn, cô tắm rửa sạch sẽ sau đó cầm lấy áo tắm đã được máng sẵn trên giá mặc lên người, nhưng mà áo tắm rộng quá mức nên cô phải cột đai lưng thật chặt để nó không rớt xuống.

Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, Quý Vân Húc cũng không quay đầu lại, hắn muốn chờ Thư Diệp tới gần. Thư Diệp khẽ nhíu mày, trong phòng toàn là mùi thuốc lá làm cô ho khan vài tiếng, Quý Vân Húc nghe tiếng ho của cô lập tức dập tắt điếu thuốc, lúc này hắn mới chịu quay đầu nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn cô, “ Đến đây ! ” Giọng điệu chẳng có tí ấm áp nào cả

Chân Thư Diệp cũng giống như cô vậy, quả thật rất cứng đầu, không chịu nghe lời hắn, Quý Vân Húc đứng lên chậm rãi bước đến gần Thư Diệp, hắn nghiêng người ôm cô vào lòng ngồi xuống sofa, đặt cô lên đùi mình.

“ Anh…. ” Thư Diệp muốn nói hắn buông cô ra nhưng lúc thấy ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn, cô lại im bặt.

Quý Vân Húc nhìn khuôn mặt mỹ miều của Thư Diệp thật lâu, trải qua sáu năm, cô không còn là Thư Diệp hồn nhiên như ngày nào, thay vào đó là một vẻ đẹp mê hồn, đàn ông nhìn một lần thì đã mê mệt rồi. Tay hắn khẽ vuốt má cô, động tác rất dịu dàng, cô mới vừa tắm xong nên cả người đều thơm phức, hắn kề sát người cô mà hít một hơi, mùi thơm làm người ta khoan khoái dễ chịu. Thấy cô không kháng cự, Quý Vân Húc tiếp tục hôn đôi môi nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đưa lưỡi mình tham liếm lượi cô, hoàn toàn dịu dàng không hề vồ vập như trước kia.

Hai tay Thư Diệp chống trước ngực hắn, ngăn cản hắn xâm phạm mmình, hắn đã là chồng của người khác rồi, còn tìm cô để làm gì nữa ? Thư Diệp khôi phục tinh thần, nói, “ Quý tổng, chắc anh quên rồi, để tôi nhắc cho anh nhớ, anh đã là người có vợ, không nên gạ gẫm người phụ nữ khác, coi chừng chơi với lửa có ngày chết cháy đó ! ” Cô tức giận nhìn hắn, đồng thời cũng tỏ rõ ý của mình, nếu hắn dám đụng đến cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua !

Quý Vân Húc mỉm cười, “ Coi như anh tự thiêu mình đi ! Anh cam tâm tình nguyện chết trong tay em ! ” Hắn nắm chặt tay cô, cứ như sợ cô lại bỏ chạy, hắn không cho phép chuyện đó xảy ra lần nữa, cho dù cô hận hắn thế nào cũng được, lòng đã thuộc về người đàn ông khác cũng được, hắn sẽ dốc hết sức khiến cô thay đổi tâm ý mà yêu hắn!

“Tôi không dám nhận đâu! Hôm nay cám ơn anh đã cứu tôi, buổi chiều tôi còn có chuyện phải làm, xin phép!” Thư Diệp tỉnh táo nói, hơn nữa hiện tại cô không muốn ở cùng hắn một giây nào nữa, dù hiện giờ cô giấu thân phận thật của mình, nhưng Âu Dương Thái Thái là bạn thân của cô, cô không thể nào làm kẻ thứ ba phá gia can người khác.

Quý Vân Húc đâu điên đến nỗi để cô đi, hắn hoàn toàn không có ý buông tay, mà còn ôm cô sát vào người mình, một tay cởi bỏ đai lưng trên người Thư Diệp, luồn tay vào phía trong áo tắm, vuốt nhẹ tấm lưng láng bóng của Thư Diệp. Thư Diệp giãy dụa trong lòng Quý Vân Húc, người này quả thật đáng ghê tởm! Sao cứ mỗi lần gặp hắn là mỗi lầ cô lại phát điên lên, hơn nữa hoàn toàn không có sức lực chống đỡ?

Thư Diệp phẫn nộ nhìn Quý Vân Húc, “Tôi cảnh cáo anh, anh nếu dám làm gì tôi, tôi sẽ nói với Âu Dương Thái Thái.” Theo như cô biết, Âu Dương Thái Thái không phải là người dễ phục tùng người khác, huống chi Quý Vân Húc, cô ấy sẽ không dễ gì tha thứ cho hắn nếu như biết hắn ở ngoài lăn nhăn. “Anh không sợ vợ anh biết sao?” Thấy Quý Vân Húc không chịu buông cô ra, cô chỉ còn cách đem Âu Dương Thái Thái ra để dọa hắn mà thôi.

Từ đầu đến cuối ánh mắt Quý Vân Húc đều nhìn hai má của Thư Diệp vì giận mà ửng đỏ, cô càng tức giận thì càng đáng yêu hơn, càng làm cho hắn thêm thích thú. Tay hắn từ phía sau lưng chuyển lên trước ngực côn, bàn tay to lớn nắm lấy khuôn ngực căng tròn của cô, Thư Diệp hít sâu, lòng đầy sợ hãi không thôi. Hạ thể Quý Vân Húc đã căng cưng, phản ứng ngày càng rõ ràng.

Thư Diệp giãy dụa cản hắn tiến thêm một bước, hai mắt hằm hằm cảnh cáo Quý Vân Húc, bất chợt điện thoại cô reo lên, không cần nhìn cô cũng biết người gọi chính là Mộc Vũ.

“Tôi muốn nghe điện thoại, buông tay ra.” Giọng nói lạnh lùng chẳng có tí cảm xúc gì, mà Quý Vân Húc vẫn ngồi đó khiêu khích nhìn cô

Thấy cô vội vã muốn nghe điện thoại, hắn hỏi, “Là bạn trai gọi hay sao mà phải sốt sắng như vậy?” Lúc nói lời này, lòng hắn thắt lại, rủa thầm trong bụng, cô gái này đúng thật muốn chết, hết lùm xùm với người quản lý giờ lại có quan hệ tình cảm với người khác.

“Đúng vậy, cho nên tôi muốn nghe điện thoại liền.” Thư Diệp cũng không chịu thua hắn. Cái gì mà bạn trai, từ đó đến nay cô chẳng hề yêu ai cả nói gì đến bạn trai! Người cô thương yêu nhất cũng chỉ có Tiểu Mặc mà thôi!

“Không được nghe!” Nghe Thư Diệp nói thế, lòng hắn hừng hừng lửa giận, cô còn dám thừa nhận nữa, chết tiệt! Hắn tuyệt đới không để cô thuộc về người đàn ông khác, cô chỉ có thể thuộc về hắn, một mình hắn thôi, hắn nhất định sẽ dẹp hết mấy tên đàn ông lởn vởn quanh người cô.

“Rời khỏi ngành giải trí đi! Mỗi tháng anh sẽ đưa em một số tiền sinh hoạt, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.” Một mặt hắn không muốn Thư Diệp và Mộc Vũ ở bên nhau một khắc nào nữa, mặt khác hắn cũng không muốn cô quá cực khổ! Hắn đã xem hết tất cả bài báo viết về cô, cùng lịch đóng phim và ca hát. So với một tổng giám đốc như hắn, cuộc sống cô càng bận hơn hẳn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó cô sẽ ngã quỵ, hắn không đành lòng nhìn cô chịu khổ, cho dù hiện tại cô được người người ái mộ nhưng hắn không muốn cô xuất đầu lộ diện, cũng không muốn thấy ánh mắt bất cứ người đàn ông nào hau háu nhìn cô.

Thư Diệp hừ nhẹ một tiếng, thật là nực cười, hắn muốn cô làm vợ bé sao? Đừng có mơ!

“Quý tổng, anh cũng muốn học người khác “kim ốc tàng kiều” sao?” (có vợ bé) Vẻ mặt cô khinh thường nhìn hắn, coi cô là cái gì chứ? Cô không còn là Thư Diệp yếu ớt như ngày xưa dễ dàng bị hắn khống chế!

Điện thoại lại reo không ngừng, vang vọng toàn bộ căn phòg, giống như đối phương sốt ruột tìm cô. Thư Diệp càng dùng sức chống cự khỏi vòng tay của Quý Vân Húc, “Buông tay ra, anh dẹp cái ý định đó đi là vừa! Tôi cho dù đi ăn xin cũng không bao giờ làm vợ bé của anh!” Hiện tại cô có rất nhiều tiền là đằng khác!

Tay Quý Vân Húc buông lỏng, Thư Diệp thấy vậy liền thoát khỏi người hắn, Quý Vân Húc nhướng mày nhìn bộ dáng khả ái của Thư Diệp, “không muốn làm vợ bé, vậy em muốn làm vợ anh phải không?” Hắn yêu sự bướng bỉnh của cô, không biết có phải là quen rồi hay không, mỗi khi gặp cô, hắn đều rất thích trêu cô, cái này được xem như là sở thích của hắn rồi.

Lời hắn nói nghe thật buồn nôn! Cô chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa, nói chuyện với người vô lại như hắn càng hạ thấp thân phận của cô mà thôi! Cô liền chạy đến lấy điện thoại từ trong bao ra.

Bạn đang đọc Minh Tinh Hào Môn Ái của Tích Hiểu Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.