Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3587 chữ

Chiều ngày hôm sau, Lương Thần mang theo tâm trạng nặng nề bước lên đường khởi hành tới nam đại.

Cả quãng đường, không khí ủ rũ ngột ngạt.

Tiêu Vũ nhìn không được nữa rồi, liếm môi hỏi: “thần tỷ, hôm nay là ngày sinh trường cũ của chị đấy, không phải là ngày giỗ.”

Lương Thần cụp mắt xuống nói: “chị ngược lại thật hy vọng hôm nay có người nổ tung nam đại, như vậy chị không cần phải đi nữa.”

“rốt cuộc là có chuyện gì thế?”Tiêu Vũ hỏi, “từ chiều hôm qua đã thấy chị kì lạ rồi, có phải là gặp phải chuyện gì rồi không?”

“aiya cậu em đừng hỏi nữa.” Viên Khả Khả đem thứ đang cầm trong tay nhét vào Tiêu Vũ, “gần đây quá bận rồi, em muốn xin nghỉ mấy ngày, qua đoạn thời gian này chắc là không có ngày nghỉ nữa.”

Lương Thần ừ một tiếng, căn bản không chú nghe Viên Khả Khả đang nói cái gì.

3 rưỡi chiều, Lương Thần đến nam đại.

Hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập trường chính thức, nam đại vô cùng náo nhiệt, sân vận động gần cổng trường đã dựng lên một màn hình LED cực lớn để tạo điều kiện cho những người không vào được nhà thể thao xem. Trước màn hình LED xếp đầy ghế nhựa, trông rất giống với một buổi concert.

Xe con đi qua sân vận động, hướng đến nhà thể thao.

Trên đường đi, ngoài những sinh viên trẻ hoạt bát, còn có rất nhiều sinh viên cũ mái đầu đã bạc phơ. Trẻ con với người già, bước đi khoan thai, hành động từ tốn, ở dưới ánh nắng ngày đông càng thêm hài hòa, sưởi ấm từ trong sâu thẳm trái tim bất kể ai nhìn thấy.

Nhưng nội tâm đang tê dại như Lương Thần chỉ có thể nhìn tất cả những cảnh này với ánh mắt vô hồn.

Đột nhiên, Tiêu Vũ cao giọng nói: “các chị nhanh nhìn xem! Cái cây lớn trên con đường này!”

Lương Thần lười nhác hỏi, “sao thế?”

“băng rôn treo trên cây, hình như toàn là lời bài hát của chị!”

Lương Thần lập tức hạ cửa xe xuống nhìn, đúng thật là trên mỗi thân cây đều có treo cờ biểu ngữ mới cứng, nhiều màu sắc, hình thù đơn giản, bên trên có in rất nhiều lời bài hát của cô theo kiểu chữ microsoft yahei, nhìn từ xa trông vô cùng hoành tráng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lương Thần không phải vui vẻ mà là hoảng sợ, cô lập tức hỏi Viên Khả Khả: “không phải nói không để fan đến ứng tiếp rồi sao?”

ở điều kiện kinh tế của fan ngày nay, đại fan với minh tinh đều có mối liên hệ trực tiếp hoặc gián tiếp, rất nhiều hoạt động ứng tiếp minh tinh có thể khống chế. Mà lần kỉ niệm trường này phía nam đại phát ra tin tức Lương Thần sẽ tham gia, các fan không thể không biết. nhưng đây không giống với hoạt động thương nghiệp, nếu như xuất hiện lượng lớn fan đến ứng tiếp, tranh mất phong đầu của lễ kỉ niệm trường là chuyện nhỏ, nếu là gây rối loạn trật tự, vậy còn gì để nói nữa rồi.

Viên Khả Khả lập tức gọi điện cho hội trưởng hội fan ở bắc kinh dò hỏi chuyện này, hội trưởng biểu thị rõ ràng không có sắp xếp hoạt động ứng tiếp nào cả, nhưng fan khác có tổ chức riêng không thì không biết, cần phải hỏi thử.

Viên Khả Khả gác máy, lo lắng không yên nhìn cảnh tưởng phía ngoài.

Đây là con đường chính thông từ cổng chính đến nhà thể thao của nam đại, dòng người qua lại đều có thể nhìn thấy những biểu ngữ này, đây nếu là các fan tự ý tổ chức vậy thì bọn họ đành phải báo cáo lên trường nam đại.

Suy cho cùng thì những thứ này nhìn quá bắt mắt rồi.

Mấy phút sau, hội trưởng hội ứng tiếp bắc kinh gọi điện lại, nói cô hỏi rồi, không có fan nào tự ý tổ chức hoạt động ứng tiếp quy mô lớn này.

Thế thì cũng lạ thật, không phải fan tổ chứ, vậy là chuyện gì?

Viên Khả Khả lại gọi điện cho bí thư đoàn ủy nam đại, chỉ mới mấy câu nói, sắc mặt của Viên Khả Khả đã chuyển từ u ám sang vui vẻ.

Cô gác máy, quay đầu nói với Lương Thần: “hỏi rõ ràng rồi, đây không phải fan ứng tiếp, là phó bí thư đoàn ủy nhà trường hôm qua gõ văn bản gửi lên nhà trường, sáng nay mới cho in gấp biểu ngữ, tìm một nhóm sinh viên giúp treo lên.”

Lương Thần không hiểu, “làm thế để làm gì?”

Viên Khả Khả nhìn ra ngoài cửa xe, nhếch miệng cười, “đây là học đệ học muội của chị cô vũ cho chị chứ còn gì nữa.”

Biểu ngữ ngoài kia theo gió bay phấp phới, chuyển động dưới ánh nắng mặt trời, giống như từng con yêu tinh đang khoác lên mình chiến bào vậy.

Lương Thần nghĩ đến Châu Tiểu Hoan cô gái có đôi mắt to trong trẻo ấy, và màn đối thoại bị em ấy nghe thấy trước cửa phòng trà ngày hôm qua, khóe miệng cuối cùng cũng nở ra một nụ cười.

Những đứa trẻ này thật là tốt.

*

Không đến một lúc, xe đã dừng trước của nhà thể thao. Tình nguyện viên hôm nay lại nhiều hơn gấp 2-3 lần so với hôm qua, ngoài những nhân viên và diễn viên vội vã đi qua đi lại, còn rất nhiều sinh viên đứng ở trước tấm pano lớn bên cạnh lối ra vào chụp ảnh.

Tấm pano này lấy ngày lễ kỉ niệm nam đại làm chủ đề, in ra rất nhiều ảnh cao bằng người của sinh viên cũ nay đã nổi tiếng của trường, trong số đó có ảnh của Lương Thần. chỉ là so với những nhà khoa học đã tốt nghiệp của nam đại, địa vị của Lương Thần không cao, nên ảnh được in ở vị trí gần ngoài cùng.

ở giữa tấm pano có một cái lỗ to bằng đầu, các sinh viên nam đại có thể đứng ở phía sau, để lộ mặt ra, chụp kiểu này sẽ tạo cảm giác như được chụp ảnh cùng với người nổi tiếng.

Lương Thần dưới sự hướng dẫn tiến vào nhà thể thao, lần này, có thể dễ dàng thấy được lượng người đã nhiều hơn rất nhiều so với hôm qua.

Cô đi vào vô cùng khẩn trương, đến Tiêu Vũ còn nhận ra sự khẩn trương này của cô, “thần tỷ, đây chỉ là một lễ kỉ niệm trường, chị căng thẳng gì chứ?”

Viên Khả Khả ngửi thấy hơi liền kéo kéo eo Lương Thần, “chị có tiền đồ chút đi!”

Lương Thần muốn khóc mà ko khóc được, đánh liều đi vào, đầu tiên quét một vòng.

a…….. Lục Cảnh ko có ở đây.

Lương Thần thoải mái nhiều rồi, thẳng ngực tiến về phòng hóa trang.

Nhà tạo mẫu đều là cô tự mang theo, phục trang biểu diễn cũng là tự chuẩn bị, tạo hình lên cực kì tinh luyện lưu loát, hơn một tiếng đồng hồ đã làm xong rồi, sau đó tiến hành lần tập dượt sơ qua cuối cùng.

Vẫn chưa đến thời gian Lương Thần lên biểu diễn, nên cô nằm tại phía sau sân khấu, từ kẽ hở nhìn ra phía trước.

Viên Khả Khả bận một lúc quay lại, nhìn thấy bộ dạng này của cô, hận không thể luyện sắt thành thép, vội vàng đến bên, nói nhỏ vào tai cô: “chị làm gì thế! Có nhiều người đang nhìn vào đấy!”

Lương Thần quay đầu, quả nhiên là có mấy sinh viên đang nhìn chằm chằm vào cô, toàn mặt hiếu kì.

“chị nhanh chân đi hậu trường đi, chúng ta qua đó một lát, rất nhiều sinh viên đang đợi chụp ảnh với chị đấy.”miệng Viên Khả Khả bắn như súng máy, Lương Thần đầu hàng, chỉnh lại trạng thái một chút rồi đi tới hậu trường.

Lục Cảnh với cô gái kia đều chưa tới, Lương Thần ở hiện trường tìm kiếm xong một hồi, Viên Khả Khả mới nói: “đừng nhìn nữa, em hỏi rồi, lần tập dượt này bọn họ không cần đến.”

Đột nhiên, Viên Khả Khả chỉ thẳng ngón tay vào Lương Thần, “nói trước nhé, một lúc nữa lên biểu diễn chính thức đừng có bày ra cái bộ dạng sợ hãi này đấy, chút chuyện cỏn con này mà làm như bị người ta bắt gian tại giường ý.”

Lương Thần: “………”

Thực ra cũng ko khác nhau là mấy.

*

Phòng 420 khu kí túc lúc này, Lục Cảnh đang đánh lớp trang điểm cuối cùng. Kiểu tóc là chiều nay đặc ý đi ra hiệu làm, chuẩn bị lựa chọn trang phục.

Tủ quần áo nhỏ bé trong phòng đã treo đầy quần áo mà cậu đặc biệt mang tới từ nhà, có một nửa là mới, còn một nửa là đồ mà cậu bình thường thích mặc nhất.

Chọn cả nửa ngày vẫn không biết nên mặc bộ nào, cậu liền tóm lấy Hà Hiệp đang chơi game hỏi: “ông nói xem tôi nên mặc cái nào?”

Hà Hiệp quay đầu liếc một cái, nói: “cái nào chả như nhau, aiya ông xoắn xuýt cái khỉ, lương nữ thần ở trong giới giải trí có anh chàng đẹp trai nào chưa gặp qua, cậu tưởng cậu tốn công trang điểm vận đồ thì có thể thu hút sự chú ý của cô ấy chắc?”

Lương Thần nhếch môi, “ngây thơ.”

3 ông cụ trong phòng cuối cùng cũng không thể chọn được cho Lục Cảnh bộ quần áo nào, Lương Thần nghĩ một chút liền cầm điện thoại ra, chụp một lượt mấy bộ quần áo này rồi gửi cho Lương Thần.

Qua 10 phút, Lương Thần mới nhắn lại.

Lúc này, Lương Thần vừa diễn tập xong, nhìn thấy tin nhắn này, toàn thân lông tơ dựng hết cả lên.

Quá đáng sợ rồi, lúc này mà vẫn còn đến hỏi ý kiến của cô.

Lương Thần: ………………..

Giọng cậu rất nghiêm túc, như kiểu mấy lời trêu chọc vừa rồi không phải cậu nói ra vậy.

Lục Cảnh đem quần áo đang mặc trên người cởi ra, giây phút nửa thân trên lộ ra, Chu Châu đang trên giường đột nhiên ngại ngùng nói: “lục ca ca, cơ thể anh thật là tuyệt……”

Lục Cảnh trực tiếp vứt cái áo nỉ lên đầu cậu, sau đó từ tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi bò xanh nhạt, ngón tay dài thanh thoát cài từng cúc áo vào.

Chu Châu kéo áo nỉ ra, vứt xuống giường, nói: “đúng rồi, hoa ông đặt tới rồi, tôi giúp ông kí nhận rồi, đặt ở trên bàn ông ấy.”

“nhìn thấy rồi.”Lục Cảnh nói.

“ey ông đặt một bó hoa giả làm gì thế?”Chu Châu nằm bò trên giường hỏi, “tặng mẹ à?”

Lục Cảnh mặc xong sơ mi, rồi mặc lên cái áo nỉ màu trắng mà Lương Thần chọn cho, nói: “mẹ tôi không thích những thứ này.”

Đây là hoa cậu đặt từ mấy hôm trước, không ngờ phía trường rất chu đáo, cũng đặt một bó hoa giả, bó hoa này của cậu dùng không được nữa rồi.

“vậy cho ai thế?”Chu Châu lần đầu tiên thấy Lục Cảnh đặt hoa, còn là hoa hồng đỏ, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, nhô đầu ra khỏi giường, chỉ thẳng vào bó hoa nói, “tặng con gái sao?”

Lục Cảnh lườm cậu một cái.

“thật cơ đấy!”Chu Châu hai tay bám vào lan can giường, nhảy xuống, “tặng cho em nào thế? Khi nào tặng hả?”

“ông đừng quản.” Lục Cảnh cầm điện thoại lên, chuẩn bị ra ngoài.

“hoa của ông này!”Chu Châu gọi lớn.

Lục Cảnh quay đầu nhìn bó hoa hồng giống như thật ở trên bàn, an tĩnh dựng ở góc, trên cánh hoa còn rắc một chút phấn sáng, ở nơi u ám lấp lánh phát sáng.

Hiệu hoa này cực kỳ cẩn thận, còn xịt lên nước hoa hồng, khiến cho bó hoa này càng giống như thật.

“cứ để đó đi, sau này dùng tới.”

*

Lương Thần bực tức tắt điện thoại, nghĩ, cậu tốt nhất đừng có mặc!

Cất điện thoại xong, Lương Thần cùng với các trợ lí dưới sự chỉ dẫn của tình nguyện viên đi ra phía ngoài nhà thể thao. ở đây sớm đã có rất nhiều sinh viên đang đợi để chụp ảnh với cô, lần lượt xếp thành từng hàng, giống như fan meeting cỡ nhỏ vậy.

Châu Tiểu Hoan đứng ngay ở hàng đầu tiên, trong tay cầm một cái laptop, hình nền là con gấu nhỏ, mở ra một trang trắng xóa, ko có gì.

Châu Tiểu Hoan đem máy tính đặt trên bàn, nhỏ giọng nói: “học, học tỷ, có thể kí tên cho em được không?”

Chưa kịp đợi Lương Thần trả lời, thầy bên đoàn ủy đứng ngay cạnh liền lớn tiếng nói cô, “em đường đường là một phó bí thư đoàn ủy, người khác bắt chước làm theo thì sao? Em muốn mệt chết Lương Thần à?”

Châu Tiểu Hoan bị dọa tới lập tức lấy lại laptop, toàn mặt áy náy nhìn Lương Thần, “thật xin lỗi, em không nghĩ nhiều đến thế.”

“không sao.”Lương Thần không kí tên cho cô, mà bám lấy vai cô, chụp ảnh với cô.

Vừa ấn nút chụp một cái, Châu Tiểu Hoan liền giơ tay chữ V lên, chụp xong lập tức đi ra nhường chỗ cho người khác, vừa quay người đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Hơn nửa tiếng đồng hồ, phía sau vẫn còn rất nhiều sinh viên chưa được chụp ảnh, nhưng Lương Thần không thể không quay lại nhà thể thao.

Tiêu Vũ đã chuẩn bị cơm tối cho cô, Lương Thần chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Trước mỗi lần biểu diễn cô đều chỉ ăn một ít, bằng không nếu ở trên sân khấu ợ hơi, sợ là cô sẽ ngại đến mức sau này không dám đứng trên sân khấu nữa.

7h tối, đêm hội chính thức bắt đầu.

Chỗ ngồi của Lương Thần ở hàng thứ 2, khi cô đi đến chỗ của mình, nhìn thấy Lục Cảnh đang ngồi ngay ngắn ngay hàng ghế phía sau mình, tim thắt lại, bước chân trở nên không tự nhiên.

Từ lúc cô xuất hiện, ánh mắt Lục Cảnh không rời khỏi người cô, còn đem theo một chút ý vị mờ ám, khiến cho toàn thân Lương Thần không thoải mái.

Cô ngồi xuống, chỉnh váy rồi thanh thanh lại giọng, giả như không có nhìn thấy người ngồi phía sau.

Nhưng khi buổi lễ diễn ra chưa được 10 phút, mặt cô đã đỏ đến tận cổ rồi, luôn cảm giác thấy Lục Cảnh luôn nhìn chằm vào cô, không chỉ như thế, ngay cả cuộc nói chuyện giữa cậu với người bên cạnh cô đều nghe thấy rõ mồn một.

Tề Kỳ luôn muốn tìm chủ đề để nói chuyện vs Lục Cảnh, nhìn thấy cậu cứ dán mắt vào lưng Lương Thần, liền nói: “học trưởng, anh hôm nay có đi chụp ảnh với chị Lương Thần không?”

Lục Cảnh giương mày, “không đi.”

Tề Kỳ biết rõ Lương Thần ngồi phía trước có thể nghe thấy, mà còn nói thế này, dù gì người ngại cũng chả phải cô, còn Lương Thần thì sắp nổi hết da gà lên rồi.

Tề Kỳ nói: “á?anh sao lại không đi?”

Lục Cảnh nói: “có cơ hội gặp riêng, việc gì phải đi chen nhau với người khác?”

Chính đang dỏng tai nghe trộm ở hàng trước, da đầu Lương Thần căng ra.

Cái gì? Cái gì cơ hội gặp riêng?

Tề Kỳ cũng hỏi: “ý là gì thế?”

Lục Cảnh trầm mặc hẳn một lúc, đợi cái người ở phía trước hai vai đều run lên rồi mới nói: “một lúc nữa tặng hoa không phải có thợ chụp ảnh sao?”

Cùng với tiếng ồ dài của Tề Kỳ, bờ vai Lương Thần cũng hạ xuống.

Tề Kỳ thấy chủ để này không thể tiếp tục được nữa, lại tìm một chủ để khác, “ học trưởng, anh mặt ít thế này, không lạnh sao?”

Lục Cảnh giơ cánh tay lên, chỉnh cổ áo sơ mi, “dù sao thì thân thể cũng cường tráng.”

Lương Thần: “…………..”

Thấy người phía trước toàn thân đều run lên, Lục Cảnh cười nhẹ một tiếng, rồi hướng mắt về phía khán đài.

1 giờ qua đi, Lương Thần đứng dậy đi về phía hậu đài chuẩn bị.

Hai người trợ lí cùng với thợ tạo hình đứng đứng ngồi ngồi chỉnh sửa cho Lương Thần, do là đêm hội kỉ niệm trường nên Lương Thần mặc rất long trọng, một bộ váy dài quệt đất màu xanh lam, sáng lấp lánh, làm tôn lên làm da trắng ngọc của cô. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền đá quý màu xanh nước biển của nhà tài trợ tặng, tạo hình giống như trong phim tàu titanic. Viên đá rất nặng, thêm vào đó là các nét chạm khắc ở khung đỡ viên đá còn hơi cào vào da, nhưng bởi vì đẹp, cho nên Lương Thần thường đeo dây chuyền kiểu này xuất hiện trước ống kính.

Tạo hình sư đánh cho cô lớp phấn cuối cùng rồi nói: “tốt rồi, không còn vấn đề gì nữa.”

Theo sự giới thiệu của dẫn chương trình, Lương Thần từ từ bước lên sân khấu.

Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm, hò hét điên cuồng, Lương Thần trong lòng cảm thấy một tia ấm áp, liền nở một nụ cười rạng rỡ.

Học đệ học muội của nam đại thật sự rất nhiệt tình.

Nhưng ánh mắt vừa quét một lượt, nhìn thấy Tề Kỳ và Lục Cảnh đang ngồi ở hàng 3 cũng đứng dậy, cô tự nhiên lại cảm thấy căng thẳng.

Ca khúc vừa kết thúc, bầu không khí tại hiện trường được đẩy lên cao trào nhất, Lương Thần cúi người cảm ơn, rất lâu sau cũng chưa dựng người lên, cho đến khi nhìn thấy hai đôi giầy xuất hiện ở trước mặt.

Một đôi giầy của GGCB, một đôi cao gót màu trắng.

Khốn khiếp, từ lúc ra đời đến giờ chưa trải qua 5p nào căng thẳng như thế này.

Cô từ từ thẳng người dậy, hướng đến Lục Cảnh và Tề Kỳ cười một cách cứng ngắc.

Tề Kỳ tặng quà trước, Lương Thần hai tay đón lấy, cảm ơn.

Tiếp ngay sau đó, Lục Cảnh giơ tay lên, một động tác nho nhỏ, thời gian 2s, mà Lương Thần cảm giác như dài đằng đẵng, cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Cảnh, duỗi tay ra đón lấy hoa xong liền co lại.

Một cách tự nhiên như không, vô cùng cẩu huyết, hoa liền rơi xuống sàn rồi.

Lương Thần toàn thân phản ứng nhanh hơn đại não, lập tức cúi người xuống nhặt, ai mà biết động tác của Lục Cảnh còn nhanh hơn cả cô, tay cô duỗi ra mắc vào tay Lục Cảnh.

Giống hệt như chạm phải một hòn than đang cháy đỏ, Lương Thần lập tức thu tay lại, do động tác di chuyển quá mạnh, cả người chao đảo, Tề Kỳ gần cô nhất, liền vội vàng giơ tay đỡ lấy.

Tất cả mọi người phía dưới đều đang nhìn cô, bao gồm cả Lục Cảnh, cũng dùng cái ánh mắt kì quái ấy nhìn cô, giống như có một chút thương hại?

Lương Thần ngây người, từ từ duỗi tay ra, đón lấy hoa từ tay Lục Cảnh một lần nữa, vội vàng nói: “điều hòa mở lớn quá, tay học đệ nóng quá.”

Nói xong Lương Thần liền hối hận, cô giải thích cái gì cơ chứ……..

May mà Lục Cảnh không nói thêm gì nữa, chỉnh y phục rồi hướng về ống kính chuẩn bị chụp ảnh.

Lương Thần thở nhẹ nhõm, rồi cũng quay người nhìn ống kính.

Lúc này, Lục Cảnh đột nhiên thấp giọng nói: “bởi vì đàn em nhiệt huyết sục sôi mà.”

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 401

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.