Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến thái gặp cường đại

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

"Trời đất! Chu Bạch bị nhiễu sóng!" Một tên nữ sinh hét lên một tiếng, định phát động nguyên thần lực công kích Chu Bạch, lại bị Doanh Hủy cản lại, thổi râu mép nói: "Em không thấy rõ ràng sao! Đây chẳng qua là động tác xấu, không phải nhiễu sóng."

Bên kia, Chu Bạch nằm bò sát giãy dụa cái cổ, lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn Khương Nhiên, sau đó vọt tới vị trí hắn, Khương Nhiên thấy động tác kỳ dị, trong lòng hơi sợ hãi.

Oanh!

Song quyền tấn công, Chu Bạch lại lần nữa bay ra ngoài, thế nhưng sắc mặt Khương Nhiên cũng mạnh mẽ biến đổi, trước đó nguyên thần lực của hắn đánh lên trên người đối phương còn rất tốt, vừa rồi hắn cùng cả nguyên thần lực hòa vào trong nắm đấm đánh lên trên người Chu Bạch, lại có cảm giác nắm đấm mình như đập vào một ngọn núi vững vàng vậy.

"Người này cứng quá!"

Tuy rằng Chu Bạch bị đánh bay, nhưng Khương Nhiên cũng bị lực phản chấn rung động đến sôi trào khí huyết, trên nắm tay truyền tới từng đợt đau nhức, có chút kinh ngạc nhìn về phía Chu Bạch.

Bên kia, lực lượng Chu Bạch không bằng đối phương, bị đánh ra hơn mười thước rồi nằm trên đất không nhúc nhích.

Khương Nhiên thở dài một hơi: "Lần này hẳn là đánh ngã, dù sao điểm nguyên thần mình cao hơn hắn."

Chu Bạch nằm dưới đất thầm nghĩ trong lòng: "Nguyên thần lực của hắn đại khái gấp ba lần mình, quả nhiên khó đối phó. Nhưng hắn muốn đánh thắng mình, cũng không dễ dàng."

Khắc Lỵ Tư Đề Na nhắc nhở: "Thân thể người này không mạnh, hẳn không phải là tu luyện lộ tuyến thân thể, thử làm tiêu hao lực lượng thân thể của hắn một chút."

Không nhúc nhích nằm trên mặt đất, thể lực, tinh lực, vết thương của Chu Bạch đều đang cấp tốc khôi phục, nguyên bản bị 999 điểm nguyên thần lực đánh cho có chút tê dại thân thể, vừa sau hai giây đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Vì vậy dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Nhiên và những người khác, thân thể Chu Bạch bắn ra, lại lần nữa từ dưới đất nhảy dựng lên, hai chân hai tay nhanh chóng lướt đến, đánh tới chỗ Khương Nhiên.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Chỉ thấy nắm đấm và nguyên thần lực hai người lần lượt va chạm, Khương Nhiên không lùi một bước, trong mắt tựa hồ cũng đã hiện lên bực tức, một quyền tiếp một quyền đánh hướng Chu Bạch.

"Tôi cũng không tin cậu còn có thể đỡ được."

Chu Bạch bị lần lượt đánh bay ra ngoài, nhưng sau hai giây mỗi một lần té trên mặt đất, hắn lại đứng dậy.

"Rõ ràng thân thể tên này thật mạnh."

"Loại cường độ thân thể này, đã đạt được cực hạn cấp thứ không? Dĩ nhiên có thể cùng Khương Nhiên liều mạng lâu như vậy?"

"Lại bò dậy! Hắn không sợ đau? Ý chí lực thật mạnh."

Lại một nữ sinh kêu: "Cái này căn bản không phải mấu chốt vấn đề! Các cậu không ai cảm thấy động tác của hắn rất biến thái sao? Tôi hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng vào người này!"

Một cái nam sinh nói: "Thật mạnh! Nhưng cũng thật ghê tởm! Loại cảm giác này thật kỳ diệu."

Một nam sinh khác đột nhiên nói: "Cũng không đúng, nguyên thần lực hắn kém nhiều lắm, hắn hẳn phải thua."

Trong đám người chung quanh, bao quát Tiền Vương Tôn và Tả Đạo thấy Chu Bạch lần lượt đứng lên, cũng từ từ lộ ra vẻ mặt thưởng thức, kinh ngạc, bội phục và ghét bỏ, cảm giác tinh thần ý chí Chu Bạch này thật mạnh.

Ầm!

Hai nắm đấm lại một lần gặp nhau, sắc mặt Khương Nhiên mạnh mẽ biến đổi, hắn dĩ nhiên cảm giác được xương tay mình phát ra một tiếng khen khét —— gảy xương.

Dù sao hắn lần lượt đánh lên thân thể Chu Bạch đang nằm, giống như lần lượt đánh lên trên một tinh thép được luyện trăm lần, tuy rằng có thể đánh bay Chu Bạch, nhưng bản thân hắn cũng phải chịu đựng phản lực không ngừng.

Nhưng vết thương nhỏ bé ấy, ngoại trừ chính hắn bên ngoài, tự nhiên không có người khác phát hiện.

Mà cảm thụ được xương tay gãy, trong nháy mắt khí thế Khương Nhiên biến đổi, trong mắt lóe lên một tia sát khí, chỉ thấy tay hắn bấm một đạo quyết, hiển nhiên không định liều mạng cùng Chu Bạch, mà muốn toàn lực ra tay, phát động đạo thuật.

Thấy động tác Khương Nhiên, Doanh Hủy trợn mắt nhìn đối phương: "Được rồi, điểm nguyên thần cao như vậy cũng không đánh thắng, còn muốn dụng kỹ năng thần đồ? Em nghĩ muốn đánh hắn tàn phế?"

Khương Nhiên nghe vậy, lúc này mới dùng phát động đạo thuật, sát khí trên mặt lui xuống một chút, bất đắc dĩ nói: "Thầy để cho chúng em dùng toàn lực chiến đấu mà, coi như đánh cho hắn tàn phế cũng là đúng." Bất quá cánh tay phải phía sau hắn khẽ run, vừa sưng vừa đau.

Doanh Hủy: "Đó là trên lôi đài, ai cho em luận bàn với học đệ mà đánh sống đánh chết?"

Khương Nhiên ngượng ngùng cười cười, nhìn Chu Bạch nằm dưới đất cười nói: "Chu Bạch, nghe được sao. Khảo hạch hai tháng sau cậu tốt nhất đừng gặp phải tôi, nếu không cẩn thận để tôi đánh cho tàn phế."

Chu Bạch hừ một tiếng: "Không cần hai tháng, nhiều nhất một tháng sẽ đến phiên tôi đè cậu đến đánh." Hắn thầm nghĩ trong lòng: 'Lực công kích vẫn quá thấp, muốn hao tổn chết đối thủ quá tốn thời gian, cũng quá khó coi.'

Khương Nhiên vô tình cười cười, tựa hồ không để lời Chu Bạch nói vào trong lòng, thuận miệng nói: "Vậy hai tháng sau ta chờ ngươi đến khiêu chiến."

Vẻ mặt Doanh Hủy tán thưởng nhìn Chu Bạch: "Khí lực ngươi ngược lại rất cường đại. Ý chí lực cũng rất mạnh, dĩ nhiên còn có thể đứng lên, thân thể không có sao chứ?"

Chu Bạch hơi ngẩn người, đột nhiên nhớ tới bản thân hình như biểu hiện lực phòng ngự quá cao, vội vàng che ngực nói: "Ngực đau quá."

"Ý chí lực mạnh là chuyện tốt, nhưng cũng không cần chống mạnh." Doanh Hủy nhìn Chu Bạch gật đầu, lại lắc đầu, thất vọng nói: "Đại Mộng La Hán Tâm Kinh dùng loạn thất bát tao, nhìn động tác này của cậu, còn tưởng rằng cậu bị nhiễu sóng đấy. Chỉ biết là nằm, cậu không định đứng lên trốn tránh? Kiếm khí cũng không cần, cậu còn nghĩ cậu tu Kiếm đồ không?"

Trong đám người phát ra cười khẽ, trên thực tế chiến thuật Chu Bạch nằm xuống đất cũng xác thực ngoài dự liệu của bọn họ, bất luận là động tác hay là năng lực công kích.

"Đây chính là Thảng Địa Ma trong giới 503?"

"Quả nhiên là nằm chiến đấu."

"Nhìn hình dạng quỷ súc của hắn, tôi thật muốn chém mà."

Phê bình ba người một phen, Doanh Hủy nói tiếp: "Khương Nhiên chỉ dùng nguyên thần lực, ngay cả một môn pháp thuật hay võ công chưa từng dùng, vậy mà đã thu thập được các cậu. Biết mình kém bao nhiêu sao? Kế tiếp liều mạng tu luyện cho tôi. Chỉ cần luyện không chết, vậy tôi cho các cậu vào chỗ chết tu luyện."

Nghe lời nói như thế, ba người thở dài một hơi, bọn họ thật đúng sợ đối phương trực tiếp đá bọn họ ra ngoài lớp Đặc Tu.

Trên thực tế, Doanh Hủy đương nhiên không có khả năng đá ba người ngay ngày đầu tiên, nhưng vẫn phải chèn ép, ma luyện một phen. Dù sao thiên tài đều có ngạo khí, ở Đông Hoa đạo giáo toàn bộ xưng bá cùng cấp, càng khó tránh khỏi sẽ có chút niềm kiêu hãnh và bành trướng.

Doanh Hủy cần phải làm là đánh vỡ ngạo khí bọn họ, hảo hảo lập uy, kế tiếp công tác dạy học mới có thể tiến hành tốt hơn.

Đặc biệt Chu Bạch, đây chính là đối tượng trọng điểm hắn cần quan tâm.

Doanh Hủy nghe qua rõ ràng 'Sự tích' mấy tháng trước. Đối phương bị bộ phận lão sư Đông Hoa đạo giáo đánh giá là học sinh trắc trở nhất mười năm.

Doanh Hủy nhìn về phía ba người, nguyên thần lực lại lần nữa quét qua ba người.

Tả Đạo có vẻ xấu hổ và giận dữ, căm tức, Tiền Vương Tôn cũng không bình tĩnh, Doanh Hủy có thể cảm giác được hắn thất lạc và không cam lòng.

Tâm tình như vậy khó có thể tiến hành công tác dạy học tốt.

Tiếp theo là Chu Bạch, Doanh Hủy nở nụ cười: "Không phục sao? Không phục là tốt rồi, chính ta muốn các ngươi không phục, ai nói mới vào sẽ mạnh hơn người sau, muốn thắng, kế tiếp hai tháng liều mạng tu luyện cho tôi."


Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.