Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán quân và nổi loạn

Phiên bản Dịch · 2079 chữ

Nghe được lời Chu Bạch, trên mặt Tả Đạo lóe lên vẻ giận dữ một cái rồi biến mất, chỉ thấy hắn một bước không lùi, điều khiển tất cả kiếm pháp còn lại cùng nhau ngăn cản trước mặt Chu Bạch, sau đó đánh tới.

Chu Bạch nằm trên đất thấy vậy không tránh không trốn, mặc cho Tả Đạo công kích, bất luận kiếm pháp đánh như thế nào đều không có chút hiệu quả nào, ngược lại thỉnh thoảng đánh ra một quyền, liền đánh nát kiếm pháp.

Tả Đạo gầm thét một tiếng, tất cả ánh sáng tụ thành một thể, hóa thành một đạo kiếm quang sáng chói bắn về phía Chu Bạch.

Lại thấy Chu Bạch đang nằm dưới đất bỗng nhiên đưa tay phải ra, một tay bắt lấy mũi kiếm quang.

Lòng bàn tay điên cuồng ma sát với kiếm pháp, không ngừng vang lên tiếng lốp bốp giòn vang.

Nhưng ỷ vào nằm lực phòng ngự như núi, cứ như vậy một chưởng của Chu Bạch vỡ tung tất cả các kiếm pháp trong cột sáng trước mắt.

Trong toàn bộ quá trình thật ra thì hắn không tốn sức lực gì cả, hoàn toàn dựa vào nằm lực phòng ngự như núi để đánh rơi pháp kiếm.

Tả Đạo cảm giác kiếm pháp của mình giống như là đánh lên núi Tu Di trong truyền thuyết, dùng hết toàn lực, cũng khó có thể nổ tung một góc trên người đối phương, ngược lại là kiếm pháp của mình lại ào ào nổ tung, tiêu tan trong không khí.

Tất cả kiếm pháp do nguyên thần lực diễn hóa ra đều bị phá hủy, Tả Đạo còn muốn tái chiến, nhưng thất khiếu() đã chảy máu, nguyên thần toàn thân rung động dữ dội, cơ thể nhịn không được quỳ một chân lên đất.

(*) thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng

"Đủ rồi." Tiếng Tôn Ngọc Chân vang lên: "Tả Đạo, em mà tái chiến lần nữa, thì nguyên thần sẽ tan vỡ mất, em đã thua rồi."

"Không! Tôi còn có thể tái chiến mà." Tả Đạo không để ý trọng thương trong cơ thể, vẫn muốn đứng lên chiến đấu, lại cảm thấy sau đầu đau xót, cả người đã ngã vào trong ngực Tôn Ngọc Chân.

Tôn Ngọc Chân không biết lúc nào đã xuất hiện trên lôi đài, nhìn Tả Đạo trong ngực một chút, rồi nhìn về phía Chu Bạch nằm trên đất: "Chu Bạch, Tả Đạo không có sức tái chiến, tôi thay em ấy đầu hàng, em thắng rồi."

Trong nháy mắt, trên khán đài vang lên tiếng hoan hô, đông đảo các học sinh ở dưới đài cũng mang vẻ mặt kinh ngạc và mờ mịt nhìn Chu Bạch ở trên đài.

Bọn hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Chu Bạch vậy mà có thể thắng được Tả Đạo, còn thắng nhẹ nhàng như vậy, nhanh chóng như vậy.

Hạ Lệ: "Cái tên Chu Bạch này, vậy mà thắng? Vả lại thực lực của hắn hình như vượt qua Tả Đạo rất nhiều, chẳng lẽ nguyên thần lực của hắn thật sự đạt đến 287 điểm? Điên đảo ngày đêm tu luyện, làm thế nào mà luyện ra nguyên thần lực cao như vậy?"

Cảnh Tú cũng mang vẻ mặt chấn động, nhìn thân ảnh nằm trên lôi đài kia: "Hóa ra lời Chu đại ca là thật? Anh ấy đã vượt xa chúng ta rồi, cho nên mới không lên lớp, khỏi bị chúng ta liên lụy."

Lưu Hiển vốn bại bởi Chu Bạch cũng có chút hồn bay phách lạc, giờ phút này càng thêm mờ mịt: Nghiền nát? Hắn đánh nát Tả Đạo luôn sao?'

Sự rung động của Khổng Tranh là lớn nhất, bởi vì hắn đã tự mình đánh với Tả Đạo, hơn nữa bị đối phương dùng kiếm pháp dễ dàng đánh rơi xuống lôi đài, hắn biết rõ công kích của Tả Đạo có bao nhiêu đáng sợ.

Có thể nói thấy được Chu Bạch tuỳ tiện đỡ tất cả công kích của Tả Đạo, khiến trong lòng hắn chấn động không gì sánh được.

'Tả Đạo vậy mà cũng không đả thương được cơ thể hắn? Cái tên này đến cùng là quái thú gì vậy?'

Mà trên vị trí giáo viên ngồi, giờ phút này cũng nghị luận sôi nổi.

Mắt Lữ Trùng Dương sáng rực lên, vừa mừng vừa sợ nói: "Tên nhóc Chu Bạch này, hóa ra lén lút tu luyện đến cường đại như vậy."

Có giáo viên phân tích nói: "Nếu như nói lực tàn phá Tả Đạo là đứng nhất khóa, vậy sức chịu đòn Chu Bạch này cũng là đứng nhất khóa rồi, thậm chí vượt xa lực phá hoại Tả Đạo."

Lại có giáo viên gật đầu phụ họa: "Nhìn chiêu thức nằm của hắn, hắn hình như là tu luyện Đại Mộng La Hán Tâm Kinh, bởi vì dùng Đại Mộng La Hán Tâm Kinh có thể tăng sức chống đỡ cơ thể, lại phối hợp với nguyên thần lực siêu cao, tạo thành sức chịu đòn vượt qua những người đồng trang lứa."

Còn có giáo viên thưởng thức nói: "Thằng nhóc này, chỉ sợ là kỳ tài trời sinh luyện võ, ta cũng luyện qua Đại Mộng La Hán Tâm Kinh, nhưng tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt tới thành quả như thế này, coi như chưa từng có."

Lữ Trùng Dương nhìn về phía Triệu Thủ Nhất, vội vàng nói: "Thầy, thầy thấy việc Chu Bạch nghỉ học. . ."

"Hạt giống tốt như này, chúng ta sao lại để hắn nghỉ học chứ." Triệu Thủ Nhất vui vẻ nói "Thiên tài lớp lớp khóa này, các thầy phải dùng tâm dạy dỗ."

Lữ Trùng Dương cười nói: "Vâng."

Chu Sơn ở một bên nói thêm: "Nhưng cũng không thể tiếp tục để mặc cho Chu Bạch trốn học như thế được? Ảnh hưởng rất không tốt đối với những học sinh khác."

Triệu Thủ Nhất nghĩ nghĩ nói: "Học sinh thiên tài ấy mà, không thể tính theo lẽ thường được. Chu Bạch có thể tu luyện nguyên thần, thể phách tới mức này, loại thiên phú như vậy, quả là hiếm thấy. Chu Sơn, thầy ở độ tuổi này của hắn, chỉ sợ còn không bằng hắn đánh một tay."

Chu Sơn ngẩn người, không đợi hắn trả lời, Triệu Thủ Nhất nói tiếp: "Đặc biệt là đỡ kiếm pháp của Tả Đạo, điều này nói rõ thể phách Chu Bạch thậm chí đã vượt qua đỉnh cao Phủ đồ tầng thứ 0. Phải biết rằng, hắn tu luyện Kiếm đồ đó."

"Đó là dựa vào thiên phú bản thân, vượt qua được Thần đồ là rất giỏi, thậm chí có thể là đã thức tỉnh huyết mạch Thần Tiên rồi. Tôi vô cùng mong chờ nhìn sự phát triển của hắn."

Nghe được lời Triệu Thủ Nhất nói, đặc biệt là bốn chữ huyết mạch Thần Tiên, đám người yên lặng gật đầu, cũng hơi âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới phó hiệu trưởng đánh giá cao Chu Bạch như thế.

Chu Sơn: "Có thể là huyết mạch Thần Tiên? Tu luyện như thế tiến triển cực nhanh, còn có thiên phú luyện thể nữa. Hoàn toàn đúng là có khả năng này. . . Nhưng sợ rằng hành vi trốn học của hắn sẽ ảnh hưởng tới các học sinh khác."

Triệu Thủ Nhất: "Vậy thì cho hắn vào lớp tu luyện đặc biệt đi."

Chu Sơn: "Hả? Vậy. . . Vậy Tả Đạo thì làm sao bây giờ?"

Triệu Thủ Nhất ha ha cười nói: "Tả Đạo, Chu Bạch, Tiền Vương Tôn, tất cả đều cho vào lớp tu luyện đặc biệt cả đi, học sinh thiên tài ấy mà, cũng nên chăm sóc đặc biệt một chút. Hơn nữa còn có thời gian chưa đến một năm nữa, chẳng phải lại có trận thi đấu giao lưu sao? Vừa hay cử ba người bọn hắn đi đi."

Chu Sơn nhẹ gật đầu: "Vẫn là hiệu trưởng suy tính chu đáo, vậy thì làm theo lời thầy đi."

Ngay thời điểm mấy giáo viên đang thương lượng, bầu trời đột nhiên ảm đạm.

Hai mắt Triệu Thủ Nhất sáng lên, như kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

Như có kiếm quang từ trong mắt của hắn bắn ra, trực tiếp chiếu sáng cả bầu trời nhân tạo, cũng chiếu rọi một cái bóng đen khổng lồ ở giữa không trung.

"Có Ma khí!"

Triệu Thủ Nhất không nói hai lời, kiếm chỉ ra, một đạo kiếm khí to lớn màu hoàng kim càng giống như một dãi ngân hà, mang theo một cỗ khí thế muốn chém bầu trời ra, trực tiếp bắn ra từ bên trong đấu trường hướng về phía bóng đen khổng lồ trên bầu trời.

. . .

Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn, toàn thân trên dưới của Lý Tu Trúc đều bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp phù văn, cả người cứ như vậy bị trói tại trong trận pháp.

Nhưng ánh mắt hắn không nhìn ra một chút kinh hoảng nào, ngược lại là tỉnh táo nhìn đám người trước mắt, từng chữ từng chữ nói: "Lời tôi nói toàn bộ đều là thật, không phải tôi có vấn đề, mà là Hình Quân. Tên kia từ lần đầu nhìn thấy Chu Bạch, đã đánh chủ ý trên người hắn. Trận pháp trong tòa lầu cũ kĩ là do hắn bố trí, căn cứ vào điều tra của tôi, chỉ sợ hơn mười năm trước hắn đã bắt đầu có ý nghĩ thu thập phi pháp đồ vật Thanh Tĩnh Tán Nhân còn sót lại trong trường học rồi. Đồng thời bí mật tiến hành thí nghiệm nhân lực hợp thành nguyên thần. Đoạt xác Kiến Tính, chỉ sợ hắn lấy kỹ thuật nhân lực hợp thành nguyên thần để tạo ra tội phạm."

Tu sĩ đối diện cười lạnh nói: "Cậu muốn đẩy tội danh lên thân một người chết sao? Chúng tôi đã lục soát nhà và phòng làm việc của Hình Quân, không có tìm được bất cứ manh mối gì. Vả lại hắn tốn công tốn sức như vậy đối phó với một tân sinh, là vì cái gì chứ?"

"Hắn bị giết, không có nghĩa là hắn vô tội." Lý Tu Trúc chậm rãi nói: "Nếu như tôi biết vì cái gì thì còn cần đến điều tra làm gì? Nhưng tôi khẳng định tên này có đồng bọn, mục tiêu của bọn hắn tuyệt đối vẫn chưa hoàn thành, nhất định còn có kế hoạch gì đó. . ."

"Đồng bọn, là Phiên Thiên Giáo?" Tu sĩ nói: "Cậu có quan hệ gì với Phiên Thiên Giáo không?"

"Phiên Thiên Giáo? Không đúng. . . Không phải Phiên Thiên Fiáo." Mắt Lý Tu Trúc đột nhiên sáng lên: "Thanh Tĩnh Tán Nhân. . . Sáu mươi bốn quẻ. . . Hóa ra là như vậy. . . Tên này điên rồi. . . Nhanh lên đi tìm hiệu trưởng mấy người đi. . . Mợ nó là Thiên Ma! Thiên Ma sắp đến đó!"

"Thiên Ma?" Mấy tên tu sĩ căn bản không tin lời Lý Tu Trúc nói, hình như muốn tiếp tục thẩm vấn, lại nhìn thấy phù văn trên người Lý Tu Trúc nổ tung từng khúc, trận pháp trói buộc hắn phát ra âm thanh nổ vang nặng nề không chịu nổi.

"Cậu! Cậu! Cậu. . ."

"Thật xin lỗi, bây giờ không có thời gian dây dưa với mấy người." Trong mắt Lý Tu Trúc lóe lên một tia hối hận: "Hình Quân, không nghĩ tới anh vậy mà đã phát hiện thân phận của tôi rồi, cũng coi như đã mang tôi tiến vào bên trong trận này rồi."

Sau một khắc, liền thấy nguyên thần lực tuôn trào đến nỗi không thể tưởng tượng được bộc phát ra từ trên cơ thể Lý Tu Trúc, tất cả cấm chế dễ dàng bị phá nát đến không còn một mảnh, lúc người xung quanh nhìn lại thì Lý Tu Trúc đã biến mất không thấy nữa.


Hạ Lệ (sống sót) Vân Không (sống sót)

Khổng Tranh (sống sót) Cảnh Tú (sống sót)

Đỗ Băng (sống sót) vận thơ (sống sót)

Lưu Hiển (sống sót) Tiền Vương Tôn (tàn phế)

Tả Đạo (hôn mê) Chu Bạch (bật hack)

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.