Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Bạch kiêu căng

Phiên bản Dịch · 1841 chữ

Nghe được tên của mình, trong mắt Chu Bạch lóe lên từng trận tinh quang.

'Vừa lên liền đến phiên mình rồi.'

Khắc Lỵ Tư Đề Na ở trong đầu Chu Bạch, giờ phút này cũng sôi nổi hẳn lên, kiếm khí ngo ngoe muốn đánh.

"Cuối cùng đã tới lúc Khắc Lỵ Tư Đề Na tôi xuất thủ rồi, để tôi cho các người những phàm nhân này xem cái gì mới thật sự là thiên tài."

Trong nội tâm Khắc Lỵ Tư Đề nhảy nhót: 'Hì hì, đồng đội bật hack thật sảng khoái.'

Theo từng bước đi đến lôi đài của Chu Bạch, một bên khác trong đám người, một cô gái có dáng người xinh đẹp, đôi môi gợi cảm cũng lên lôi đài.

Cô chính là Vân Không đứng hạng 14 của khảo thí nhập học, cũng là học sinh có giao tình không tệ với Lưu Hiển.

Nhìn Vân Không đi lên, Lưu Hiển nhắc nhở: "Đừng nương tay, trực tiếp loại bỏ tên này đi. Hắn trong trận khảo hạch này, quá chướng mắt."

Vân Không mỉm cười, cơ thể vọt tới, đã ở trên lôi đài.

Chu Bạch từng bước một đi đến lôi đài đứng vững, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình: 'Ổn định, nhất định phải ổn định. Bắt đầu ở đây, không thể đơn giản đánh đối thủ một phát chết luôn được. Muốn điểm thực chiến cao, thì phải làm cho tất cả mọi người đều có thể thấy rõ chênh lệch giữa mình với đối phương, là thời điểm thể hiện ra khí phách cao thủ của mình.'

Trong đầu của hắn, không ngừng nghĩ kĩ càng chiến thuật này đến chiến thuật khác.

Khắc Lỵ Tư Đề Na nhịn không được nói: "Cậu muốn làm gì vậy?"

Chu Bạch: "Hừ, đương nhiên là đang suy nghĩ đánh thế nào cho đẹp rồi."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Trực tiếp đánh chết luôn không được à?"

Chu Bạch: "Vậy thì sao đủ? Chiến đấu, kết quả là một mặt, quá trình cũng rất quan trọng. Một cao thủ, có thể thông qua ngôn ngữ, động tác, thần thái, để khiến cho người ta có đánh giá cao với lực chiến đấu của chính mình, đây cũng là việc mà sau đó tôi phải làm."

Khắc Lỵ Tư Đề Na nghiêng đầu thắc mắc hỏi: "Hả?"

"Ôi, với trí tuệ của cô rất khó hiểu việc phức tạp như thế này, nhìn tôi đây."

Cùng lúc đó, chính thức bắt đầu trận thi đấu của lôi đài xếp hạng mười sáu, người xem xung quanh cũng dần dần bắt đầu hưng phấn lên.

Dù sao so với trận chiến của 600 học sinh trước đó, hiển nhiên 16 người xếp hạng mạnh mẽ trước mắt, đấu một chọi một càng làm người khác chú ý hơn.

"Chu Bạch. . ." Vân Không nhìn người con trai trước mắt, có chút chán ghét, cô lắc lắc ngón tay: "Trốn học, cầm điểm tích lũy cho chó ăn, thi lý luận còn đứng chót, người như cậu, không nên xuất hiện ở trường này."

Sắc mặt Chu Bạch bình tĩnh, nghe được lời Vân Không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương, vẻ mặt thất vọng nói: "Quá yếu. . ."

Vân Không: "Hả?"

Chu Bạch một bên lạnh lùng nhìn đối phương, một bên chậm rãi ngồi xuống, sau đó nằm nghiêng trên mặt đất, một cái tay chống gò má, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Vân Không.

Vân Không thật sự hết chỗ nói, nhịn không được hỏi: "Sao cậu lại nằm vậy? Trực tiếp đầu hàng à?"

Chu Bạch không coi ai ra gì nói: "Đứng đánh, thì ngay cả cơ hội xuất thủ cô cũng không có đâu."

"Cuồng vọng." Vân Không nghe vậy, gân xanh trên đầu lập tức nhảy lên, cũng không nói chuyện, chỉ cười lạnh nhìn Chu Bạch, chờ trận đấu bắt đầu, phải đánh đối phương cho đến chết.

'Hừ, vậy mà muốn nằm đánh với mình? Chẳng khác gì là từ bỏ di chuyển và né tránh, còn chưa bắt đầu đã thua một nửa, thằng ngu này.'

Khắc Lỵ Tư Đề Na lần thứ nhất cùng một người dưới sự vây xem của mấy vạn người mà kiêu căng như vậy, có chút khẩn trương lại hơi ngượng ngùng hỏi: "Chu Bạch, ngay từ đầu đã nằm đánh, có quá đáng không?"

Chu Bạch: "Tôi nằm, mới gọi là toàn lực chiến đấu với đối phương, thể hiện tôi tôn trọng đối phương."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Nhưng đối phương không biết mà."

Chu Bạch: "Tôn trọng là để ở trong lòng, sao nhất định phải để đối phương biết."

Mà nhìn thấy động tác của Chu Bạch, những học sinh, người xem thậm chí các giáo viên đều kinh ngạc.

"Cái người này sao lại nằm xuống vậy?"

"Hắn muốn đầu hàng?"

"Hình như trong quy định nằm xuống không tính là đầu hàng mà?"

Hạ Lệ nhìn Chu Bạch nằm xuống, nhịn không được quát: "Cái tên này lại làm cái gì vậy hả? Còn chưa đánh đã bỏ cuộc rồi à?"

Mặt Tiền Vương Tôn lộ vẻ khác thường, thầm nghĩ trong lòng: "Cái tên Chu Bạch này, nhiều lần đều chủ động nằm trên đất, chẳng lẽ cái tên này. . . Thích con gái ở phía trên à?"

Lưu Hiển hừ lạnh một tiếng: "Giả thần giả quỷ."

Những nhóm học sinh khác cũng là thần sắc khác nhau, không hiểu Chu Bạch đang làm gì.

Ở vị trí của giáo viên, Chu Sơn cau mày, hắn vô cùng không thích dáng vẻ đặc lập độc hành() này của Chu Bạch: 'Trận đấu lôi đài vốn dĩ là ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng tại sao cái tên này vừa lên đài, liền làm cho toàn bộ trận đấu biến thành bộ dáng khác thường rồi.'

(*) chỉ những người đặc biệt, không giống bình thường; thường dùng để hình dung chí hướng cao cả, thói quen khác biệt của con người.

Một bên Lữ Trùng Dương lộ ra cười khổ, Chu Bạch này thật đúng là không khiến hắn bớt lo được mà.

Giữa không trung, Tôn Ngọc Chân giám sát toàn trường nhếch miệng, trực tiếp làm rung động không khí, truyền âm thanh tới toàn bộ đấu trường: "Trận đầu, Chu Bạch vs Vân Không, bắt đầu."

Vèo!

Vân Không đã sớm chờ, cơ hồ trong nháy mắt khi tuyên bố bắt đầu, cả người liền vèo một tiếng chạy đến trước mặt Chu Bạch.

Mang theo từng tia từng tia tức giận, lực chân hòa với 160 điểm nguyên thần lực của Vân Không, kèm theo tiếng sấm nổ mạnh, mạnh mẽ đá đến hướng Chu Bạch đang nằm dưới đất.

Phịch một tiếng nổ vang, mắt Vân Không bỗng nhiên trừng lớn, kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt lui về sau cách mấy chục mét, chân phải vừa mới đá không ngừng run.

Nhìn Vân Không một hơi bay ra xa mấy chục thước, Chu Bạch như cũ nằm nghiêng không nhúc nhích, chỉ là nháy mắt: "Cậu luyện Đao đồ? Dùng võ nhập Đạo, muốn công kích tôi, không phải là đến gần tôi, tận lực đánh cận chiến với tôi sao?"

"Hay là nói, cậu cố ý kéo dài khoảng cách, là đang sợ tôi à?"

Vân Không nghe vậy, biến sắc, chân phải run rẩy tựa hồ còn đang truyền đến sự đau đớn như kim châm muối sát, Chu Bạch ở trước mắt, vậy mà khiến cho cô có một loại cảm giác sâu không lường được.

Bởi vì ngay lúc cô vừa định đá Chu Bạch một đá, mu bàn chân đá vào hông đối phương, giống như đá phải một ngọn núi, không những đối phương không di chuyển chút nào, ngược lại là chân của cô nhận lấy lực phản chấn kinh khủng, giờ phút này truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt.

'Ngón chân út gãy rồi. . .' Vân Không cắn răng, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Chu Bạch: "Cái tên này đến cùng là có chuyện gì vậy? Sao lại cứng như vậy? Là công pháp luyện thể sao?"

Chu Bạch nhìn dáng vẻ khẩn trương của đối phương, mỉm cười: "Không cần khẩn trương, cũng không cần sợ hãi. Loại chiến đấu cự ly này, chiến đấu với đối thủ đồng cấp mới cần phải chú ý. Mà lúc cô đấu với tôi thì kéo dài khoảng cách cũng không có ý nghĩa gì đâu."

Đang nói chuyện, Chu Bạch há mồm phun một cái, một đạo kiếm khí màu hồng đã phóng lên tận trời, quay một vòng ở trên hắn, rồi về lại thân thể của hắn.

Vân Không biến sắc, đúng rồi, đối phương tu luyện Kiếm đồ, mà cô lại tu luyện Đao đồ.

Dựa trên lý luận mà nói, kéo dài khoảng cách, hẳn là việc mà đối phương phải làm mới đúng chứ.

Vả lại vừa nghĩ tới đối phương rõ ràng là Kiếm đồ, lại có thể tăng cường độ thân thể lên tới mức này, vậy kiếm khí của hắn sẽ có mạnh cỡ nào cơ chứ?

Tựa hồ đoán được ý nghĩ của Vân Không, Chu Bạch thả lỏng nói: "Kiếm khí của tôi quá mạnh, một khi xuất kiếm, không chết cũng bị thương. Cho nên trong trận đấu này cô có thể yên tâm, tôi sẽ không dùng kiếm khí để đấu đâu."

Sắc mặt Vân Không biến đổi càng ngày càng nghiêm trọng: 'Chu Bạch này không đơn giản.'

Khắc Lỵ Tư Đề Na nói trong đâu Chu Bạch: "Thế nào? Đạo kiếm khí này của tôi phối hợp không tệ chứ."

"Không tệ không tệ." Chu Bạch nói: "Tôi thì thế nào? Có phải cảm giác rất mạnh hay không?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Lợi hại lợi hại, cảm giác khí thế của đối phương hoàn toàn bị cậu áp chế, cảm giác thật sảng khoái." Cô cảm thấy chính mình hơi thích cảm giác làm màu rồi.

Chu Bạch: "Mới chỉ là nhạc đệm thôi mà đã sảng khoái rồi, vừa mới bắt đầu thôi mà."

Một người một mèo ở trong đầu tâng bốc lẫn nhau một phen.

Một bên khác, Vân Không lại cảm giác khí thế của Chu Bạch ở trước mắt càng ngày càng mạnh, không muốn tiếp tục bị áp chế, cô nổi giận hét một tiếng, đạp mạnh bước chân, chịu đựng sự khó chịu của chân phải, đã di chuyển nhanh chóng, di chuyển tới lui quanh Chu Bạch.

Hai tay Chu Bạch mở ra, cười to nói: "Nhảy múa đi, dùng toàn lực của cô mà đánh đi!"

Vân Không cắn răng, nguyên thần lực bao trùm hai tay, mang theo từng trận tàn ảnh, dưới chân di chuyển không ngừng, từ nhiều hướng đánh Chu Bạch đang nằm dưới đất.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.