Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miểu sát và kiên trì

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

"Tôi. . . Tôi thua sao?"

Hồ Vi trợn mắt há mồm, quả thực hắn khó mà tin được mình lại bị đánh bại một cách dễ dàng như thế.

Cho đến khi âm thanh Tôn Ngọc Chân vang lên, hắn mới sực tỉnh lại và nhận thua.

Ánh mắt Hồ Vi gắt gao nhìn Chu Bạch: “Vậy mà chỉ trong nháy mắt đánh ta rớt xuống đài, rốt cuộc nguyên thần lực của tên này mạnh đến mức nào?”

Một bên khác, sau khi Chu Bạch nghe được Tôn Ngọc Chân tuyên bố mình giành chiến thắng. Hắn mỉm cười đi xuống lôi đài, sau đó nhìn về chiến đấu phía trên các lôi đài khác, đồng thời tò mò muốn biết cách nguyên thần lực của Tôn Ngọc Chân bao phủ toàn bộ lôi đài.

“Vậy mà có thể khống chế nguyên thần lực bao trùm phạm vi lớn như thế.” Chu Bạch vừa quan sát, vừa thầm nghĩ: “Hơn nữa còn có thể đồng thời quan sát diễn biến của một trăm lôi đài, còn dùng nguyên thần lực làm rung động không khí lần lượt tuyên bố kết quả của một trăm lôi đài, đây là năng lực của tu sĩ cấp cao sao?'

Nhìn lướt qua một chút, ánh mắt Chu Bạch lần lượt đảo qua từng cuộc chiến trên các lôi đài.

Phần lớn học sinh vẫn dựa vào nguyên thần lực tiến hành chiến đấu, thậm chí ngay cả trình độ nhập Đạo đều không có.

Mà các thiên tài như Hạ Lợi, Tiền Vương Tôn, đều là trong nháy mắt đánh bại đối thủ, cho nên chiến thắng của Chu Bạch không làm ai chú ý đến.

Mấy vòng tranh tài tiếp theo, Chu Bạch có lúc lên đài có lúc không, nhưng chỉ cần lên, đều dùng một chiêu đánh bại đối thủ.

Cùng với Chu Bạch và hai mươi bốn học sinh có 99 điểm nguyên thần, còn có Tả Đạo, tất cả đều là một chiêu đánh bại đối thủ.

Đột nhiên, Chu Bạch dừng bước, hắn thấy Cảnh Tú đang tranh tài.

"Là Cảnh Tú? Hả? Hình như em ấy đang rơi xuống hạ phong. . ."

Trên lôi đài, Cảnh Tú nửa ngồi nửa quỳ ở một góc thở hổn hển, tay trái thì rũ qua một bên.

Trước mặt nàng, ở một góc khác của lôi đài, một tên cao to hơn hai mét, cơ bắp cường tráng, miệng đầy râu mép đang ngạo nghễ đứng thẳng, trong hai mắt hiện lên vẻ chế giễu.

Sau đó, tên to con nhếch môi, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa nhọn, điềm nhiên nói: "Nữ nhân, ta chỉ cho ngươi một cơ hội đầu hàng."

Chu Bạch thầm nghĩ: “Chưa gặp qua tên này lần nào, hình như là bên lớp của Tôn Ngọc Chân thì phải? Hắn lại có thể áp chế Cảnh Tú sao?”

Một bên khác, Cảnh Tú thở ra một hơi thật dài, tay phải đưa lên vươn ra ngón trỏ và ngón giữa, nguyên thần lực từ từ hóa thành châm vô hình. Sau đó, được tay trái của nàng nắm lại.

Chu Bạch thầm nghĩ: "Là Thiên đồ Nguyên Thần Châm. Xem ra Cảnh Tú bị thương không nhẹ chút nào."

Trong chín loại thần đồ tầng thứ 0, Thiên đồ đại biểu cho y thuật và độc thuật.

Ở tầng thứ 0 đã nắm giữ Nguyên Thần Châm, có thể trị liệu, đối địch, thậm chí kích thích tiềm năng, có rất nhiều công dụng kỳ diệu.

Giờ phút này, trong lúc Cảnh Tú đâm Nguyên Thần Châm vào cơ thể của mình, da thịt trắng nõn của nàng dần dần trở nên hồng hào, khuôn mặt kiều diễm ướt át giống như đang say rượu. Chu Bạch chăm chú lắng nghe, có thể thoáng nghe được âm thanh máu lưu thông soàn soạt ở bên trong cơ thể Cảnh Tú.

Bỗng nhiên Khắc Lỵ Tư Đề Na tỉnh lại: "Nàng dùng Nguyên Thần Châm để kích phát tiềm năng?"

Ngay sau đó, Cảnh Tú từ từ đứng lên: "Ta sẽ không đầu hàng."

"Vậy hãy cút xuống đi." Tên to con gầm lên một tiếng, tay chân chạm đất, lao tới như là một con mãnh hổ.

Trong tiếng gió rít gào, Cảnh Tú nghênh đón công kích, bỗng nhiên trên tay nàng bắn ra năm cái nguyên thần châm, đâm tới đối phương.

Song phương liên tục giao thủ kịch liệt, nguyên thần lực lần lượt bao vây, tác động, triệt tiêu lẫn nhau.

Nguyên thần lực của tên to con vậy mà không kém Cảnh Tú chút nào, đều nằm khoảng trên dưới 170, nhưng lại có tố chất thân thể vượt xa Cảnh Tú. Vì vậy có thể hoàn toàn đè ép Cảnh Tú.

Khắc Lỵ Tư Đề Na cau mày nói: "Hóa thú? Hình như là Phủ đồ thì phải."

Chu Bạch gật đầu, trong đầu nhớ tới lời giới thiệu về Phủ đồ.

Trong chín loại thần đồ cơ sở, ở tầng thứ 0, Phủ đồ đại biểu cho lực lượng huyết mạch, tu sĩ sửa sang, tu luyện, điều chỉnh lại huyết mạch, từ tầng thứ 0 đến tầng thứ 10, thức tỉnh các loại huyệt mạch mạnh mẽ như là Thần Thú hoặc các huyết mạch thần bí khác.

Tầng thứ 0 Phủ đồ mặc dù không chân chính có được huyết mạch Thần Thú, nhưng nắm giữ kỹ năng hóa thú, có thể làm cho nhục thân tăng lên toàn diện, ngũ giác nhạy cảm, trực giác thì gần bằng Cung đồ.

Mỗi một quyền một cước của hắn đều mang đến cho Cảnh Tú áp lực cực lớn, đánh cho nàng khí huyết cuồn cuộn, cơ bắp đau nhức. Giống như bị một cái chuỳ lớn không nhừng đánh vào, tiếng xương cốt rạn nứt vang lên, dường như sắp bị đánh gãy.

Khắc Lỵ Tư Đề Na lắc đầu: "Cô nàng này đi theo Thiên đồ mới chỉ học được y thuật, lúc chưa học xong độc thuật, đánh nhau quá thua thiệt, rất dễ bị đánh bại."

Quả nhiên Khắc Lỵ Tư Đề Na đoán không sai, tên to con đánh ra một quyền, trong không khí dường như vang lên tiếng hổ gầm, lực lượng to lớn kèm theo từng đạo sóng khí tuôn ra. Cảnh Tú dùng hai tay đón đỡ.

Phịch một tiếng! Tay trái của Cảnh Tú hoàn toàn không tiếp nổi một quyền này, liên tục lui lại mấy bước, đi tới biên giới lôi đài.

Chu Bạch nhìn thấy cánh tay trái của Cảnh Tú bị vặn vẹo không giống bình thường, hiển nhiên là xương cốt đã bị đánh gãy.

Ở một góc khác của lôi đài, chẳng biết lúc nào Hạ Lệ đã đến nơi này, nhìn thấy bộ dáng của Cảnh Tú, nàng nhướng mày, hô: "Cảnh Tú, đừng đánh nữa, cậu bị thương đã quá nặng rồi."

Cảnh Tú cắn môi, không nói gì, trong mồm phun ra ba cây Nguyên Thần Châm, được nàng ngậm vào trong miệng.

Nhìn thấy Cảnh Tú không có ý đầu hàng, tên to con kia mỉm cười: "Ý chí không tệ. . ."

Ầm! Hắn đưa tay chộp Nguyên Thần Châm mà Cảnh Tú bắn ra, lắc đầu: "Tốc độ Nguyên Thần Châm quá chậm."

Sau một khắc, thân hình tên to con lóe lên, giống như một tia sét màu đen, mang theo từng tiếng nổ vang, song quyền liên tục đánh về phía Cảnh Tú.

Vốn là Cảnh Tú đã rơi vào hạ phong, giờ phút này bị ép đến bên mép lôi đài, lại thêm tay trái hoàn toàn không thể sử dụng. Lúc tên to con đánh tới chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, thất bại chỉ là vấn đề thời gian .

Thấy Cảnh Tú bị tên to con công kích không ngừng, phải liên tục lui về phía sau, Hạ Lệ nhịn không được hô: "Đừng đánh nữa, Cảnh Tú!"

"Cậu cứ tiếp tục như thế, thân thể sẽ bị thương nặng, làm ảnh hưởng tới con đường tu đạo của mình."

Sau một khắc, thế công của tên to con đột nhiên dừng lại, ánh mắt tràn ngập thú tính hung hăng trừng về phía Hạ Lệ: "Ngậm miệng."

"Cậu không thấy cậu ấy đang cố gắng chèo chống sao?"

Tên to con lạnh lùng nói: "Đối phó Thiên Ma, tạp binh là vô dụng, đầu hàng cũng không có ích lợi gì, chỉ có cường giả liều mình chiến đấu, mới có thể bảo vệ được nhân loại."

"Mà khảo hạch này, chính là để tuyển ra cường giả. Cậu thành thật đứng xem cho tôi, tôn trọng trận đấu của bằng hữu mình."

Hạ Lệ cắn răng, thấy Cảnh Tú vẫn còn kiên trì thì không nói thêm gì nữa. Trong khi đó, toàn bộ nguyên thần lực của tên to con cấp tốc vận chuyển, phía sau hắn loáng thoáng hiện lên từng đạo thú ảnh.

Chu Bạch kinh ngạc: "Nguyên thần hóa thu? Ta nhớ đây là tinh điểm cuối cùng của Phủ đồ ở tầng thứ 0 thì phải?"

"Phủ đồ tổng cộng có 7 cái tinh điểm, vậy mà hai tháng đã luyện xong? Trong lớp củaTôn Ngọc Chân, có thiên tài như thế sao?"

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.