Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghi âm

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Chu Bạch vốn cho là tiến sĩ Trang sẽ có đối sách gì, không nghĩ tới vậy mà lại nói như vậy.

"Cầu nguyện chúng ta vận khí tốt một chút, sẽ không bị phát hiện... Chúng ta... Đã là hi vọng cuối cùng của nhân loại rồi." Vỗ vai Chu Bạch, tiến sĩ Trang liền rời đi.

Chu Bạch nhìn thấy dáng vẻ có chút cô đơn tiến sĩ Trang, cùng với con mèo xuất hiện ngày hôm qua, trong lòng nhịn không được nói thầm: "Yêu quái sao? Nếu như bản thể của con mèo trắng kia ở ngay trong căn cứ, vậy thì tiến sĩ Trang biết... Hay là không biết điều này?"

Theo ý nghĩ trong đầu, Chu Bạch lại nhịn không được nghĩ: "Có phải là muốn nói cho hắn biết chuyện của con mèo không?"

Cho dù là mèo trắng, hay là hệ thống phụ trợ đều quá mức khả nghi, thậm chí cùng tình huống bây giờ của Chu Bạch có vô vàn quan hệ, khiến cho Chu Bạch nhịn không được mà nghi ngờ mục đích đối phương, dù sao hắn tin tưởng trên cái thế giới này không có cơm trưa miễn phí.

Mà tiến sĩ Trang thì càng thêm khả nghi rồi, bất luận là căn cứ dưới đất, lời đồn về tận thế, hay là tiết học về yêu ma cổ quái, đều để lộ ra một vẻ quỷ quái.

'Nói cho tiến sĩ Trang chuyện đó? Hay là tự mình đi tìm con mèo có thể là yêu quái kia?'

Suy nghĩ một hồi, Chu Bạch vẫn hạ quyết tâm: 'Manh mối quá ít, tạm thời vẫn là tự mình đi tìm xem. Ít nhất nếu hệ thống phụ trợ này có thể sử dụng, có thể có thêm năng lực tự bảo vệ mình.'

Đúng lúc này, Chu Bạch cảm giác được bờ vai của mình bị đụng phải một phát, một đứa bé trai vẻ mặt lạnh lùng cao 1m8 từ bên cạnh hắn đi tới.

Ngải Toa đi tới nói: "Này! Ban Độ, cậu làm gì vậy! Đi đường không nhìn người sao?"

Đứa bé được gọi là Ban Độ xoay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngải Toa cùng Chu Bạch: "Không muốn bị đụng, vậy thì cũng đừng có ngăn trước mặt của tôi."

Nhìn bóng lưng Ban Độ rời đi, Chu Bạch giật giật khóe miệng: 'Bà mẹ nó, tên nhóc này thật hung hăng càn quấy.'

Ngải Toa giận dữ dậm chân, nhìn theo bóng dáng Ban Độ rời đi hô to: "Chắn đường cậu rồi thì tại sao không nói một tiếng chứ!"

"Mấu chốt của vấn đề không phải cái này..." Chu Bạch bất đắc dĩ mà vỗ vai Ngải Toa nói: "Được rồi Ngải Toa, đi ăn cơm."

Nhắc đến vấn đề ăn cơm, con mắt Ngải Toa lập tức phát sáng lên, lập tức đã quên điều không vui vẻ trước đó, vui vẻ theo sát Chu Bạch đi về phía căn tin.

Hai người nhận cơm ngồi xuống, Chu Bạch suy tư về kế hoạch tiếp theo.

"Khu sinh hoạt tầng hai, tầng ba dưới mặt đất mình cơ bản đều đã đi qua, nếu như con mèo kia thật sự ở căn cứ dưới đất mà nói..., có lẽ ngay tại tầng bốn, hoặc là tầng năm?"

Nghĩ tới đây, Chu Bạch hỏi: "Ngải Toa, tất cả những nơi trong căn cứ, em đều đi qua chưa? Có chưa từng đi tầng bốn, tầng năm dưới cùng không?"

Ngải Toa cúi đầu ăn đồ ăn dinh dưỡng trong chén, dường như căn bản không nghe thấy Chu Bạch nói.

Chu Bạch lại hỏi mấy lần, trông thấy đối phương vẫn như cũ nghe không được, trực tiếp cầm lấy chén đối phương, lại nhìn thấy Ngải Toa duỗi cái đầu, miệng một đường di chuyển theo chén ăn.

"Con nhóc này..." Mấy ngày nay Chu Bạch cũng biết rõ ràng đặc điểm của Ngải Toa, dứt khoát đợi đến lúc nó ăn xong rồi hỏi.

Ngải Toa: "Trước kia lúc chúng em giúp thầy giáo khuân đồ, đi qua tầng bốn dưới mặt đất. Tầng năm thì không có đi qua, tầng năm ngoại trừ thầy, ai cũng không thể đi."

Kế tiếp Ngải Toa liền từng chút từng chút nói cho Chu Bạch về tình huống dưới tầng bốn.

Mà trên ghế sau lưng Chu Bạch, Ái Lệ Ti yên lặng nghe hai người nói chuyện, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.

Vài ngày sau tiết học yêu ma kết thúc, lúc tiến sĩ Trang điểm danh muốn một vài học sinh đến giúp hắn vận chuyển đồ đạc, Chu Bạch tự mình tình nguyện đứng dậy.

Hơn mười học sinh đi theo tiến sĩ Trang cùng đi xuống tầng bốn, một nhà kho cực lớn xuất hiện trước mặt Chu Bạch, phân loại đặt các loại vật tư cần thiết của căn cứ.

Theo từng nhiệm vụ tiến sĩ Trang phân phó, các học sinh từng người đi vào những nơi khác nhau lần lượt chuyển vật tư lên.

Chu Bạch sau khi chuyển hai rương đồ đạc lên, lúc lần nữa trở về khuân đồ, nhìn chung quanh không có người chú ý mình, hắn nhanh chóng đi sâu vào trong nhà kho.

"Trước tiên kiểm tra một chút tầng bốn có hay không, nếu như không có, chỉ có thể nghĩ biện pháp đến phòng thí nghiệm tầng năm dưới mặt đất tìm xem."

Chu Bạch theo từng dãy vật tư trong hành lang đi xuống, thấy được lượng lớn đồ ăn dinh dưỡng, lương khô, nước tinh khiết, còn có các loại dược phẩm, dụng cụ chữa bệnh, công cụ thường dùng...

"Giống như không có đồ vật gì đặc biệt..." Chu Bạch bước chân dừng lại, thấy được trên một mảnh đất trống bày đầy các loại trang bị cũ nát.

"Cái này..." Chu Bạch cầm lên một đồ vật có hình dáng vòng tròn, một bên loay hoay một bên suy đoán nói: "Là đèn pin sao?"

Tròn phút chốc hai mắt hắn sáng ngời, cầm lên một đồ điện nhỏ ở một bên: "Cái này mới nhìn qua có điểm giống radio."

Chu Bạch thử đè lên chốt mở, phát hiện không có phản ứng.

"Hỏng rồi? Hay là không có điện?" Chu Bạch nhìn bốn phía chung quanh tìm kiếm một hồi, thật đúng là tìm được hai mảnh pin ở bên trong một cái đồ điện khác.

Đem pin nhét vào bên trong radio, Chu Bạch lần nữa mở ra radio, lập tức hắn nghe được tiếng vang rè rè ở bên trong radio truyền đến.

Chỉnh mấy tần suất đều không có nghe được tiếng người, Chu Bạch đột nhiên kịp phản ứng: "Nơi này là dưới mặt đất, có lẽ thu không được tín hiệu gì..."

Ngay tại lúc Chu Bạch cảm giác được thất vọng, radio trong tay đột nhiên phát ra âm thanh.

"Đây là đội cứu viện Thiên Đình, đây là đội cứu viện Thiên Đình."

"Chúng ta đang ở trong phạm vi toàn cầu cứu viện nhân loại."

"Nhận được tin tức người sống sót mời..."

Chu Bạch khiếp sợ nhìn radio trong tay, nhưng thanh âm bên trong nói đến một nửa liền biến mất, radio lần nữa phát ra tiếng vang rè rè, kế tiếp bất luận Chu Bạch thử điều chỉnh như thế nào, cũng đều không thể nhận được âm thanh vừa rồi nữa.

Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ vang lên sau lưng Chu Bạch, Chu Bạch lập tức khẩn trương xoay người nhìn sang, phát hiện là Ái Lệ Ti đang đứng phía sau hắn cách đó không xa, dưới chân không cẩn thận đá lăn một cái ống sắt.

Thấy Chu Bạch nhìn qua, Ái Lệ Ti đưa ngón trỏ lên bên miệng: "Suỵt, chớ khẩn trương, em sẽ không nói với thầy giáo đâu."

"Vừa rồi em... Đã nghe được?" Chu Bạch nói.

Ái Lệ Ti nhẹ gật đầu: "Kỳ thật em vẫn đối với cái gọi là tận thế ôm một thái độ hoài nghi. Có vài thứ anh có lẽ có thể nhìn một chút."

Chu Bạch đi theo Ái Lệ Ti đi vào một góc nhà kho, phát hiện trước mắt là từng dãy giá sách, ánh mắt hắn sáng ngời, vội vàng đi tới: "Ngữ văn... Toán học... Hóa học... Vật lý... Đều là sách kiến thức sao?"

Ái Lệ Ti ở một bên nói: "Anh đến xem cái này."

Nhìn thấy Ái Lệ Ti mở một quyển sách, từ đó lấy được một trang giấy đưa đến trước mặt Chu Bạch.

Chu Bạch nhận lấy trang giấy, liền nhìn thấy trên giấy tràn ngập chữ.

"Không được mở cửa, hắn chỉ muốn ăn hết chúng ta..."

"Đau quá... Lồng ngực của tôi càng ngày càng đau đớn, có cái gì muốn nhảy ra ngoài..."

"Mại Khắc cũng không thấy rồi, cậu ấy nhất định đã bị ăn rồi... Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Còiiiiiii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 6
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.