Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương cuối cùng

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Tiền Vương Tôn nhíu mày: "Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ người bày trận muốn cho chúng ta nhìn thấy ký ức của hắn?"

Một đường tiến về phía trước, ba người dần dần phát hiện trong phòng không có ai, cho nên cũng không còn dè dặt như lúc đầu nữa.

Kiến Tính nghe Tiền Vương Tôn nói, lắc đầu, dùng sức gãi gãi cái ót : "Mấu chốt hình như là ở mấy tờ kinh văn này, rốt cuộc đây là kinh văn gì? Có ý nghĩa như thế nào? Sao ta chưa từng nghe qua?" Sau đó, hắn lấy tay vịn vào tường.

Vách tường phía trước hình như không chắc chắn lắm, Kiến Tính vừa mới vịn vào, lập tức vách tường đã nứt ra từng đường. Âm thanh trầm đục từ trong phòng truyền ra kéo dài tới ngoài hành lang, một lúc sau mới dừng lại.

Nhìn vết nứt như đường chỉ trên vách tường, ba người thở dài một hơi.

Nhưng đột nhiên bọn hắn phát hiện, lúc tiếng bức tường nứt ra vang lên thì âm thanh đọc kinh văn của đứa trẻ cũng dừng lại.

Một sự yên tĩnh đến ngạt thở bao trùm, toàn bộ vách tường dần dần nhuộm lên một màu đỏ như máu.

Trận pháp xảy ra biến hóa, ba người Chu Bạch trong phòng ẩn núp một chút, cảm giác không còn nguy hiểm nữa mới cẩn thận từ từ đi ra.

Nhìn thấy hàng lang không một bóng người, bên ngoài đã biến thành một màu đỏ au, trong lòng ba người đều trầm xuống.

Kiến Tính nhìn về Tiền Vương Tôn: "Thế nào? Cảm thấy còn nguy hiểm không?"

Tiền Vương Tôn cười khổ: "Móa nó, tôi cảm thấy đi về phía trước hay lui về sau đều là nguy cơ trùng trùng. Nhưng mà có thể thấy người bày trận muốn chúng ta đi xuống dưới, dường như có chuyện gì đó muốn nói cho chúng ta."

Suy nghĩ một chút, ba người vẫn tiếp tục đi xuống phía dưới, vầng sáng màu đỏ càng ngày càng đậm .

Cùng lúc đó, trong phòng không ngừng truyền đến âm thanh đọc kinh văn.

Âm thanh truyền đến ngày càng gấp rút, âm thanh của đứa trẻ ngày càng trở nên khàn khàn, càng ngày càng vặn vẹo.

". . . Lân quốc tương vọng, kê khuyển chi thanh tương văn, dân chí lão tử bất tương vãng lai."

". . . Kê khuyển chi thanh tương văn, dân chí lão tử bất tương vãng lai."

"Lão tử bất tương vãng lai!"

"Bất tương vãng lai! !"

Câu kinh văn cuối cùng liên tục kẹt lại, âm thanh dần dần sai lệch, vặn vẹo, cuối cùng biến thành tiếng gào thét đau khổ.

"Con không nhớ rõ!"

Con nghĩ không ra!"

Nhưng lúc ba người vừa leo lên tới lầu ba, tất cả âm thanh hoàn toàn biến mất.

Toàn bộ hành lang lầu ba là một màu đen kịt, nhìn gian phòng hai bên chỉ thấy cửa phòng đen ngòm. Chu Bạch cố sức nhìn kỹ cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng tối om, hoàn toàn không thấy bên trong phòng có gì.

Chỉ có thể nhìn thấy cuối hành lang, dường như có một chùm ánh sáng hạ xuống, chiếu rọi một trang sách trên bàn

Ba người mang theo chiếu minh thạch tiến về phía trước, nhanh chóng phát hiện dù có chiếu minh thạch soi sáng vẫn không nhìn thấy được bên trong những gian phòng tối om kia có gì.

Mà trên vách tường bốn phía chung quanh, tràn ngập chữ viết màu đỏ tươi, xiêu xiêu vẹo vẹo, câu chữ rối loạn.

Thượng thiện nhược huyết, huyết thiện lợi vạn vật nhi bất tranh. . .

Ngũ sắc thứ xuyên ngã mục, ngũ âm đoạt tẩu ngã nhĩ, ngũ vị bạt khứ ngã thiệt. . .

Nhìn những chữ đỏ tươi, vặn vẹo này, nguyên thần ba người cảm giác có hơi xao động. Mặc dù xao động này so với nhìn vào những câu chữ trên từng trang sách kia ít hơn nhiều, nhưng nguyên thần đúng là có phát sinh dị thường.

Tiền Vương Tôn phản ứng đầu tiên, vội vàng khống chế chiếu minh thạch hướng sang chỗ khác: "Đừng nhìn nữa! Chữ này có vấn đề!"

Kiến Tính vội vàng quay lại, nhìn tới ánh sáng đang chiếu đến ghế đẩu nói: "Xem ra người bày trận, muốn cho chúng ta đến đó. Mẹ nó, tại sao ta cảm giác càng ngày càng ngứa."

Khắc Lỵ Tư Đề Na ở trong đầu Chu Bạch la to: "Đừng đi! Ta nói các ngươi đã đủ rồi! Đứng yên tại chỗ chờ cứu viện tới không được à! Vì sao nhất định phải đi tới !"

Chu Bạch cũng cảm thấy từng bước từng bước hành động theo ý đồ của đối phương là không thích hợp.

Đúng lúc này, Tiền Vương Tôn nhìn xuống dưới lầu, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Lại có thứ gì đó tiến tới."

Ba người ở trên bậc thang thò đầu ra nhìn xuống dưới lầu hai, lập tức nhìn thấy Hình Quân toàn thân trắng bệch đang bay tới chỗ của bọn hắn.

Vẻ mặt Tiền Vương Tôn khó coi: "Cái này là đang ngăn chặn chúng ta!" Sau đó hắn nhìn về phía gian phòng tối om hai bên, mi tâm truyền đến từng cơn đâm nhói, cười lạnh: "Đây là bức chúng ta đi vào con đường này."

Kiến Tính vô ý thức nói: "Xem tình huống trước đã. Không tới đường cùng, tốt nhất đừng động tới những trận pháp này."

Thấy Kiến Tính không ngừng nắm lấy cái ót, Chu Bạch nhịn không được nhìn vào sau gáy của hắn, nhìn thấy sau ót đối phương có từng cái dấu đỏ, thậm chí có máu rỉ ra, nhịn không được nói: "Kiến Tính, cậu không có vấn đề gì chứ."

"Tôi sao? Tôi thì có vấn đề gì." Kiến Tính ngừng lại, vỗ vỗ cái ót nói: "Nơi này quá tà môn, tôi căng thẳng da đầu sẽ bị ngứa."

Bên kia vẻ mặt Tiền Vương Tôn biến ảo không ngừng, nhìn Hình Quân dưới lầu càng lúc càng gần, trách móc một câu: "Chu Bạch, là tôi tìm cậu tới, nói đến cùng đều do tôi hại cậu, lần này để tôi đi trước, nếu có chuyện gì tôi giúp cậu cản lại."

Kiến Tính gật đầu, thấy con đường phía trước vô cùng nguy hiểm, trực tiếp nói ra: "Chu Bạch, tôi cùng Tiền Vương Tôn đều đã thành công nhập Đạo, kế tiếp để hai người bọn ta đi trước, ngươi đoạn hậu, giúp chúng ta nhìn thứ quỷ đằng sau."

Sau đó ba người cẩn thận từng chút một đi dọc theo hành lang tiến về phía trước, một đường hữu kinh vô hiểm đi tới trước bàn học được chiếu sáng kia.

Ánh sáng của chiếu minh thạch bị bóng tối xung quanh bao trùm, dường như càng ngày càng yếu ớt. Trong bóng tối mịt mùng, ba người thậm chí đã không còn nhìn rõ vách tường chung quanh.

Tiền Vương Tôn đứng ở phía trước nhất, nhìn sách nhỏ trên bàn, nhận thấy đây là một quyển sách bị xé xuống rất nhiều trang.

Một lúc sau, bọn hắn cảm thấy linh cơ xung quanh bắt đầu khởi động, bốn mươi trang Đạo Đức Kinh tìm được lúc trước từ trên người của bọn hắn bay ra. Sau đó cùng nhau cắm vào bên trong quyển sách kia, giống như đây mới là hình dáng thực sự của nó.

Tiếp theo từng tờ từng tờ nhanh chóng lật qua lật lại, rất nhanh từ Đạo Đức Kinh chương một lật đến chương tám mươi.

Nhìn trang tám mươi mốt cuối cùng trống không và một cây bút đặt cạnh đó, ba người nhìn nhau.

Chu Bạch quay đầu, thấy "Hình Quân" đang từ từ bay tới nói : "Này là có ý gì? Muốn chúng ta viết nội dung của trang tám mươi mốt hả?"

Tiền Vương Tôn: "Chúng ta chỉ lấy được tổng cộng bốn mươi trang, làm sao biết nội dung trang tám mươi mốt?"

Kiến Tính: "Vậy làm sao bây giờ? Từ lầu một đến lầu ba này, đối phương ám chỉ rất rõ."

Chu Bạch: "Tên khốn này từ nhỏ thiếu tình thương rồi, bị phụ thân ép học, kết quả là quên trang cuối cùng viết cái gì, cùng chúng ta thì có quan hệ gì đâu ."

Trong đầu Chu Bạch, Khắc Lỵ Tư Đề Na hô: "Chu Bạch! Không phải trước đó ngươi đã chép qua sách này sao? ! Một trang cuối cùng là cái gì, ngươi không nhớ rõ à? !"

Chu Bạch ức chế nói: "Ai đi nhớ cái này làm gì! Nếu ta nhớ được, lúc khảo nghiệm nhập học ta đã viết ra toàn bộ từ chương thứ nhất cho đến chương tám mươi mốt rồi." .

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.