Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh thư?

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Chu Bạch mạnh mẽ quay đầu lại, thân thể lại không có động tác, mà nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới.

Trong kí túc xa một mãnh đen tối, dù cho chỉ là thanh âm rất nhỏ đều có thể truyền đi thật xa, có vẻ vô cùng rõ ràng.

Lúc này tiếng bước chân bên ngoài cũng như vậy, theo tiếng bước chân ngày càng gần, thân thể Chu Bạch cũng căng thẳng, nguyên thần lực tầng tầng lớp lớp từ trong thức hải lan tràn ra, bao trùm thân thể hắn.

Mắt thấy tiếng bước chân ngày càng gần, thời điểm gần như đã đến cửa gian phòng, âm thanh lại đột nhiên ngừng lại.

Chu Bạch nín thở, từng ý nghĩ nhanh như tia chớp vụt qua não.

'Phát hiện ta sao?'

'Rốt cuộc là ai? Trễ như thế tới nơi này?'

'Làm sao bây giờ? Phải tiếp tục chờ đợi sao?'

Ngay thời điểm trong lòng Chu Bạch trong lòng quấn quýt, một bóng người đột nhiên phóng nhanh đến cửa phòng.

Gần như trong nháy mắt bóng người đi ra ngoài, Khắc Lỵ Tư Đề Na đã tiếng thét chói tai, kiếm khí hồng nhạt như ánh chớp bổ tới.

Vèo!

A!

Thấy kiếm khí bổ tới, bóng người kia kinh hô một tiếng, cơ hồ chỉ cần sai một ly là bay đầu, may mà tránh được kiếm khí, mắt thấy tâm niệm Khắc Lỵ Tư Đề Na vừa động, còn thao túng kiếm khí lại lần nữa chém về phía đối phương, trong lòng Chu Bạch vội vàng ổn định lại.

Nhìn kiếm khí dừng ở trước vị trí mi tâm bản thân, bóng người đầu trọc nhanh chóng đi đến trước mặt hô một cái, lắc lắc đầu nói: "Thiếu chút nữa cậu hù chết tôi, bạn học Chu Bạch. . ."

Nói đến đây, hắn đột nhiên sửng sốt một chút, nhìn Chu Bạch ngã trên mặt đất nói: "Ngươi tại sao phải nằm trên mặt đất. . ."

Chu Bạch lúng túng cười cười: "Cậu đột nhiên lao tới, hù chết người ta, vẫn không biết xấu hổ hỏi tôi?" Trên thực tế đối mặt với bóng người đột nhiên lao tới, phản ứng đầu tiên của Khắc Lỵ Tư Đề Na là chém ra kiếm khí, mà phản ứng đầu tiên của Chu Bạch chính là nằm xuống đất.

Bây giờ thấy người xuất hiện là Kiến Tính, hắn vỗ vỗ cái mông đứng lên, hiếu kỳ nói: "Câuk không sao? Thế nào đến tới bên này?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na nhắc nhở: "Chu Bạch cẩn thận một chút, người này đêm hôm khuya khoắt đến nơi hẻo lánh như thế, quá khả nghi!"

Chu Bạch: "Yên tâm, cái này còn cần cô nhắc nhở? Hiện tại chân tôi mềm nhũn, chỉ trong một giây là có thể nằm trên mặt đất."

Kiến Tính nhìn Chu Bạch, lấy tay gãi đầu trơn bóng, thầm nghĩ trong lòng: 'Chu Bạch người này. . . Đã trễ thế này vì sao còn ở nơi này? Hơn nữa vừa vẫn nằm trên mặt đất? Quá khả nghi.'

Kiến Tính cười ha hả nói: "Tôi tùy tiện đi dạo một chút nên đi tới nơi này."

Chu Bạch cười ha hả nói: "Lại nói tiếp, lần trước sau khi cậu bị đoạt xa, dưỡng thương đã tốt chưa?"

Kiến Tính gật đầu: "Anh Tử cũng không có công kích nguyên thần tôi, nguyên thần tôi chỉ là hư nhược một chút, bảo dưỡng một tuần là tốt rồi. Về phần da thịt bị thương, có cao thủ trong trường học giúp trị liệu, cũng rất nhanh khỏi. Lại nói tiếp, bạn học Chu Bạch trễ như thế, sao lại đi tới nơi này?"

Chu Bạch suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không có gì giấu giếm, trực tiếp nói chuyện tình mình và Tiền Vương Tôn đến đây tìm quyển sách thần kỳ một lần, bất quá hắn ẩn giấu việc liên quan tới tin tức Đạo Đức Kinh.

Kiến Tính nghe vậy gật đầu: "Nhắc tới mới nhớ, tôi ở tầng nhà số một, số hai và số ba, cũng phát hiện rất nhiều trang sách kỳ lạ."

Nói xong, Kiến Tính từ trong lồng ngực móc ra một xấp giấy, thình lình đều là từng trang Đạo Đức Kinh, giống như những tờ Chu Bạch tìm thấy lúc trước.

Hai người cộng lại một chút, song phương thu tập được tổng cộng hai mươi tờ giấy.

Chu Bạch kinh ngạc nói: "Cậu thế nào cũng tới tìm vật này?"

Kiến Tính trầm ngâm một chút, thẳng thắn nói ngay vào điểm chính: "Thật ra Hình Quân lão sư để cho ta tới, hắn nói Tiền Vương Tôn ở bên này tìm được rồi một ít tờ giấy kỳ lạ, tựa hồ là cảm ngộ của một vị tiền bối tu đạo, sau khi tan học, thầy ấy để cho mình đến tìm vật này. Thầy ấy sẽ. . ."

Nói đến đây, hắn có chút ngượng ngùng sờ sờ trọc của mình: "Sẽ mời mình ăn bữa thịt."

Chu Bạch gật đầu, đã hiểu sâu sắ. Hắn và Tiền Vương Tôn tìm lâu như vậy, ban đầu lý do không phải là vì kiếm điểm tích phân, là có thịt ăn sao.

Thịt cá trong đạo giáo, đắt đỏ hơn cả phí sinh hoạt nửa tháng.

"Chỉ có điều. . . Hình Quân. . ." Trong đầu Chu Bạch hiện lên hình ảnh Hình Quân xuất hiện mấy lần trước mặt mình: "Tại sao lại là thầy ấy. Lần trước chuyện Anh Tử, thấy ấy cũng là người đầu tiên xuất thủ giết đối phương, hiện tại thầy ấy để cho Kiến Tính đến đây. Lẽ nào người này thật sự là độc thủ phía sau màn?"

Mặc kệ thế nào, Kiến Tính xuất hiện tiết kiệm thời gian công việc của Chu Bạch, hai người cầm tất cả hai mươi trang Đạo Đức Kinh, đi tới lầu dưới, đi tới lầu số bảy, nghe nói lầu trước mặt này là nơi ở trước kia của Thanh Tĩnh Tán Nhân.

"Tiền Vương Tôn này chưa có tới." Chu Bạch có chút không nhịn được nói: "Dù sao hai người chúng ta đã tìm kiếm hết, lần này chắc đợi hắn rất lâu."

Kiến Tính vừa cười vừa nói: "Cái này cũng chưa chắc, theo tôi được biết, trước đây bạn học Chu Bạch chọn là Kiếm đồ đi?"

"Ừ, làm sao vậy?"

Kiến Tính: "Cửu đồ và đồ án là tượng trưng cho chín loại, đại biểu cho tài nghệ chín loại tu đạo. Chu Bạch cậu chọn là Kiếm đồ, am hiểu phi kiếm ám sát thuật, tôi là Đao đồ, am hiểu tu luyện võ đạo, dùng võ nhập Đạo. Nhưng Tiền Vương Tôn không giống, hắn tu luyện là Cung đồ, tinh thông nhất chính là lục soát, hắn tìm hẳn chúng mình."

Quả nhiên như Kiến Tính dự liệu, hai người đợi đại khái hơn mười phút, Tiền Vương Tôn đã đi tới vị trí lầu số bảy, vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn Kiến Tính và Chu Bạch: "Kiến Tính? Cậu sao lại ở đây?"

Chu Bạch giải thích một chút, Tiền Vương Tôn vội vàng che lại bao da trong ngực: "Trước đó cũng đã nói, người nào tìm được trang sách là của người đó, không chia đều."

Chu Bạch gật đầu: "Đã biết, cậu rốt cuộc tìm được bao nhiêu."

Tiền Vương Tôn lấy tất cả những trang sách hắn có, bao quát cả tờ lúc trước hắn tìm được, tổng cộng là hai mươi trang.

Hơn nữa tranh sách Chu Bạch và Kiến Tính tìm được, ba người tổng cộng tìm được bốn mươi trang.

Mà Chu Bạch cẩn thận nhìn nội dung phía trên một chút, phát hiện tổng cộng đúng từ chương một đến chương bốn mười, là hơn nửa bộ phận Đạo Đức Kinh. Đương nhiên, Chu Bạch cũng không có viết nội dung từ chương một đến chương bốn mươi để Tiền Vương Tôn bọn họ nhìn. Hắn luôn cảm thấy hiện tại tựa hồ không nên bại lộ tin tức này.

Nhìn thu hoạch trước mắt, Tiền Vương Tôn hưng phấn nói: "Không sai không sai, tôi đã nói ở đây nhất định còn có. Tôi xem một chút, hiện tại cũng sắp đến bốn giờ, chúng ta nhanh đi lên lầu số bảy thôi. . ."

Bất luận Kiến Tính hay là Tiền Vương Tôn, tựa hồ cũng vô cùng tò mò với những trang sách tìm được, hai người đi hướng lầu số bảy, Chu Bạch cũng đi theo phía sau.

Trước mắt lầu số bảy và mấy lầu lúc trước không giống nhau, tường ngoài nhìn qua đều là sạch sẽ, đẩy cửa phòng ra, toàn bộ hàng lang nhìn không thấy chút nào bụi bặm và rác thải nào.

Tiền Vương Tôn ngồi xổm xuống nhìn mặt đất một chút, trong mắt tựa hồ có lóe lên quang mang: "Trên mặt đất này, thế nào tôi cảm giác có người quét dọn qua?"

"Có người quét dọn qua?" Kiến Tính hiếu kỳ nói: "Ở đây cũng vứt đi đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể có người quét dọn?"

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.