Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Bạch chăm chỉ

Phiên bản Dịch · 1979 chữ

Cổ cô gái cúi xuống, đã hoàn toàn biến thành hình dáng người giấy.

Mà tứ chi đều bị đinh đính lại ở trên tường, giống như treo một bức tranh.

Chu Bạch cúi đầu xuống, ngữ khí thâm trầm nói: "Là ai làm!"

Lý Tu Trúc từ bên cạnh Chu Bạch đi tới, nhìn cô gái người giấy ở trên tường nói: "Là tự cô ấy làm."

"Cái gì?" Chu Bạch không thể tin nói: "Tại sao cô ấy lại muốn như vậy?"

"Vì tăng đạo hóa độ thôi." Lý Tu Trúc thở dài nói: "Không phải ngươi nói cô ấy sắp bị thôi học à? Theo ta được biết, Đông Hoa đạo giáo mỗi hai tháng sẽ tiến hành khảo hạch, một khi nhiều lần khảo hạch đều không có tiến bộ rõ ràng thì sẽ bị nghỉ học, tiết kiệm vật tư dùng để bồi dưỡng cho học sinh có tiềm lực hơn."

"Cô gái này. . . Rõ ràng cũng không đủ thiên phú, kết quả của cưỡng ép tăng lên, chính là nhiễu sóng."

"Âm thanh ngươi nghe được lúc trước, hẳn là âm thanh cô ấy đập đầu vào tường. Thân thể từ đầu của cô ấy trở xuống, đã hoàn toàn nhiễu sóng, trở thành thứ giống người giấy, thậm chí có thể xuyên qua vách tường."

"Chẳng qua bởi vì đầu còn duy trì hình người nhất định, cho nên lúc cô ấy đang tiến hành xuyên tường, đầu dễ dàng bị kẹt lại, phát ra âm thanh va chạm."

Chu Bạch nhìn cô gái đã mất đi sức sống ở trước mắt, thở dài nói: "Vì sao. . . Vì sao nhất định phải kiên trì tăng lên chứ. . ."

"Con đường tu đạo, không tiến ắt lùi, nhưng là dưới sự ảnh hưởng của Thiên Đạo vặn vẹo, có đôi khi thẳng tiến không lùi cũng chưa chắc sẽ mang tới thành công." Lý Tu Trúc lắc đầu: "Tiến một bước, vẫn là lui một bước, nắm chắc sự tinh tế trong đó, cũng là một trong những chương trình học tu đạo."

"Vừa cần phải thẳng tiến không lùi, dũng khí tiến bộ dũng mãnh, cũng cần phán đoán thấy nước xiết liền lui, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán."

Chu Bạch nghe xong chau mày, tu đạo này. . . Quả nhiên là quá khó khăn.

'May mà lão tử có hệ thống phụ trợ tu luyện.'

Chu Bạch nhìn cô gái trên tường hỏi: "Ngươi giết cô ấy à?"

Lý Tu Trúc lắc đầu: "Ta luôn mai phục ở bên ngoài, sau khi phát hiện ngươi đã hôn mê, ta liền xông vào, nhưng ta chỉ vừa mới phá đạo pháp của cô ta, cô ta đã tự sát mất rồi."

Nhìn cô gái trước mắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, Lý Tu Trúc thở dài nói: "Cô ta hẳn là còn lưu lại một tia ý chí của bản thân, cho nên lựa chọn tự sát. Khả năng cũng chính bởi vì lưu lại một tia ý chí này, mới khiến cho ngày hôm qua cuối cùng cũng không động thủ với cậu."

Sau đó chính là công việc giải quyết tốt hậu quả liên tiếp, giáo sư của trường học, cảnh sát bên ngoài còn có các tu sĩ từng người đi vào hiện trường, các loại phân tích, kiểm tra, phong tỏa.

Chu Bạch cũng bị Lý Tu Trúc mang về cục cảnh sát, làm ghi chép.

Trước khi rời đi, Chu Bạch nói ra một việc mà mình nhìn thấy: "Trước đó tôi đã từng nhìn thấy một người đàn ông mặt chữ quốc nói chuyện với cô ấy, nói là đáp ứng vì hắn mà chuẩn bị cái gì đó, còn có bọn họ. . ."

Nghe Chu Bạch nói ra tất cả những thứ mà mình chứng kiến, mắt Lý Tu Trúc khẽ híp một cái: "Mặt chữ quốc sao? Tôi sẽ cho người điều tra một chút. Tiếp theo giáo viên của các cậu muốn tìm cậu, cậu đi nói chuyện với ông ấy đi."

. . .

Thời điểm Chu Bạch rời khỏi cục cảnh sát, liền gặp Lữ Trùng Dương đã sớm chờ ở ngoài.

"Chu Bạch." Lữ Trùng Dương quan tâm nói: "Em không sao chứ? Không nghĩ tới lại có học sinh phát sinh nhiễu sóng."

"Em không sao." Bây giờ Chu Bạch thấy Lữ Trùng Dương giống như là chuột thấy mèo, đối phương càng quan tâm hắn, hắn càng cảm thấy xấu hổ.

Giống như trước kia lúc hắn học lớp mười hai trốn học đi quán net, bị chủ nhiệm lớp bắt lại, nhưng lại không nói với hắn cái gì, chỉ là thở dài.

Điều làm cho Chu Bạch xúc động nhất, không phải trách cứ, giận mắng hoặc là khinh thường, mà là thất vọng. . .

Nhưng ngẫm lại mình cũng là vì mạnh lên, vì nhân loại sau này mà phấn đấu, Chu Bạch vẫn là yên lặng dựng thẳng sống lưng.

Lữ Trùng Dương lại là không phát hiện được nội tâm của Chu Bạch biến hóa, chỉ nói: "Chu Bạch, trong khoảng thời gian này em không đi học, có phải là bởi vì có liên quan với người ở sát vách hay không? Hiện tại sự việc đã được giải quyết, vậy ngày mai em tiếp tục cố gắng đi học đi."

Chu Bạch nhìn Lữ Trùng Dương ở trước mắt, mặc dù cảm giác được sự khẩn trương, nhưng vẫn là kiên trì nói: "Thầy. . . em nghĩ em vẫn là không đi học đâu."

Lữ Trùng Dương: "Có ý gì?"

Chu Bạch cảm giác được một cỗ khí thế áp bức như Thái Sơn đè đầu, khiến cho hắn cảm giác mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ trong bão tố vậy, mưa gió lay động, tựa như bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào thuyền sẽ vỡ người sẽ chết.

Nhưng Chu Bạch hít sâu một hơi, vẫn nghiêm túc nói: "Thầy, em có phương pháp tu đạo của chính mình, quá trình thông thường, cũng không thích hợp với em, em muốn dựa theo tiết tấu của mình."

Ánh mắt Lữ Trùng Dương ngưng lại, từng chữ từng chữ nói: "Đông Hoa Đạo giáo thành lập hơn một trăm năm, chỉ là quyển 99 chương của Đạo Tạng, mấy nghìn tiền bối đã chết của chúng ta. Bỏ ra vô số cái giá lớn, mới có tài liệu giảng dạy và chương trình học cho các cậu bây giờ.

Mà tôi mặc dù không bằng các vị tiền bối, nhưng cũng là tu sĩ cảnh giới thứ năm, đạo hóa độ 56%, cậu cảm thấy cậu tự học, thì mạnh hơn so với học cùng chúng tôi sao?"

Nghe Lữ Trùng Dương nói,

Chu Bạch căn bản nghĩ không ra một lời nói hợp lý phản bác nào, bởi vì đối phương nói tất cả đều chính xác, học sinh bình thường, bất luận là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, bằng vào sự cố gắng của chính mình, cũng không thể vượt qua được kinh nghiệm tích lũy trên trăm năm của Đông Hoa Đạo giáo được.

Nương theo lời của Lữ Trùng Dương, khí thế của cảnh giới thứ năm đập vào mặt, giống như khí áp thực sự, đè ép lấy thân thể và tinh thần của Chu Bạch.

Thậm chí Chu Bạch cảm giác được xương cốt của mình tựa hồ cũng phát ra tiếng xoạt xoạt xoạt xoạt nhẹ.

Cảm giác nặng nề kia, đủ để làm người bình thường quỳ bái.

Nhưng Chu Bạch, lại không phải là một người bình thường.

Hắn đã tu luyện được bốn tinh điểm bên trên Thái Nhất Luân Bàn rồi, thân thể đã trải qua bố tầng cường hóa, đã sớm vượt qua lúc trước, mà 99 điểm nguyên thần, càng cung cấp sức đề kháng tinh thần mạnh mẽ cho hắn.

Lại thêm sức mạnh của hệ thống phụ trợ, khiến cho hắn có thể đỡ lấy áp lực mà Lữ Trùng Dương thả ra, nghiêm túc lại: "Thầy, chương trình học thống nhất. . . Quá chậm, em tự học có thể tu luyện càng nhanh, em không muốn lãng phí thời gian ở trên chương trình học.

Em muốn mạnh lên càng nhanh, càng nhanh, càng nhanh, có được sức mạnh chém giết thiên ma, chống lại yêu quái."

Chu Bạch nhìn Lữ Trùng Dương, dùng một loại phương thức khác nói ra lý do chân chính trong lòng: "Nếu như hiện tại em ngoan ngoãn đi học, đúng là sẽ an toàn rất nhiều, em cũng có thể bình an từ từ mạnh lên. . ."

Nắm đấm của Chu Bạch chậm rãi xiết chặt, vô số hình ảnh đen tối hiện lên trong đầu của hắn: "Nhưng là. . . Đây không phải con đường mà em muốn đi, em có thiên phú, em có tư chất, em hẳn là muốn đi nhanh hơn xa hơn, em có thể gánh vác càng nhiều, em có thể trở nên càng mạnh."

"Mà không phải như hôm nay, giống như quá khứ, luôn luôn được người khác bảo vệ, mình lại làm không được gì cả."

Chu Bạch ưỡng ngực, hai mắt nhìn Lữ Trùng Dương chằm chằm, một cỗ khí chất chưa từng có chậm rãi bay lên từ trên người hắn.

"Nếu như thành tích khảo hạch hai tháng sau, em không được hạng nhất, nói rõ thiên phú của em chẳng qua cũng như thế thôi, vậy em cam đoan sẽ không còn vắng học nữa."

Lữ Trùng Dương yên lặng nhìn Chu Bạch, từ bên trong ánh mắt đối phương, hắn thấy được một loại nghiêm túc vượt xa những người đồng trang lứa.

Lữ Trùng Dương lạnh lùng nói: "Vắng học liên tục hai tháng, nếu như khảo hạch lại không qua, đó cũng không phải là tùy tiện đi học lại là xong, em sẽ bị khai trừ."

Ném ra áp lực càng nặng nề hơn, Chu Bạch cảm giác mình giống như bị thả vào đáy biển, không khí xung quanh trở nên vô cùng ngột ngạt, tâm hồn càng không ngừng có ý nghĩ muốn từ bỏ.

Hắn hít sâu một hơi, hạ quyết định nói: "Nếu như em không thành công, em nguyện ý tiếp nhận bất luận an bài nào của trường học."

Nhìn Chu Bạch cố gắng chống đỡ khí thế của mình nói ra lời nói này, giờ khắc này, Lữ Trùng Dương nhận thức được một việc.

'Tiểu tử này. . . Hắn nghiêm túc. Hắn thật sự cảm thấy dù là hai tháng không lên lớp, hắn cũng có thể thông qua khảo hạch, thậm chí đạt được hạng nhất, dù là dưới tình huống nội dung của khảo hạch là cái gì cũng không biết.'

Lữ Trùng Dương đối với sự kiên trì của Chu Bạch vào thời khắc này, cũng có chút ra ngoài ý muốn, vốn dĩ hắn chỉ muốn dùng khí thế của mình chèn ép một chút, để cho Chu Bạch lạc đường còn biết quay lại, ngoan ngoãn đi học.

Nhưng lại không nghĩ đến dưới khí thế áp bách, Chu Bạch chẳng những không khuất phục, ngược lại biểu hiện ra sự nghiêm túc chấp nhất của nội tâm, đặc biệt là bộ dáng nghiêm túc kia, khiến Lữ Trùng Dương cũng có chút kinh ngạc.

Giờ khắc này, trong đầu Lữ Trùng Dương nhớ một người đã từng nói: " Con đường tu đạo, là ý chí của con người, là lựa chọn một lần lại một lần của bản thân. Tương lai như thế nào, chỉ có chính bọn hắn có thể nắm giữ."

"Vị trí lên lớp của em, thầy sẽ luôn giữ lại cho em, nhưng em chỉ có thời gian hai tháng."

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 2
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.