Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo cảnh sát

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Cảnh Tú kỳ quái nói: "Chưa đến giờ vào học?"

Chu Bạch giận dữ nói: "Ài, còn không phải bởi vì mọi người so với tôi... Kém quá xa!"

Cảnh Tú: "Hả?"

Chu Bạch lấy lý do đã nghĩ kỹ từng cái nói ra: "Nội dung mà mọi người học, với tôi mà nói quá đơn giản, quá nhàm chán rồi, nhàm chán đến nỗi tôi đều ngủ luôn rồi. Không có biện pháp, đi học đối với tôi mà nói, chẳng khác nào đang lãng phí thời gian cả, còn không bằng tự học."

"Là... Là như vậy sao?" Cảnh Tú bán tín bán nghi mà nhìn Chu Bạch: "Chu đại ca không đi học, là vì anh giỏi hơn chúng tôi nhiều lắm ư?"

Chu Bạch khoát tay áo: "Không nói cái này nữa, em cũng không cần để ở trong lòng, so với thiên tài như ta, các người theo không kịp cũng là điều bình thường, loại chuyện tu đạo này, chỉ cần mình không ngừng tiến bộ thì tốt rồi."

Cảnh Tú có chút hoài nghi lời của Chu Bạch, nhưng nghĩ đến thiên phú mà đối phương biểu hiện ra lúc thi, lại có chút tin.

Chu Bạch nhìn thấy nét mặt của cô, liền biết Cảnh Tú đang bán tín bán nghi, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Tuy hắn trốn học mỗi ngày, nhưng điểm Lại khí tăng thêm, tốc độ tiến bộ của hắn có thể nói là nhanh chóng, ngắn ngủn không đến một tuần, đã đã luyện thành ba tinh điểm trên Thái Luân Nhất Bàn, về sau tu vi cũng tuyệt đối nhanh chóng tăng lên.

Hệ thống phụ trợ tu luyện không thể để lộ, biện pháp duy nhất, chính là giả dạng làm thiên tài.

Cái này vừa vặn cũng là một lý do để trốn học.

Đương nhiên, mấy câu đơn thuần như vậy, bạn học cùng giáo sư hiển nhiên sẽ không tin tưởng, nhưng học tập đạo giáo không phải việc ngày một ngày hai, chỉ cần sau này Chu Bạch thể hiện ra thành quả tu đạo của chính mình, không ngừng làm sâu sắc thêm hình tượng thiên tài của mình, bọn họ cho dù không tin cũng phải tin.

Chu Bạch: "Đúng rồi Cảnh Tú, Phiên Thiên Giáo mà em vừa mới nói là cái gì?"

Cảnh Tú: "Phiên Thiên Giáo là một tổ chức chống lại Thiên Đình..." Khi đang nói chuyện, Cảnh Tú luôn luôn bình dị gần gũi cũng hiện lên một tia chán ghét: "Bọn họ là một đám người điên, mưu toan phá vỡ Thiên Đình, mọi hành động đều không có cố kỵ, thậm chí còn giết hại cả dân thường."

Chu Bạch nhẹ gật đầu, chính là một lực lượng vũ trang phản chính phủ, xem ra chính là loại sẽ tập kích dân chúng cùng với học sinh kia.

Nhưng tổ chức như vậy, lại có thể giết người ở đạo giáo, có phải là cũng nói rõ tổ chức này lực lượng cũng không yếu không, đạo giáo cũng không an toàn giống trong tưởng tượng.

'Thật là một thế giới không yên ổn.' Chu Bạch nghĩ tới đây, đột nhiên hơi sững sờ, trong đầu nhớ lại hàng xóm bên cạnh phòng mình.

'Cảm giác cô gái cách vách có chút khả nghi.'

Trong đầu Chu Bạch nhớ lại sự việc của người hàng xóm, đặc biệt là đêm qua có tiếng va đập từ bên cạnh truyền vào trong phòng của hắn.

'Dùng nguyên thần lực hiện tại của mình, không có khả năng xuất hiện ảo giác, nói cách khác... Có lẽ thật sự đã xảy ra điều gì đó không bình thường.' Chu Bạch thầm nghĩ trong lòng: 'Tuy không biết điều khác thường này có quan hệ với Phiên Thiên Giáo hay không, thậm chí rất có thể không có liên quan, nhưng quả nhiên vẫn là...'

Nghĩ đến trước khi lão đầu bị nhiễu sóng, sắc mặt Chu Bạch trầm xuống.

Chu Bạch nghĩ nghĩ, loại chuyện này vẫn an toàn là trên hết, không thể mặc kệ được.

Vì vậy sau khi hắn tạm biệt Cảnh Tú, đi tới sảnh đặt điện thoại công cộng của đạo giáo, lấy ra phương thức liên lạc trước đó cảnh sát Lý Tu Trúc cho hắn.

Người của thế giới này, hình như còn chưa có sử dụng phổ biến điện thoại di động, nghe nói quân đội cùng những các cường giả cấp trên nắm giữ Tiên đạo kỹ thuật thông tin di động, nhưng Chu Bạch hiển nhiên không có loại năng lực này.

Vì vậy hắn đến chỗ điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho Lý Tu Trúc.

Khoảng một giờ sau, Chu Bạch ở bên ngoài phòng ngủ của mình nhìn thấy Lý Tu Trúc đang mặc thường phục.

Lý Tu Trúc tùy ý mặc một cái áo khoác đen cùng quần thể thao dài, nhìn giống như là học sinh đạo giáo, một chút cũng không có khí chất của cảnh sát.

Đi đến trước mặt chu Bạch, Lý Tu Trúc cười cười, nhưng lời nói lại vô cùng nghiêm túc: "Cậu phát hiện chuyện gì?"

Chu Bạch nghĩ nghĩ, từng chút một đem sự tình của người hàng xóm cách vách mình nói ra.

Lý Tu Trúc trầm ngâm một hồi, hỏi: "Cậu vì sao không nói với giáo sư?"

Trong đầu Chu Bạch vang lên đối thoại vài ngày trước ở trước cửa sát vách, hắn nói: "Nữ sinh bên cạnh phòng tôi kia, cô ta hình như có khả năng đối mặt với việc phải bị thôi học. Nếu như tôi nói với giáo sư, nhưng lỡ nghi ngờ sai rồi, sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của người ta? Cho nên tôi nghĩ, vẫn là trước theo như anh nói, có thể trong tình huống cố gắng hết mức giảm ảnh hưởng xuống thấp nhất, điều tra rõ ràng chân tướng?"

Thấy Lý Tu Trúc trầm mặc không nói, Chu Bạch lại bổ sung thêm: "Nếu như không được coi như xong, dù sao an toàn vẫn là trên hết, nếu như cô ta thật sự nhiễu sóng rồi, phải mau chóng ngăn cản..."

Lý Tu Trúc cười cười, đưa tay ngăn lời Chu Bạch đang muốn nói: "Cậu có thể nghĩ được như vậy, rất tốt đấy, không giống như vẻ cẩu thả cậu thể hiện ra nha. Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem chuyện gì xảy ra."

Nhìn Lý Tu Trúc đi về hướng phòng ngủ, Chu Bạch đuổi theo nói: "Chỉ hai người chúng ta? Không cần chuẩn bị cái gì sao? Tôi nói này... Hay là gọi thêm một vài đồng nghiệp của anh đến?"

"Yên tâm yên tâm." Lý Tu Trúc bình tĩnh nói: "Đừng nhìn tôi cái dạng này, thực lực của tôi rất mạnh. Hơn nữa đây còn không nhất định là nhiễu sóng, Đông Hoa đạo giáo dù sao cũng là Đông Hoa đạo giáo, học sinh nơi này nếu quả thật đã xảy ra nhiễu sóng, khả năng giấu được các giáo sư cũng chẳng nhiều lắm."

Chu Bạch nhẹ gật đầu, đi theo sau lưng Lý Tu Trúc.

Lý Tu Trúc trước tiên cùng Chu Bạch đi đến căn phòng cách vách, chỉ thấy Lý Tu Trúc duỗi ra một tay sờ trên cửa phòng, bên ngoài cơ thể có nguyên thần lực chậm rãi kéo dài đưa ra ngoài, thông qua khe cửa, hướng phía trong phòng đưa vào.

Chu Bạch mấy ngày nay học được lớp cơ bản, bây giờ không còn là đứa trẻ mới tu đạo nữa, hắn đã có thể cảm giác được nguyên thần lực của người khác.

Nhìn thấy thao tác này của Lý Tu Trúc, trong lòng thầm than: 'Thao tác thật tinh tế tỉ mỉ, nếu như là mình, chỉ sợ không có cách nào từ trong khe cửa chui vào, nói không chừng còn có thể phá hỏng luôn cả cái cửa.'

Lý Tu Trúc dùng nguyên thần lực cảm ứng một hồi, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Bên trong bố trí một trận pháp, cản trở nguyên thần lực của tôi. Trận pháp này... Có chút kỳ quái, tôi không biết, nếu như mạnh mẽ xông vào, đoán chừng sẽ phá vỡ trận pháp. Trước khi không có chứng cớ nguyên vẹn, tôi đề nghị đừng tùy tiện phá hư đồ đạc của người khác, thứ này đối với đối phương mà nói, khả năng rất trân quý."

Chu Bạch: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Cậu không phải nói, dị động là buổi tối phát sinh sao?" Lý Tu Trúc cười cười nói: "Có ngại hay không, tôi qua đêm ở chỗ cậu một đêm?"

Vì vậy hai người đã hẹn thời gian buổi tối, Chu Bạch trở lại căn phòng trốn học ngủ bù, Lý Tu Trúc trở về làm việc, đợi đến lúc buổi tối lại tới.

Một ngày cứ như vậy ngủ đi qua, thời điểm Chu Bạch tỉnh dậy trước tiên liền nhìn nhìn hệ thống phụ trợ tu luyện.

Đạo hóa độ: 0%.

Nguyên thần giá trị: 99.

Thần đồ: Thiên Nhân Cửu Tai.

Lại khí: 1660.

"Tốt, lại có thể tu luyện tinh điểm kế tiếp rồi." Con mắt Chu Bạch sáng ngời, lập tức tập trung lực đến tinh điểm thứ tư trên Thái Luân Nhất Bàn.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Còiiiiiii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.