Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn cơm

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

Chu Bạch nhìn Ngải Toa rầu rĩ không vui, tận tình khuyên nhủ: "Ngải Toa, ngươi không nên kén ăn. Bây giờ chúng ta nghèo lắm, có thể ăn được cái này là tốt rồi."

Ngải Toa: "Ô ô ~~ "

Chu Bạch: "Ngươi đừng tưởng ta có hai trăm điểm tích lũy là nhiều, một tháng chỉ có hai trăm điểm tích lũy, một ngày ăn ba chén cơm là ba điểm tích lũy, ngươi cũng ăn ba bát, hai người cộng lại là sáu điểm tích lũy, một tháng chỉ ăn thôi đã tốn 180 điểm tích lũy."

Ngải Toa: "Ô ô ~~ "

Chu Bạch: "Đây chỉ là ăn cơm, còn chưa tính tới quần áo, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Còn may là Khắc Lỵ Tư Đề Na không cần ăn, nếu không ta sẽ bị các ngươi ăn tới chết."

Nói xong, Chu Bạch nuốt một miếng lớn cơm trắng, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn, hướng Ngải Toa nói : "Thơm lắm Ngải Toa, nhanh ăn đi, cơm này ăn rất ngon."

Mũi Ngải Toa không ngừng hít hít, rốt cuộc nhịn không được há miệng ăn từng ngụm lớn.

Nhìn thấy bộ dáng ăn cơm của Ngải Toa, Chu Bạch nở nụ cười, chỉ mấy ngụm đã ăn xong chén cơm.

Trong nháy mắt cảm giác mệt mỏi tan biến, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo lại, cả người tràn đầy sức sống.

"Đồ tốt, loại đồ ăn này vậy mà chỉ cần một điểm tích lũy. Bên ngoài chỉ sợ không có mà ăn."

Chu Bạch nhấp nháy mắt, bên ngoài dùng một điểm tích lũy cũng mua được một hai bát cơm, nhưng tuyệt đối không có hiệu quả đặc biệt. Có thể sử dụng một điểm tích lũy đổi được loại đồ ăn khôi phục nhanh tinh lực và thể lực chính là lợi ích chỉ trong đạo giáo mới có.

Cho nên bên ngoài, một người bình thường điểm tích lũy mỗi tháng cũng nằm trong khoảng từ một trăm đến hai trăm, so với học sinh trong đạo giáo gần như giống nhau nhưng mà chất lượng trong đó lại hoàn toàn khác biệt.

Chu Bạch vừa mới ăn xong, đã nhìn thấy Ngải Toa ngậm bát cơm đi tới đặt trước mặt hắn.

"Ngải Toa, sao thế?" Chu Bạch nhìn trong bát còn một nửa cơm, khó hiểu nhìn về phía Ngải Toa.

Ngải Toa di chuyển đầu, chỉ chỉ Chu Bạch, vừa chỉ chỉ cơm.

Chu Bạch: "Ngươi muốn... để cho ta ăn thêm chút nữa?"

Ngải Toa nhanh chóng há miệng, không ngừng quắt đuôi.

Chu Bạch sờ đầu Ngải Toa, nhìn dáng vẻ đang chảy nước bọt của đối phương nói ra: "Không cần đâu Ngải Toa, ta ăn no rồi, ngươi hãy ăn đi."

Ngải Toa vẫn không chịu, không ngừng đẩy bát cơm tới Chu Bạch.

Chu Bạch trầm ngâm một lúc, nhìn Ngải Toa đang mở to mắt, chậm rãi nói: "Ngải Toa, mọi chuyện đều không có liên quan gì tới ngươi. Mọi người... Mọi người không phải vì ngươi ăn quá nhiều mà xảy ra chuyện.

Ngươi yên tâm ăn đi, sau này ta sẽ nghĩ cách kiếm nhiều điểm tích lũy, đến lúc đó hai chúng ta sẽ càn quét tất cả đồ ăn trong này một lần, ăn tới nôn mới thôi."

Thấy Ngải Toa ngoan ngoãn ăn hết cơm trắng, Chu Bạch hài lòng gật đầu.

Đột nhiên trước mắt hắn tối sầm lại, có một bóng người đã bưng mâm cơm, ngồi đối diện với hắn.

Chu Bạch nhìn kỹ, đây là thanh niên có mái tóc dài vàng óng, khóe mắt đeo cái nốt ruồi, làn da trắng nõn.

Tiếp theo Chu Bạch nhìn vào mâm cơm đối phương, trong nháy mắt nuốt nước miếng một cái.

Thủy Tinh Ma Nhân hai mươi điểm tích lũy, cháo Bách Thảo hai mươi điểm tích lũy, cánh Loan Điểu hầm ba mươi điểm tích lũy.

Chỉ nhìn đến đây, Chu Bạch đã thấy bảy mươi điểm tích lũy.

Chớ nói tới món cuối cùng, canh xương Ba Xà một trăm hai mươi điểm tích lũy.

Ngải Toa hé miệng, ngây ngốc nhìn canh xương trên bàn, hạt cơm bên trong miệng rớt xuống lúc nào cũng không biết.

"Một trăm chín mươi điểm tích lũy..." Chu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thanh niên tóc vàng hỏi: "Hình như ngươi cũng là học sinh khóa này? Dùng hết một trăm chín mươi điểm tích lũy, sau đó ngươi định hít không khí mà sống à?"

Thanh niên tóc vàng miệng ăn cháo Bách Thảo, nhìn Chu Bạch cười híp mắt: "Ngươi là người xuất sắc đứng nhất, thiên tài như ngươi còn nhớ bộ dáng của ta. Ta là Tiền Vương Tôn, lần này xếp thứ ba."

Hắn nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, thoải mái nói ra: "Điểm tích lũy chính là để sử dụng. So với mỗi ngày ăn no, ta thà dùng điểm tích lũy chuyển hóa thành thực lực."

Chu Bạch: "Vậy ngươi về sau làm sao bây giờ?"

Tiền Vương Tôn nghĩ nghĩ, tùy ý nói: "Dù sao vẫn có biện pháp, ta cũng không tin đạo giáo để cho chúng ta chết đói."

"... Ngươi vui vẻ là được rồi." Chu Bạch quay đầu, bưng chén của mình lên định rời đi. Không muốn nhìn một đống đồ ăn trên bàn nữa.

Tiền Vương tôn nói: "Ài, chớ vội đi mà! Ta còn có chuyện nói với ngươi đấy!" Thấy đối phương không quay đầu lại, Tiền Vương Tôn thở dài: "Ai, xem ra say này không có cách nào ăn cơm cùng hắn."

Chu Bạch dẫn Ngải Toa rời đi, hoàn toàn không muốn nhìn thấy dáng vẻ ăn uống thả ga của đối phương.

Nhưng ngay lúc Chu Bạch đang đi về túc xá, hai tên thanh niên thình lình ngăn ở phía trước mặt hắn.

Nhìn một tên nam tử tóc dài trong đó, Chu Bạch hỏi: "Ngươi là Tả Đạo hả?"

Tả Đạo nhìn Chu Bạch trước mắt, nhàn nhạt nói ra: "Chu Bạch, ta tới nói với ngươi một tiếng. Hai tháng tiếp theo, hãy tập luyện thật chăm chỉ. Trong lần kiểm tra sau, lúc đó ngươi bất cứ lý do gì thắng ta."

Nhìn kỹ Chu Bạch một chút, Tả Đạo quay người rời đi.

Chu Bạch: 'Cái tên này bị tự kỷ nặng rồi.'

Bên cạnh Tả Đạo, một thanh niên đầu trọc ngượng ngùng cười: "Ngại quá Chu Bạch, tên Tả Đạo này... Ai, nói thế nào nhỉ, kỳ thật hắn là người tốt nhưng mà đôi khi thích làm theo ý mình, ngươi đừng để bụng, hắn không có ác ý đâu."

Nói xong, đầu trọc đưa bàn tay ra: "Ta lên là Kiến Tính."

Chu Bạch cũng đưa tay ra, bắt tay đối phương nói: "Không sao, ta không có để ở trong lòng."

Kiến Tính cười cười, nhìn Ngải Toa bên cạnh Chu Bạch nói: "Ta thấy ngươi mang chó đi nhà ăn, nó đối với ngươi rất quan trọng hả?"

Chu Bạch hơi sững sờ, sau đó gật đầu.

Kiến Tính nói: "Tình hình mấy năm gần đây càng ngày càng kém, vật liệu trong đạo giáo cũng ngày càng ít. Hai trăm điểm tích lũy, còn nuôi thêm một con chó, chỉ sợ không đủ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách."

Hai mắt Chu Bạch sáng lên: "Có biện pháp gì vậy?"

Kiến Tính: "Nói cho cùng đạo giáo là vì bồi dưỡng người tu đạo mới, học sinh có tiềm lực càng lớn thì đạt được điểm tích lũy càng nhiều. Kế tiếp kiểm tra hai tháng một lần, sẽ liên quan đến điểm tích lũy nhiều hay ít."

"Thì ra là thế." Chu Bạch đột nhiên cau mày: "Nhưng mà ta là học sinh đứng đầu khảo nghiệm nhập học, sao không có nhiều điểm tích lũy?"

Kiến Tính mỉm cười: "Ta đi trước, gặp lại sau."

"Lần sau gặp lại."

Tạm biệt Kiến Tính xong cũng là lúc sắc trời đã tối, bầu trời nhân tạo phía trên từ từ hạ thấp độ sáng, Chu Bạch dắt Ngải Toa đi vào bên trong ký túc xá.

Không biết có phải Chu Bạch bị ảo giác hay không, lần thứ hai tiến vào bên trong ký túc xá, hắn cảm thấy hành lang dường như hơi tối tăm, trong mũi loáng thoáng ngửi thấy một mùi thối.

"Cái gì thế, ai đi tiểu bậy trong hành hang à."

Chu Bạch cau mày đi đến trước cửa phòng mình, đột nhiên sửng sốt.

Cửa phòng bị mở ra.

"Khắc Lỵ Tư Đề Na? Ngươi có ở đó không?"

Chu Bạch nhẹ nhàng mở ra cửa phòng.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.