Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi học đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Kính gửi Trương Vệ tiên sinh tôn quý.

Ngày 22 tháng 12 năm 503, Trương Ái Đạo ở chiến trường Hoa Đông gặp phải Thiên Ma tập kích đã hi sinh anh dũng. Được phong làm liệt sĩ kháng ma của thành Đông Hoa.

Chúng tôi xin kính cẩn gửi lời chia buồn đến ngài cùng người thân. Mong mọi người hãy nén đi sự đau thương, hóa đau thương thành lực lượng, nỗ lực chiến đấu vì một xã hội loài người tốt đẹp hơn.

…………………………………

Nhìn mấy dòng chữ được viết ngắn gọn trên bảng thông báo hy sinh, Chu Bạch im lặng thật lâu, từ từ nói: "Thế giới này, đúng là sống nay chết mai không biết đâu mà lần."

Một thanh niên mặc đồng phục cảnh sát ngồi phía trước mặt của Chu Bạch thấy hắn có biểu hiện đau buồn, bất đắc dĩ nói: "Thông báo này ta nhìn thấy trong phòng của hắn, sáng hôm nay mới mang về cho gia đình, có thể là sau khi ông lão nhìn thấy nguyên thần bị đả kích. . ."

Chợt Chu Bạch ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thanh niên hỏi: "Linh cơ trong thành Đông Hoa không phải đều được lọc sạch rồi sao? Nguyên thần của ông ấy không phải đã được chữa trị qua sao? Không phải ông ấy đã dùng phù văn vắc-xin sao? Vì sao. . . Vì sao vẫn bị nhiễu sóng?"

Thanh niên im lặng một chút, chậm rãi nói: "Mọi người không được an toàn tuyệt đối, cho dù bên trong Đông Hoa đạo giáo cũng đã từng xảy ra việc học sinh bị nhiễu sóng. Hơn nữa mấy năm gần đây linh cơ ngày càng ô nhiễm nặng hơn. . ."

Chu Bạch gục đầu xuống nói: "Lý cảnh quan, Trương Ái Đạo chết như thế nào?"

"Lúc đi tuần tra bên ngoài gặp phải Thiên Ma, nghe nói đoàn người của bọn hắn hy sinh một nửa, Trương Ái Đạo cũng nằm trong số đó."

Chu Bạch thở dài nói:" Ta có thể. . . có thể đi gặp hắn một lần hay không. ."

"Thật xin lỗi, tất cả thi thể bị nhiễu sóng đều giao lên Thiên Đình, để tránh bị ô nhiễm lần hai. Hơn nữa thông qua nghiên cứu thi thể của bọn hắn, chúng ta có thể hiểu rõ hơn tình hình Thiên Đạo vặn vẹo."

"Hô. . ." Chu Bạch nắm chặt nắm đấm, một lúc sau mới buông lỏng.

Mấy phút sau, Chu Bạch theo cảnh sát Lý đi ra ngoài, nửa đường gặp một bà lão có vẻ mặt bi thương, nước mắt không ngừng lăn xuống. Đang được mọi người xung quanh liên tục an ủi.

Chu Bạch nghe được lời mấy người đang ăn ủi, bước chân hơi chậm lại hỏi: "Bà lão này là ai vậy?"

Cảnh sát Lý đứng bên cạnh nói: "Bà ấy là mẫu thân của Trương Ái Đạo, vợ trước của Trương Vệ, ngươi muốn gặp bà ấy một chút hả?"

"Không. . . Không cần đâu."

Đi theo cảnh sát Lý để dẫn Ngải Toa về, cảnh sát Lý thấy Chú Bạch vẫn luôn im lặng, an ủi nói: "Ngươi không cần tự trách hoặc áy náy, một khi chuyển biến thành nhiễu sóng sẽ hoàn toàn biến thành yêu quái, không thể khôi phục được nữa. Chết là cách giải thoát duy nhất, lúc đó ngươi nhanh chóng kêu cứu là đúng."

"Không, ta không có áy náy." Chu Bạch nói ra: "Ta chỉ đang nghĩ, lúc nào có thể giết sạch hết Thiên Ma."

Cảnh sát Lý hơi sững sờ, nhướng mày nhìn Chu Bạch, lúc vừa dẫn hắn ra cục cảnh sát, kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy: "Ta tên là Lý Tu Trúc, đây là địa chỉ và cách liên lạc với ta, nếu gặp tình huống gì khó giải quyết có thể tìm ta bất cứ lúc nào."

Chu Bạch nhận lấy mẩu giấy của cảnh sát Lý, gật gật đầu dẫn Ngải Toa rời đi.

Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, trên mặt Lý Tu Trúc lộ vẻ mỉm cười.

...

Chu Bạch dẫn Ngải Toa, bước từng bước về nhà trọ của ông lão.

Toàn bộ chỗ ở đã bị cảnh sát dùng phù văn để cách ly, phù văn màu lăm giống như đèn nê ông lấp lóe liên tục, bao lại toàn bộ địa điểm xảy ra vụ án .

Chu Bạch tìm một chỗ ngồi xuống, sờ lên đầu của Ngải Toa: "Ngải Toa ngoan, hôm nay không có gì cho ngươi ăn, còn có mấy giờ nữa trời sáng rồi, lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đến đạo giáo ăn sáng."

"Với lại... đạo giáo chắc là cho nuôi chó nhỉ?"

Chu Bạch nhìn Khắc Lỵ Tư Đề Na trong đầu mình, thấy Khắc Lỵ Tư Đề Na ở bên trong đang cuộn tròn không ngừng lăn qua lăn lại.

Từ khi Chu Bạch ném nàng ra bên ngoài, Khắc Lỵ Tư Đề Na chưa hề nói chuyện, một mực im lặng cho tới bây giờ.

Thấy bộ dáng này của nàng, Chu Bạch đành nói: "Được rồi, Na Na, đừng giận nữa. Ta làm thế không phải vì cứu cô và mọi người sao?"

"Cậu kêu ai là Na Na?" Khắc Lỵ Tư Đề Na hừ lạnh một tiếng: "Sao cậu lại ném tôi ra? Đừng nói nữa, cậu đã làm tôi thất vọng."

Chu Bạch: "Tôi cũng không phải thật tình ném cô, tôi chỉ cho cô đi hấp dẫn sự chú ý của hắn, sau đó đã thu cô lại mà."

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "A. Vấn đề không phải là có thu tôi về hay không.”

Mấu chốt là cậu đã ném tôi ra bên ngoài!"

Chu Bạch liếc mắt: " Sao cô hẹp hòi thế."

"Hẹp hòi? Ta hẹp hòi sao? ? ?" Khắc Lỵ Tư Đề Na nổi giận: "Lúc ngươi gặp nguy hiểm cầm mèo quăng ra, bây giờ còn trách tôi hẹp hòi hả?"

"Được được được, ta sai rồi ta sai rồi." Lười tranh cãi với đối phương, Chu Bạch trực tiếp nói ra: "Về sau tôi sẽ không ném cô ra nữa, được chưa."

Điểm lại khí +1

Điểm lại khí +1

...

Điểm lại khí +1

Mắt Chu Bạch sáng lên, không nghĩ tới hắn lười tranh luận cùng Khắc Lỵ Tư Đề Na thế mà tăng lên điểm lại khí.

Một bên khác Khắc Lỵ Tư Đề Na gật nhẹ đầu: "Được rồi, lần sau nếu như cậu ném tôi ra, chúng ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đó về sau cũng không cần gặp mặt nữa!"

Nhìn thấy Chu Bạch đáp ứng, Khắc Lỵ Tư Đề Na vội vàng nói: "Tôi muốn ra! Tôi không muốn ở trong đầu của cậu nữa."

Chu Bạch nhẹ gật đầu, nhanh chóng đáp ứng, hắn cũng dự định cho Khắc Lỵ Tư Đề Na ra coi nàng như một con mèo nuôi, chắc cũng không làm ai chú ý. Nếu Khắc Lỵ Tư Đề Na cả ngày trốn ở trong đầu thì hắn cũng chẳng làm được gì.

Sau khi Khắc Lỵ Tư Đề Na được phóng ra, đối phương vui vẻ chạy tới chạy lui.

Chu Bạch ngáp một cái, từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại, nhìn điểm lại khí tăng lên từng chút một.

Ở bên cạnh, Ngải Toa ngồi xổm một lúc sau đó đi tới gần chen vào trong ngực Chu Bạch nằm xuống.

Chu Bạch sờ lông Ngải Toa, trong lòng âm thầm nghĩ: 'Ta nhất định phải... trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không cần phải làm gì, mạnh đến mức không gì không làm được.'

Sau khi Chu Bạch ngủ, Khắc Lỵ Tư Đề Na cũng đi tới, ngồi xổm trên ngực của hắn, một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Rạng sáng ngày thứ hai, Chu Bạch cảm giác như có ai đang lay mình.

Hắn mở mắt ra thấy Cảnh Tú đang ngơ ngác nhìn hắn: "Chu... Chu đại ca, sao huynh lại ngủ trên đường, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Chu Bạch thở dài, có chút nặng nề nói: "Ừm... Chỗ ta ở có người nhiễu sóng biến thành quái vật, không còn cách nào khác ta chỉ có thể ngủ trên đường một đêm." Hắn cũng không muốn giải thích quá nhiều với Cảnh Tú nên nói ngắn gọn một chút.

Chu Bạch đứng dậy duỗi tay, vặn cổ một chút, nhìn sơ qua tấm bảng.

Trải qua buổi tối nằm đất cộng với lười tranh cãi cùng Khắc Lỵ Tư Đề Na, điểm lại khí được tăng lên.

Đạo hóa độ: 0%

Điểm nguyên thần: 99

Thần đồ: Thiên Nhân Cửu Tai

Lại khí: 1210

Chu Bạch thỏa mãn gật đầu, nhìn Cảnh Tú đang đứng bên cạnh nói: "Đi nào, chúng ta đi nhập học."

"Ài." Cảnh Tú: "Chu đại ca sao huynh không mang theo hành lý?"

"Hình như hôm qua đạo giáo nói sẽ cung cấp phải không?" Chu Bạch nắm Ngải Toa nói ra: "Ta ngoại trừ con chó và con mèo này đều không có thứ gì khác. Đúng rồi, đạo giáo có cho nuôi thú cưng không?"

Cảnh Tú: "... Dường như là có thể."

Đạo giáo làm việc cực tốt, mới tới giữa trưa đã sắp xếp xong phòng cho sáu trăm học sinh mới cùng với thẻ học sinh và đồ dùng cá nhân.

Chu Bạch cũng được bố trí cho một phòng đơn. Tới buổi chiều, để Ngải Toa lại trong phòng, Chu Bạch mang theo Khắc Lỵ Tư Đề Na đang trốn ở trong đầu đi tham dự buổi học đầu tiên.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 2
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.