Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứng đầu bảng

Phiên bản Dịch · 1866 chữ

Mấy vị giám khảo cùng nhau quét mắt về bài thi của Tả Đạo, một lát sau đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Đây là. . ." Nữ giám khảo tóc đuôi ngựa kinh ngạc nói: "Đây là Thanh Trọc Thổ Nạp Pháp của giáo trưởng sao? Ngài truyền cho Tả Đạo rồi hả?"

Triệu Thủ Nhất lắc đầu: "Kiến thức ở trên Đạo Thiên Đồ, không phải học sinh của bốn đạo giáo lớn, không thể tuỳ tiện truyền thụ được, dù là cháu ta cũng không thể truyền thụ, sao có thể truyền cho nó được chứ."

"Không phải Thanh Trọc Thổ Nạp Pháp." Ánh mắt nam giám khảo tựa như lưỡi đao, Hình Quân nói: "Mặc dù có chút tương tự, nhưng thô sơ hơn, cũng nguyên thủy hơn. Ta thấy nhiều nhất chỉ có ba bốn phần mười hiệu quả của Thanh Trọc Thổ Nạp Pháp thôi."

"Do hắn lĩnh ngộ từ Đạo Thiên Đồ." Lữ Trùng Dương thở dài: "Tiểu tử này nhận thức quá mạnh. Ta nhớ Thanh Trọc Thổ Nạp Pháp của thầy, chính là lúc trước được học từ Đạo Thiên Đồ mà."

Triệu Thủ Nhất thỏa mãn nhẹ gật đầu, nhìn bài thi của Tả Đạo, càng xem ánh mắt càng lộ ra vẻ tán thưởng, lại nhìn thành tích trước đó của đối phương, lòng yêu tài nổi lên: "Không tệ, thiên phú tài hoa này, có thể so với tôi lúc còn trẻ."

Nữ giám khảo tóc đuôi ngựa: "Vậy đứng đầu bảng chính là cậu ấy hả?"

Hình Quân gật đầu: "105 điểm nguyên thần, đạo hóa độ 1%, trước khi nhập học đã đến được bước này, Cậu ấy đứng đầu bảng là hoàn toàn chính xác không có gì phải tranh luận."

"Chưa chắc." Vị giám khảo khác liên tục không nói gì nói: "Các thầy nhìn bài này đi."

Một bài thi lại được đưa ra, một hàng chữ ngắn ngủn, lại thấy năm người ở đây cùng nhau ngẩn người.

"Đạo là đạo không phải đạo.

Tên là tên không phải tên."

Sau một hồi lâu, Triệu Thủ Nhất mới chậm rãi nói ra: "Hai câu này, muôn hình vạn trạng, cao hơn một chút so với Tả Đạo."

Nữ giám khảo đuôi ngựa nói: "Giáo trưởng, một câu không rõ ràng như vậy, cao hơn so với Thanh Trọc Thổ Nạp Pháp của Tả Đạo sao? Chỉ sợ không đủ để thuyết phục mọi người? Quá không chân thật, ai biết được lúc thí sinh này nghĩ cái gì cơ chứ?"

Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Hình Quân: "Hình Quân, thầy nói xem có đúng hay không?"

'Hai câu này. . .' Hình Quân nhìn một hàng chữ trên bài thi, sắc mặt hơi thay đổi, cũng không trả lời với nữ giám khảo.

Triệu Thủ Nhất cười cười, nhìn về phía nữ giám khảo nói: "Ngọc Chân, cô nhìn những lời này có ý nghĩa gì?"

"Mặc dù cũng là thổ nạp pháp, chẳng qua là viết không rõ ràng mà thôi, tôi thấy bản thân tên kia cũng không rõ ràng, căn bản không có cách nào dùng để tu luyện được, sao mà vượt qua được Tả Đạo cơ chứ?"

Triệu Thủ Nhất nhìn về phía Lữ Trùng Dương ở một bên nói: "Thầy thì sao?"

Lữ Trùng Dương cau mày nói: "Giống như là một môn kiếm thuật, chỉ là tóm lược lại mà thôi."

Một giám khảo khác buồn bã nói: "Tôi cho rằng cái mà cậu ấy nói là phù văn đạo, chằng qua chỉ có thể coi là tâm đắc mơ hồ mà thôi."

Nhìn thấy vẻ giật mình của bốn vị khác giám khảo, Triệu Thủ Nhất nhàn nhạt nói: "Hàng chữ này, khái quát lại toàn bộ nội dung của Đạo Thiên Đồ, chẳng qua tu vi của bản thân thí sinh này không đủ, chỉ có hai câu như thế mà thôi, chỉ có thể coi là mở đầu của Đạo Thiên Đồ mà thôi."

Lữ Trùng Dương nói: "Nhận thức như thế, cao hơn Tả Đạo, tôi xem thử. . . Chu Bạch, cộng thêm thành tích hai vòng trước của cậu ấy, thừa sức đứng đầu bảng."

Ngọc Chân không phục nói: "Linh quang lóe lên mà thôi. Điểm nguyên thần của Tả Đạo hơn 105, còn chưa nhập học, nếu đã nhập Đạo, không phải cậu ấy đứng đầu bảng thì ai có thể làm đứng đầu bảng chứ?"

"Đứng đầu bảng khảo nghiệm nhập học, sao có thể đơn thuần lấy tu vi mà quyết định được chứ." Lữ Trùng Dương nhìn tên trên bài thi một chút nói: "Vả lại tiểu tử Chu Bạch này, ý chí như sắt. . ." Nói xong, Lữ Trùng Dương nói ra biểu hiện của Chu Bạch ở vòng thứ hai, nghe xong trên mặt mấy vị giám khảo khác lộ ra vẻ tán thưởng.

Tôn Ngọc Chân nói: " Cả nhà Tả gia trung liệt(*), bây giờ Tả Đạo lại là dòng duy nhất của Tả gia. 105 điểm nguyên thần cũng không được đứng đầu bảng, tôi thấy chúng ta bị nước bọt của quân bộ nhấn chìm rồi."

(*) chỉ những người dũng cảm hi sinh vì chính nghĩa

Lữ Trùng Dương: "Đường tu đạo dài dằng dặc, có lúc nào nói về gia thế đâu. Lúc tu luyện chúng ta lại gọi cha mẹ đến giúp đỡ hả?"

Nhìn tranh đấu đối lập nhau, hai người càng cãi càng kịch liệt, Triệu Thủ Nhất nói: "Nếu ý kiến của mọi người không thống nhất, vậy thì bỏ phiếu quyết định đi."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, thành tích hai vòng trước của Tả Đạo và Chu Bạch cũng được phân ra xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tôn Ngọc Chân: "Tôi chọn Tả Đạo."

Lữ Trùng Dương: "Chu Bạch."

Một giám khảo khác nói: "Tả Đạo."

Tôn Ngọc Chân nhìn về phía Hình Quân, liền thấy ánh mắt Hình Quân hơi lóe lên, lại nhìn câu kia của Chu Bạch một chút, nhẹ nhàng nói: "Chu Bạch."

Sau một khắc, bốn vị giám khảo cùng nhau nhìn về phía Triệu Thủ Nhất.

. . .

Trong đại sảnh nghỉ ngơi, các thí sinh dần dần nghi ngờ.

"Sao lâu vậy?"

"Không phải nói nửa tiếng là xong à?"

Cảnh Tú tò mò nhìn màn hình lớn: "Chu đại ca, sắp một tiếng rồi, ngươi nói xem sao lại chưa có thành tích nhỉ." Nói xong, cô quay đầu, phát hiện Chu Bạch không biết lúc nào đã nằm trên mặt đất, lập tức nghi ngờ nói: "Chu đại ca, ngươi nằm trên mặt đất làm gì vậy!"

Chu Bạch nhếch miệng, nhìn điểm Lại khí không thay đổi, thuận miệng nói: "Dù sao cũng rãnh rỗi, ta tu luyện một lát."

Mắt Cảnh Tú lộ ra vẻ sùng bái: "Chu đại ca thật biết tận dụng thời gian."

Đúng lúc này, màn hình lớn lóe lên, vô số tên và số không ngừng nhảy lên ở phía trên.

Cảnh Tú kích động nói: "Đến rồi đến rồi! Chu đại ca, bắt đầu công bố bảng danh sách rồi! Thành tích hai vòng trước của ngươi tốt như vậy, nhất định có thể tiến vào trước hạng mười."

Chu Bạch cũng ngẩng đầu nhìn, mặc dù lúc chép Đạo Đức Kinh có chút quyết tâm, nhưng bây giờ nước đã đến chân, lại hơi lo Đạo Đức Kinh thủy thổ bất phục (**), không được giám khảo đặt vào mắt.

() là một thành ngữ hình dung cơ thể sản sinh ra phản ứng không tốt với môi trường

Cứ lo được lo mất như vậy, hắn nhìn về bảng danh sách trước mắt, Cảnh Tú ở một bên vui vẻ nói: "Ha ha, em hạng chín! Vào được trong mười người đứng đầu, ba mẹ nhất định sẽ vui vẻ chết luôn!"

Sau một khắc, Cảnh Tú tiếp tục nhìn: "Thứ ba, Tiễn Vương Tôn."

"Thứ hai, Tả Đạo."

"Thứ nhất. . . Chu Bạch?"

Vẻ mặt Cảnh Tú bội phục mà nhìn Chu Bạch, tràn đầy sùng bái nói: "Chu đại ca! Ôi chao ngươi đứng đầu kìa! Ngươi đứng đầu bảng kìa!"

Sắc mặt Chu Bạch sững sờ, tiếp đó bình thản nói: "Còn được, trình độ giám khảo khóa này không kém."

"Cắt." Khắc Lỵ Tư Đề Na ở trong lòng không biết xấu hổ nói: "Chu Bạch cái tên này, vòng thứ nhất hệ thống giúp thêm điểm, trong thời gian mười ngày đã tăng điểm nguyên thần lên đến 99 điểm.

Khảo nghiệm vòng thứ hai, cũng là dựa vào hệ thống giúp đỡ, xác nhận điểm nguyên thần của chính mình không thay đổi, lại tăng thêm thì thật sự là chạy không nổi rồi. . .

Vòng thứ ba. . . Hừ, không biết trộm được cảm ngộ ở đâu ra.

Cứ như vậy một đường gian lận. . . Lười biếng, vậy mà lại đạt được hạng nhất của khảo nghiệm nhập học. . . Đông Hoa đạo giáo cũng thật sự là sa đọa. Đáng ghét, ta cũng không có làm được gì, vốn dĩ còn tưởng rằng thông qua trận khảo nghiệm này, có thể làm cho tiểu tử Chu Bạch này càng thêm ỷ lại mình chứ."

Bảng danh sách công bố ra, sáu trăm người đứng đầu đương nhiên mỗi người đều vui vẻ, những cái tên sau sáu trăm lại lộ vẻ mặt vẻ buồn rầu, thở dài trong lòng.

Triệu Thủ Nhất và bốn vị giám khảo khác cùng đi ra, nhìn đông đảo các thí sinh trước mắt nói: "Mọi người, thành tích lần này đã công bố. Các học sinh thi đậu không được đắc chí, biển cả vô bờ, nhập học chỉ là điểm xuất phát đầu tiên, các cậu còn có rất nhiều gian nan khốn khổ cần phải vượt qua, hi vọng các cậu không ngừng cố gắng, có thể nhìn thấy tôi tại lễ tốt nghệp."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về những thí sinh thi trượt: "Các học sinh thi trượt cũng không cần nhụt chí, các cậu có thể chiến thắng các thí sinh khác, trở thành một trong một nghìn hai trăm người, đã chứng minh được thiên phú và ý chí của các cậu, nếu có cơ hội năm sau lại chiến tiếp. Coi như bỏ lỡ đạo giáo, Thiên Đình như cũ có vô số chức vụ cần các cậu.

Vì chống lại Thiên Ma, vì giành lại quê hương của chúng ta, vì bảo vệ người thân của chúng ta, nhân loại cần sức mạnh của mỗi người. Hi vọng dù cho các cậu không thể gia nhập đạo giáo, cũng có thể trên cương vị khác tỏa sáng hết mình, vì nhân loại sau này mà phấn đấu."

Thời kì đại chiến, tất cả lấy hiệu suất làm chuẩn. Nói xong vài câu đơn giản, Triệu Thủ Nhất để các thí sinh rối rít tản đi.

Về phần các thí sinh thành công nhập học, thì có thời gian một ngày để chuẩn bị, ngày kia chính thức nhập học, bắt đầu cuộc sống đạo giáo của chính mình.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.