Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyễn Minh Anh

Tiểu thuyết gốc · 1110 chữ

NÀY ANH! MAU ĐỀN NÓ CHO TÔI!

Anh khẽ quay đầu:

“Tôi tình nguyện đền tôi cho em. Em lấy không?”

Cô tức điên lên, cái tên đáng ghét này lại muốn bày trò gì nữa đây? Cô không thèm chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Lấy cái…”. Giọng cô nhỏ dần, thay vào đó là sự ngỡ ngàng vì thứ vừa hiện ra trước mắt.

Tên cô là Minh Anh, Nguyễn Minh Anh, nhưng trong ngôi trường cô đang theo học, chẳng mấy ai gọi cô bằng tên cả. Có thể họ không biết, hoặc giả như biết thì cái tên đó cũng đã lãng quên trên vành môi mọi người từ lâu. Thay vào đó, “idol”, “học bá”, “tiểu thư”, “thiên thần” là mấy cái danh mỹ miều mà các học sinh trong trường đặt cho cô. Vì sao ư? Vì cô xinh đẹp, rất xinh, xinh theo kiểu tri thức uyên bác chứ không phải kiểu mấy người đẹp bốc lửa, đã vậy cô còn học rất giỏi, lại chăm học. Cô là con gái duy nhất của một gia đình có gia thế, nên từ nhỏ cô đã được sống và học tập trong điều kiện tốt nhất, vì vậy cái nết đã hình thành và phát triển một cách tốt đẹp. Nói chung, cô chính là “con gái nhà lành”, “con nhà người ta” trong truyền thuyết.

Nhưng “con nhà người ta” này lại có một khuyết điểm nho nhỏ.

Sống đến cái tuổi 15 thanh xuân, mà cô chẳng biết tình cảm nam nữ tròn méo ra sao. Cô không có một tí hứng thú nào với mấy anh chàng đẹp mã, hotboy này nọ. Hơn nữa cô còn khá ác cảm với các bạn nam trong ngôi trường. Họ không bám đuôi thì cũng gửi cả chục bức thư tình, hại cô không bao giờ có thời gian yên tĩnh thụ giáo bài trên trường cả. Cường độ việc này thường xuyên đến mức cô nghiễm nhiên cho rằng:

1.Tất cả con trai trên thế giới này đều phiền toái và đáng ghét.

2.Tất cả con gái trên thế giới này đều phải chịu trận và chán nản mấy trò nhảm nhí của bọn con trai.

Chính vì thế, thứ gọi là tình yêu giữa nam và nữ, đối với cô không có thực. Hay nói chính xác, cô chưa từng để tâm đến điều đó, nó làm mất thời gian vô bổ của cô.

Hôm nay, cũng như mọi ngày, sau khi làm xong một nửa bài tập về nhà, cô cùng bạn thân là Khánh Ly sánh bước ra về. Hôm nay cô khá vui vì tìm được chỗ tự học mới, tại một căn phòng bỏ không của trường vì trường quá rộng, nên chưa một anh chàng nào truy ra chỗ học mới của cô. Điều đó đồng nghĩa với việc chẳng có ai đứng ngoài cửa sổ hú hét hay ném các con gấu bông hay móc khóa vào chỗ cô cả. Vậy nên hôm nay cô có thể hoàn thành bài nhanh hơi mọi ngày, bây giờ chỉ mới 4h chiều, còn sớm chán, cô thầm nghĩ.

“Minh Anh, chờ tớ với”. Khánh Ly vừa rượt theo cô vừa gọi giật. Cô biết quá rõ cậu ta định nói với cô điều gì, nên cô vô tình rảo bước nhanh hơn, hại Khánh Ly phải rượt hụt hơi.

Khi cậu ta vừa rượt đến nơi, chưa kịp nói một lời nào vì đang thở dốc, cô đã liếc thứ trên tay cậu ta, thầm nhủ bụng: “Biết ngay mà”, rồi lạnh nhạt nói:

“Vứt nó đi”.

“Này này, cậu còn chưa biết danh tính người gửi mà. Thằng bé này là học trưởng khóa dưới, mặt đẹp trai trắng trẻo cực, dạo này mới nổi trong trường, lắm chị em…”

Nhưng không để cậu ta nói hết câu, cô đã bước vội đi. Sao cô không biết chứ? Khi nãy thằng bé xuống lớp cô vào giờ nghỉ, trên tay cầm một bức thư màu hồng hình trái tim, mắt cứ lấm la lấm lét nhìn cô, cô đã đoán ra ý định thằng bé từ lâu. Nhưng thằng bé thật sự rất trẻ con, mặt mũi to tròn trắng trẻo búng ra sữa, nhìn thì cũng thuận mắt nhưng hợp làm em trai của cô thì đúng hơn, thấp hơn cô nửa cái đầu. Cô hoàn toàn không để tâm đến nó. Ngờ đâu “bà tám” Khánh Ly đã vội chạy ra nhận giùm, còn hứa chắc nịch sẽ trao tận tay cô. Thằng bé vui sướng phát rơn, cảm ơn rối rít rồi chạy biến.

Khánh Ly thấy mình tốn nước bọt mà chẳng được gì, tức cành hông chạy lại chỗ cô, đứng đối diện rồi lấy 2 tay đặt lên vai cô chặn lại, bảo:

“Thôi được, coi như tớ hiểu rõ tính cậu. Nhưng tớ muốn cậu đừng tuyệt tình quá, không ai ép cậu thích người khác, nhưng nếu có người thích cậu thì cũng là một điều tốt đẹp họ làm cho cậu. Cậu không đáp lại thì cũng không nên tỏ ra chán ghét họ như thế. Cứ nói chuyện, quan hệ bạn bè như bình thường cũng không được sao?”.

Cô tròn xoe mắt nhìn cái vẻ nghiêm túc này của nhỏ bạn, nhưng ngay lập tức cô nhún vai làm 2 tay Khánh Ly rớt xuống, thở dài bảo:

“Tớ từng nghĩ như thế. Nhưng vì sao chỉ để làm người vui vẻ mà lại làm mình thấy khó chịu. Điều đó đối với tớ không đáng.”

Nghe qua thì có vẻ cô vô tâm, nhưng thật ra cô là người rất dễ động lòng, chỉ là tình huống như thế không làm sao khơi dậy được sự thương cảm của cô. Vì hoàn cảnh đó là do bọn họ tự chủ động tìm đến, không phải như những con người đáng thương bị xã hội dồn đến đường cùng, cô không có lý do gì để đồng cảm với họ cả. Chắc còn vì cô chưa thích ai bao giờ, không thể hiểu được cũng đúng.

Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập.

“Đi uống trà sữa không, còn sớm này!”. Ly lên tiếng lấn át nó đi.

“Được thôi!”

“Để bữa nào tớ sẽ chỉ cho cậu xem một anh chàng của trường mình. Lúc đó đố cậu giữ được vẻ mặt này”.

Cô cười: “Được thôi, để rồi xem”. Cô thầm nghĩ: Anh chàng nào mà khiến con bạn này quả quyết thế nhỉ. Cô hơi tò mò.

Bạn đang đọc Mèo Rừng, anh yêu em! sáng tác bởi baobao1305
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baobao1305
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.