Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em Trai Là Báu Vật Của Cô

Phiên bản Dịch · 1178 chữ

"Cái gì? Chuyển ra ngoài? Chị à, trường của chị còn chưa khai giảng, chị định chuyển đi đâu thế?"

Diệp Minh Hạo tròn mắt nhìn, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tin chị muốn dọn ra ngoài, không thể tin được.

Căn nhà chỉ nhỏ 40 mét vuông, vừa đủ chia ra hai phòng, Diệp Thi Thi ngồi trong phòng khách nho nhỏ nhà mình, suy nghĩ xem nên mở lời như nào.

Diệp Thi Thi chưa kịp nói gì, Diệp Minh Hạo đã từ trong bếp rót một cốc sữa đi ra, nhìn thấy cô, cậu ấy bất ngờ đến mức tim suýt rớt ra ngoài, lập tức bước tới: "Chị, vết bớt trên mặt chị đâu rồi?"

Mặt của Diệp Thi Thi bị em trai bóp nắn đến méo xệch.

Diệp Minh Hạo trực tiếp dùng vài ngón tay nhúng thẳng vào cốc sữa và chà mạnh lên mặt chị gái hai lần.

"Chị mua loại kem che khuyết điểm gì mà thần kỳ quá? Lau thế nào cũng không bị trôi?"

Mặt Diệp Thi Thi dính đầy sữa, ghét bỏ nói: "Này, bẩn, đừng xoa nữa, không phải kem che khuyết điểm đâu, chị cũng không biết tại sao nó lại không còn nữa."

Diệp Minh Hạo gật đầu tỏ ý đã hiểu, bởi vì cậu ấy biết, chị gái mình không giống những người khác, đôi khi sẽ mọc tai mèo, rồi sau một thời gian đôi tai lại biến mất.

Dù vô lý, nhưng trên cơ thể chị ấy thì lại rất hợp lý.

Diệp Minh Hạo không hỏi thêm, bởi vì cậu ấy biết chị gái mình không thích đôi tai đó, vì vậy liền đưa cốc sữa cho cô, Diệp Thi Thi dùng tay phải không đeo nhẫn để nhận nó.

Diệp Minh Hạo nhanh chóng rút điện thoại di động ra và chụp chung một bức ảnh với chị gái.

"Không ngờ chị gái em lại đẹp không tì vết như vậy!"

"Không khéo ngày mai lại xuất hiện đấy."

Diệp Thi Thi sờ mặt mình.

Tuy không biết anh Tô dùng phương pháp gì, nhưng mà chắc chỉ hiệu quả nhất thời mà thôi.

Phép thuật không phải là tất cả.

"Còn chưa khai giảng, chị muốn kiếm tiền đóng học phí cho em đó.”

“Làm việc gì mà phải dọn ra ở riêng? Em không đồng ý, nếu chị làm gì phi pháp…”

Diệp Thi Thi cốc vào đầu Diệp Minh Hạo.

"Á! Đau đau..."

"Chị chiều em như vậy, em còn dám bắt bẻ chị nữa hả!"

Diệp Minh Hạo vừa xoa đầu vừa bất bình nhìn chị gái: "Không đúng à, nếu như không an toàn, thì dù chị đánh chết, em cũng không cho chị chuyển đi, em không cần đi học cũng được!"

Diệp Thi Thi nghe vậy thấy rất cảm động, em trai chưa bao giờ gây sự, cũng chưa từng có hành động phản nghịch, chỉ luôn quan tâm đến chị gái.

"Hạo Hạo ngốc, em đang nghĩ gì vậy, chị em bình thường ngốc lắm hả? Chị đi làm gia sư, anh chủ là một cổ đông nhỏ của học viện Minh Đức, tiện thể giải quyết được vấn đề học tập của em."

"Có chuyện tốt vậy sao?"

"Đúng, vì vậy chị càng phải trở thành một gia sư giỏi, coi như cảm ơn anh chủ."

Diệp Thi Thi không ngờ rằng lần đầu tiên cô nói dối miệng lưỡi lại trơn tru như vậy.

"Kia là trường học dành cho giới quý tộc, chúng ta không trả nổi học phí, nên từ bỏ thôi, chỉ cần được đi học, cũng không phải muốn lên vũ trụ, học trường bình thường là được rồi."

Diệp Thi Thi nhìn em trai hiểu chuyện như vậy, nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy: "Chị vừa nói rồi, anh chủ là một cổ đông nhỏ của trường, suất học của em là miễn phí, chỉ cần không nói cho người ngoài biết, anh chủ sẽ không bị khó xử."

Diệp Thi Thi không có năng lực tài chính, nhưng cô luôn muốn dành những điều tốt nhất cho em trai của mình.

Bây giờ anh chủ nói, bao trọn gói, cho dù phải làm một người vô liêm sỉ, cô cũng chấp nhận, vì em trai chính là báu vật trong lòng cô.

Nhìn thấy ánh mắt của em trai chuyển từ do dự thành sáng lấp lánh, Diệp Thi Thi vui mừng ra mặt

"Thật ạ? Thực sự không cần tiền ạ?"   

Diệp Thi Thi gật đầu cười: "Là sự thật, chị đã nói dối em bao giờ chưa?"

Diệp Minh Hạo biết, chị chưa từng nói dối mình, cậu ấy vui mừng không phải vì được học trường quý tộc, mà là có thể tiết kiệm được tiền, nói như vậy, số tiền mà chị ấy vất vả kiếm được lo cho việc học của mình đều có thể được giữ lại rồi.

“Vui không?”

“Vui quá trời ạ!”

Đột nhiên Diệp Minh Hạo thấy lo lắng nhìn Diệp Thi Thi, Diệp Thi Thi biết cậu ấy định nói gì: “Nhưng mà tai của chị bị người ta thấy thì sao?”

“Không sao đâu, chị có nhiều nón để đội lắm."

"Khi ở nhà anh chủ, không thể lúc nào cũng đội mũ chứ?"

Diệp Thi Thi nghĩ một lúc, ngày thường cô không sợ tai của mình lộ ra khi ở nhà, vì em trai cô cũng biết điều đó.

"Vậy... mua thêm một cái nữa đi, chị thu dọn đồ đạc sau đó đi mua ngay."

"Để em đi với chị, nhà anh chủ ở đâu, em đưa chị đến."

“Không cần đâu, cái kia… Là khu dân cư Kim Loan, khu nhà giàu có mặt mũi, nên cậu ấy không thể vào được, nếu nhờ anh chủ mở cửa thì sợ sẽ gây phiền phức cho người nhà ta.”

"Vậy em đưa chị đến cổng khu đó thôi cũng được."

“Không cần thật mà, chị sẽ đi xe buýt, giờ vẫn còn sớm, nếu cùng chị tới đó thì khi về trời đã tối rồi, lúc đó chị lại không tâm, lại phải đưa em về.”

“Chị ơi em là con trai mà!”

"Được rồi, ngoan nào, chị cũng không ngốc đến mức không biết đi xe buýt."

Khu dân cư Kim Loan thực sự là nơi dành cho người giàu có, nhưng đảo Phổ Lê, nơi Diệp Thi Thi thực sự muốn tới, là hai địa điểm khác nhau, cũng chỉ vì muốn em trai an tâm nên mới nói vậy.

Nếu Hạo Hạo biết rằng cô sẽ sống trên một hòn đảo, có lẽ cậu ấy sẽ xách hành lý và cùng đi đến đó.

Hy vọng tháo chiếc nhẫn chỉ tốn vài ngày…

Sau khi bàn bạc xong, cuối cùng Diệp Thi Thi một mình xách hành lý ra khỏi nhà.

Diệp Thi Thi nói chú Hoa Nam đợi cô tại một ngã tư phía xa nhà.

Nhưng mà không thấy chiếc xe đâu...

Bạn đang đọc Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô! của Hi Thông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cavangchambi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.