Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế lễ vong hồn binh sĩ trận vong

Tiểu thuyết gốc · 1716 chữ

Lũy Trấn Ninh. Nam Triều.

Bình minh, không khí trong lành, ánh dương quang chầm chậm chiếu sáng cả dải thành lũy.

Trên tường thành, từng cơn gió bụi biên thùy mang theo bụi cát thổi qua, làm cho các binh sĩ Nam triều đang đứng canh gác cảm thấy khó chịu.

Nguyễn Phúc Thuần im lặng đứng thẳng trên đầu tường thành, lướt mắt nhìn khung cảnh phía trước lũy Trấn Ninh.

Sau đại chiến, tứ phía tan hoang, chiến kỳ vô chủ xác xơ bay trong gió, vũ khí tàn phá rơi vãi khắp nơi, dấu vết máu tươi loang lổ nhuộm thấm trên mặt đất.

Xa xa ở phía trong lũy Trấn Ninh, có một loạt những tấm bia gỗ thật dài, phía dưới là những mộ phần tướng sĩ Nam triều bỏ mình, được an trí cùng nhau rất chỉnh tề, mấy vạn đại quân đứng yên một bên, không khí trầm thống, nhìn những ngôi mộ chiến hữu của mình, nước mắt tràn mi.

Ánh mắt xuất thần quan sát khung cảnh xung quanh. Nguyễn Phúc Thuần không khỏi nhớ đến cảnh tượng vào vài ngày trước, sau khi tổ chức lễ khao quân, trong lúc xúc động hắn đã ra lệnh cho tướng sĩ Nam triều xây dựng hai đàn tế binh sĩ trận vong ở phía trong và phía ngoài lũy Trấn Ninh.

Đàn tế phía trong lũy Trấn Ninh là để tế các binh sĩ Nam triều, đàn tế phía ngoài lũy Trấn Ninh là để tế các binh sĩ Bắc triều. Nguyễn Phúc Thuần còn sai người giết trâu làm cỗ thái lao để tế lễ vong hồn binh sĩ song phương tử trận.

Ổn định lại tâm tình, hít một hơi không khí trong lành của buổi sáng sớm, Nguyễn Phúc Thuần cho truyền lệnh xuống, bắt đầu tiến hành nghi lễ bái tế vong hồn binh sĩ Nam triều đã khuất.

Truyền lệnh binh vội vàng chạy đến đàn tế phía trong lũy Trấn Ninh để truyền đạt mệnh lệnh cho Chiêu Vũ hầu Nguyễn Hữu Dật đang đứng chờ đợi.

Nhận được Soái lệnh, Chiêu Vũ hầu Nguyễn Hữu Dật thần thái uy nghiêm lập tức cho binh sĩ tiến hành thực hiện nghi lễ bái tế vong hồn binh sĩ Nam triều đã hi sinh vì nước.

Một thoáng sau, Nguyễn Hữu Dật khôi giáp chỉnh tề, thần sắc trang trọng mang theo một quyển trục, từng bước từng bước, bước lên đàn tế.

Khi lên đến đỉnh đàn tế, Nguyễn Hữu Dật cung kính mở quyển trục đang cầm trong tay ra. Trên quyển trục có viết một bài văn tế binh sĩ Nam triều trận vong do đích thân Nguyễn Phúc Thuần soạn thảo. Lão hầu gia bi tráng, dõng dạc cất tiếng ngâm lên nội dung văn tế.

Văn tế nội dung như sau:

“Xét nghĩ các tướng sĩ lâm trận tử vong.

Các ngươi:

Chí thỏa tang bổng, mạnh dương uy vũ;

Từng lo gắng sức việc binh nhung, thề quyết tận trung mà báo chủ.

Gầm vang hổ rống, những mong nuốt chửng tặc đổ;

Nhảy nhót diều vờn, ngờ đâu mệnh trời yểu số.

Tới chiến trường chết ắt thành danh, xông đao thương công truyền bất hủ,

Xót nghĩa tình đau đớn khôn nguôi, dựng đàn tế lễ nghi đã đủ.

Các ngươi:

Hãy nghe lời mời, cùng nhau về dự,

Hưởng cỗ rượu trên chiếu đau buồn, lĩnh bạc vàng về nơi âm phủ.

Giải thoát tướng sĩ nghìn sầu, nhắn mối ân tình vạn thuở.

Phách có linh nên về phụ với thê nhi, hồn có thiêng khuông phò quê tổ;

Hưởng tế tự vô cùng, giúp đàn con cháu nhỏ,

Hỡi ôi! Thương thay!

Cúi mong chư linh thượng hưởng!”

Khi đã đọc xong từng chữ cuối cùng của bài văn tế, Nguyễn Hữu Dật trang trọng ném quyển trục có viết một bài văn tế binh sĩ Nam triều trận vong vào lò lửa phía trước, rồi chậm rãi thực hiện động tác đấm vào ngực chào theo quân lễ hướng về từng dãy bia mộ binh sĩ Nam triều trận vong mà hành lễ.

Nguyễn Phúc Thuần đứng trên tường thành nhìn Nguyễn Hữu Dật thực hiện nghi lễ bái tế binh sĩ Nam triều trận vong mà tâm lý cảm khái muôn phần.

- Đến lượt của ta rồi!

Khẽ thì thầm trong miệng, Nguyễn Phúc Thuần chầm chậm từ thành lũy bước xuống đại môn lũy Trấn Ninh. Hắn lập tức lên ngựa, phi nước đại phóng ra ngoài thành, ở phía sau đám kỵ binh thân vệ tức thì phóng ngựa chạy theo.

Trong nháy mắt, đoàn kỵ binh của Nguyễn Phúc Thuần đã đến phía dưới đàn tế bên ngoài lũy Trấn Ninh. Đám kỵ binh thân vệ nhanh chóng tự động tản ra tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh đàn tế.

Nguyễn Phúc Thuần thắng cương dừng ngựa, dừng lại trước đàn tế các binh sĩ Bắc triều. Bất chợt hắn nhìn thấy một đám tù binh binh sĩ Bắc triều được thả về quê mấy ngày trước, đang tụ tập quỳ ở cách đàn tế khoảng mười trượng.

Một tên mặc trang phục tướng lãnh Bắc triều nặng nề đứng dậy, thận trọng cất bước tiến gần đến khu vực đàn tế. Khi còn cách đàn tế năm trượng thì bị kỵ binh thân vệ cảnh giác ngăn lại. Tên tướng lãnh Bắc triều vội vàng quỳ xuống thưa rằng.

- Kính xin Nguyên Soái rộng lượng cho phép mạt tướng cùng các huynh đệ được bái tế, đưa tiễn các tướng sĩ đã khuất một đoạn đường đi! Kính xin Nguyên Soái cho phép!

Nguyễn Phúc Thuần trầm ngâm một lát, thần tình hòa hoãn gật đầu đồng ý.

Tên tướng lãnh Bắc triều vội vàng bái lạy cảm tạ, rồi tức thì lui về đám tù binh binh sĩ Bắc triều. Các kỵ binh thân vệ của Nguyễn Phúc Thuần nâng cao tinh thần, không dám buông lỏng, cảnh giác đề phòng dị động.

Nguyễn Phúc Thuần chầm chậm bước từng bước lên đàn tế.

Đứng trên đỉnh đàn, một cảm giác tang thương, xót xa, tiếc nuối từ từ dâng lên trong lòng hắn.

“Cùng là người Việt, hà cớ gì mà phải nồi da nấu thịt”

Cảm khái một lát, Nguyễn Phúc Thuần mới lấy ra một quyển trục bên trong có bài văn tế bài văn tế binh sĩ Bắc triều trận vong do chính hắn soạn thảo trầm giọng đọc.

Văn tế nội dung như sau:

“Nghĩ các ngươi:

Chí ước thỏa tang bồng, danh muốn ghi tre lụa;

Giúp chủ tướng tránh đao thương, liều chết xông vào tên đạn.

Vì chúa ngươi chẳng biết sức mình, khiến các người phải xông pha chết trận.

Hoặc sĩ tốt chưa có phẩm danh

Hoặc tướng sĩ tước hầu, tước bá

Khoảnh khắc lửa chảy Côn Cương

Thảng thốt thân về âm phủ.

Hoặc lênh đênh chết rụi chốn sa trường

Hoặc lẩn trốn lọt vào nơi đất hiểm

Hoặc vì súng đạn tổn thương, hoặc bị thương đao chém giết

Hoặc vì đau ốm thủy thổ không quen, sụt hố, sụt hầm thân lâm tai ách

Hoặc chìm thân sông nước bay hồn, hoặc đói khát rừng sâu rụng phách.

Than ôi!

Sống chẳng nên công, xót các ngươi chết mà vô ích.

Nay vâng đức lớn thánh minh, bày đàn tế tỏ lòng thương tiếc.

Tế thì cùng về, mời xin hưởng hết;

Từ nay muôn phiền não thảy tiêu trừ, về sau nghìn buồn lo đều rửa sạch.

Các ngươi nên tìm về quê cũ, hưởng xôi thơm cốt nhục thân tình

Nhận đúng quê hương, chớ làm kẻ xa xôi lữ khách.

Ô hô! Thương thay!

Cúi mời thượng hưởng!”

Từng câu từng chữ trong bài văn tế bài văn tế binh sĩ Bắc triều trận vong như thanh âm đưa tiễn các vong hồn tử sĩ Bắc triều thanh thản quay về gia hương, tránh kiếp nạn phải trở thành cô hồn dã quỷ nơi đất khách.

Không gian yên tĩnh, tiếng đọc thanh lãnh pha chút ưu thương của Nguyễn Phúc Thuần vang vọng khắp chốn, càng làm cho bầu không khí hiện trường trở nên bi thiết, đau thương.

Ở phía đằng xa, từng hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của từng người trong đám tù binh binh sĩ Bắc triều. Bọn họ không khỏi thương cảm rơi lệ khi nhớ đến biết bao nhiêu gương mặt đồng đội quen thuộc đã tử trận sa trường, thân xác nằm xuống nơi đất khách quê người. Nghĩ đến đây, nước mắt càng tuôn ra như thủy triều trên gương mặt từng người bọn họ.

Đọc xong tế văn, Nguyễn Phúc Thuần cảm thấy lòng mình buồn rầu, thương cảm mãi không thôi. Hắn hơi thất thần xoay người bước xuống đàn tế.

Khi lên ngựa chuẩn bị quay về quân doanh. Nguyễn Phúc Thuần bỗng nghe thấy đám tù binh binh sĩ Bắc triều nói to.

- Cảm tạ Nguyên Soái nhân nghĩa, tế bái cho các huynh đệ Bắc triều!

- Cảm tạ Nguyên Soái nhân nghĩa, tế bái cho các huynh đệ Bắc triều!

Xoay người lại, Nguyễn Phúc Thuần nhìn thấy tên tướng lãnh Bắc triều cùng đám binh sĩ đang hô to bái lạy hắn. Hắn khẳng khái đáp lễ.

- Các ngươi không cần đa lễ! Từ nơi đâu đến thì quay về đó! Đi đi!

- Tạ ơn Nguyên Soái!

Đám tù binh binh sĩ Bắc triều lạy tạ Nguyễn Phúc Thuần thêm một lần nữa, rồi lần lượt đứng dậy xoay người đi về hướng Bắc, quay về gia hương.

Nguyễn Phúc Thuần trầm ngâm nhìn theo đám người một lát, ngán ngẫm thở ra một hơi dài, rồi phất tay truyền lệnh cho đám kỵ binh thân vệ hồi doanh.

Quay về quân doanh, Nguyễn Phúc Thuần nhanh chóng phân phó quân đội tiếp tục đóng giữ và tu sửa thành lũy cẩn thận, rồi dẫn đại quân về đóng tại doanh Thạch Xá, mặt khác lại gởi tin báo thắng trận về phủ Lương Phúc và đợi lệnh của triều đình triệu hồi về kinh.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.