Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp sau ta vẫn sẽ mãi làm trượng phu của nàng!

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Lũy Sa Phụ, Nam triều.

Từ trận Nhật Lệ hải chiến đến nay đã hai ngày trôi qua.

Nguyễn Phúc Thuần sau khi ngất đi, ngủ đến một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, lấy lý do cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thương thế, Nguyễn Phúc Thuần cưỡng ép giao quyền tiết chế binh mã Nam triều cho Chiêu Vũ hầu Nguyễn Hữu Dật.

Khu vực đài hỏa táng. Bên ngoài quân doanh lũy Sa Phụ.

Bình minh đang lên, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia ánh sáng nhàn nhạt.

Không khí trang nghiêm bi tráng, cờ xí phất phới bay trong gió sớm, từng đội Nam triều binh sĩ hàng ngũ chỉnh tề đứng trước đài hỏa táng.

Dưới chân đài hỏa táng Nguyễn Phúc Thuần im lặng đứng đó. Trên người hắn mặc một bộ áo dài màu trắng, trán thắt một dải lụa trắng, tay phải cầm một bó đuốc đang bốc cháy bừng bừng.

Một lát sau, Nguyễn Phúc Thuần mới hạ quyết tâm, khó khăn từng bước, từng bước tiến lên đỉnh đài.

Đến trước đỉnh đài, Nguyễn Phúc Thuần thoáng chút trầm ngâm, do dự dừng lại một lát. Dường như đã lấy hết dũng khí của mình, cuối cùng hắn mới bước thêm một bước đến trước giàn hỏa táng.

Không gian tĩnh mịch. Từng đoàn Nam triều binh sĩ đứng xung quanh đều cúi đầu lặng lẽ. Trong ánh sáng bình minh, dường như cũng có người chuyển đến từng tiếng thở dài lạnh lẽo.

Phía trên giàn hỏa táng, một thân ảnh người thiếu nữ xinh đẹp đang nằm yên tĩnh trên đống củi gỗ, hai tay nàng đặt giao nhau trên thân.

Tống Phước Thanh đã được Nguyễn Phúc Thuần thay một bộ đồ mới, một bộ Thanh y, cũng đẹp như tên nàng vậy. Nàng nằm đó như đang ngủ, mang theo nụ cười hạnh phúc, ngủ rất an tường.

Nhìn thân ảnh người thiếu nữ xinh đẹp đang nằm phía trước, mắt Nguyễn Phúc Thuần như dại ra, giờ phút này linh hồn hắn như đi vào một thế giới khác biệt, một thế giới mà chỉ có hắn và nàng, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của tất cả mọi thứ xung quanh.

Trong mắt hắn, người con gái mỹ lệ đang an tĩnh nằm đấy, thời khắc này, đã xâm chiếm toàn bộ tâm tư con người hắn. Đôi mắt của hắn như muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ nhìn nàng, nội tâm tràn ngập yêu thương vô hạn.

Thân ảnh Nguyễn Phúc Thuần, phảng phất vào lúc này chỉ còn sự cô đơn, thương cảm. Nam triều Nguyên Soái trí dũng song toàn, hào khí ngất trời mà thế gian thường tán tụng, tại lúc này cảm giác hoàn toàn không thể nhận ra.

Nguyễn Phúc Thuần ngơ ngẩn nhìn, trong đôi mắt hắn là sự thống khổ vô tận. Hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi, hắn không nói được câu gì, hai chân mềm oặt, cuối cùng cũng không thể gượng được nữa, hắn quỳ xuống bên cạnh thi thể Tống Phước Thanh.

Khuôn mặt dịu dàng và điềm tĩnh đó, từ đây trở thành ấn tượng không thể phai mờ trong ký ức cả một đời hắn.

Trong không gian im lặng, từng tiếng khóc buồn thảm, khe khẽ nghẹn ngào nấc lên.

Nguyễn Phúc Thuần cúi đầu, một lần cuối cùng môi lên đôi môi lạnh giá của Tiểu Thanh. Hắn hôn nàng thật sâu. Bây giờ hắn mới cảm nhận được, nàng đối với hắn có địa vị quan trọng đến thế nào. Gương mặt hắn trắng bệch, thâm tình thỏ thẻ với nàng.

- Tiểu Thanh! Kiếp này muội mãi mãi là thê tử của Thuần ca ca! Thê tử duy nhất! Kiếp sau ta vẫn sẽ mãi làm trượng phu của nàng!

Một lúc lâu sau, Nguyễn Phúc Thuần mới uể oải đứng dậy. Tay hắn run run châm ngọn đuốc vào đống củi chất cao. Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã bao phủ thân ảnh người con gái mỹ lệ trong bộ trang phục thanh y yêu thích của nàng, nàng an tĩnh nằm đó mặc cho lửa nóng bao trùm.

Đối với Nguyễn Phúc Thuần, nàng là bất tử, nàng vẫn sống mãi trong lòng của hắn, sống mãi cho đến một ngày hắn chết đi.

Gió biển Đông Hải vẫn khẽ thổi, từng hàng cây xào xạc đun đưa trước gió.

Nhãn thần Nguyễn Phúc Thuần nhìn ngắm khung cảnh đất trời bao la, tự do tự tại đến xuất thần, cánh tay hắn âu yếm khẽ ôm chặt hủ tro cốt của Tống Phước Thanh vào lòng. Trên bàn tay còn lại, hắn nâng niu nắm lấy chiếc khăn bên trong có một lọn tóc của người con gái mà hắn yêu thương.

- Tiểu Thanh! Huynh sẽ mãi ôm muội, không bao giờ buông ra, sẽ luôn chờ ở bên khi muội ngủ! Suốt đời này cũng vậy. Kiếp này cũng vậy. Kiếp sau … cũng như thế!

Nguyễn Phúc Thuần bàn tay nắm chặt chiếc khăn, tự ám thị bản thân, thì thầm nói.

Nghi lễ an táng cho Tống Phước Thanh đã xong, Nguyễn Phúc Thuần tinh thần sa sút xoay người lên ngựa, quay về doanh trại. Ở phía sau Tham Tướng Tài Lễ cùng đám Túc Vệ quân cũng lập tức nối gót lên ngựa đi theo.

Trên quan đạo quay về quân doanh, Nguyễn Phúc Thuần xoay người nhìn sang Tham Tướng Tài Lễ, có chút mất mát hỏi.

- Di hài các huynh đệ ở cửa biển Nhật Lệ đã thu thập xong chưa?

- Những người chết trận ở các chiến thuyền, đã tụ tập vào một chỗ, di hài cũng sửa sang lại rồi.

Nói đến đây, bất chợt mũi Tham Tướng Tài Lễ tê rần, sụt sùi nói tiếp.

- Những người trên Soái thuyền Bắc triều, chỉ sợ là tìm không được.

Thân thể Nguyễn Phúc Thuần khẽ run một cái.

Ngọn lửa hùng tráng trong vụ nổ trên Soái thuyền Bắc triều có lẽ chính là tế điện tốt nhất cho Kim Long Thất Tử và các binh sĩ Túc Vệ Quân theo hắn tấn công vào Soái thuyền.

Nghe Tham Tướng Tài Lễ báo lại, cửa biển Nhật Lễ sáng sớm hôm sau trận đánh, thi thể binh sĩ song phương nổi đầy mặt biển. Thống kê thương vong, Nam triều binh sĩ trở về sau trận chiến chỉ còn không đầy hai trăm quân chính qui.

Về đến quân doanh Nam triều ở lũy Sa Phụ, Nguyễn Phúc Thuần thở dài một hơi, chậm rãi dẫn theo Tham Tướng Tài Lễ đi đến bên di hài của những tướng sĩ bỏ mình.

Từng gương mặt nam tử trẻ tuổi hiện ra trước mặt Nguyễn Phúc Thuần, nước mắt hắn tự động trào ra, có người quen, cũng có người không quen. Tuy đã được lau chùi, nhưng tử trạng thê thảm vẫn làm người ta kinh tâm động phách.

Những tướng sĩ Nam triều này đều là trượng phu của thê tử, là con cái của cha mẹ, ở quê nhà có bao nhiêu người đang ngày đêm cầu chúc, chờ đợi được nhìn thấy họ bình yên trở về?

Thân nhân làm sao biết được, người mà họ ngày nhớ đêm mong ấy, sớm đã biến thành một bộ xương trắng dưới ánh tà dương ở chốn biên quan rồi.

Tim Nguyễn Phúc Thuần như bị ngàn vạn vết đao cắt vào, hai hàng lệ rơi xuống ròng ròng, hắn lặng lẽ quỳ xuống, Tham Tướng Tài Lễ theo sát phía sau quỳ xuống. Toàn bộ tướng sĩ Nam triều ở lũy Sa Phụ cũng rơi lệ, đi theo chủ soái, quỳ cả xuống.

Trầm mặc thật lâu, Tham Tướng Tài Lễ khẽ nói:

- Nguyên Soái! Đã đến giờ rồi. Xin ngài tiễn các huynh đệ một đoạn đường đi!

Nguyễn Phúc Thuần thở một hơi dài, nhận mồi lửa trong tay Tài Lễ, cắn răng châm vào đống củi, ánh lửa bập bùng từ từ lan tràn, nuốt chửng những gương mặt trẻ tuổi kia. Từ đó, nơi biên quan Nam triều đã có thêm hơn năm ngàn anh linh nữa mãi mãi nằm lại nơi đây.

Hỏa táng xong thi thể Nam triều binh sĩ, Nguyễn Phúc Thuần trông thấy Tham Tướng Tài Lễ chỉ huy binh sĩ đào hố chôn lấp tập thể thi thể Bắc triều binh sĩ, thì chỉ có thể lắc đầu nhưng cũng không thể làm gì hơn được, đối với địch nhân, có thể làm được như thế này đã rất là nhân đạo rồi.

Nguyễn Phúc Thuần thần sắc kinh nghi bất định nhìn tràng cảnh thê lương trước mặt, tự hỏi.

“Đây là chính là chiến tranh sao? Máu của người Đại Việt tại sao lại phải đổ vì người Đại Việt? Tại sao lại như vậy? Tại sao?”.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.