Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi tráng

Tiểu thuyết gốc · 2175 chữ

Nguyễn Phúc Thuần cùng Nguyễn Đức Phong lập tức xuất chiêu chống đỡ chiêu thức tối cường Lôi Long trảm của Bình An Vệ thống lĩnh.

“Vụt! Vụt! Vụt!”

Nguyễn Phúc Thuần xoay tròn Kim Thương trong tay. Trước người hắn phảng phất như hóa thành một dòng xoáy nước hung mãnh sẵn sàng nuốt gọn mọi thứ.

“Choang!”

Trong nháy mắt, đại đao của Bình An Vệ thống lĩnh tiếp xúc với Kim Thương của Nguyễn Phúc Thuần, đao thế như bị lực hút của dòng xoáy nước nuốt mất.

Bình An Vệ thống lĩnh thất kinh vội vàng thu hồi đại đao đang muốn bị cuốn đi rời khỏi tay hắn.

Nguyễn Đức Phong chớp thời cơ, tức thì vận lực, dụng kiếm đâm tới, mũi kiếm rung lên, từng cỗ nội kình chấn động, dường như muốn tru diệt hồn phách địch nhân.

Kiếm chiêu chưa đến, khí thế đã làm cho Bình An Vệ thống lĩnh kinh hãi. Hắn vội vàng vận hết công lực, hét lên một tiếng, chém mạnh vào đạo kiếm quang đang xông đến.

“Keeng!”

Binh khí va chạm, bất phân thắng bại, hai bên tách ra bắn ngược về sau.

Nguyễn Đức Phong ổn định thân hình, lo lắng vội nói với Nguyễn Phúc Thuần.

- Cầm Vương! Nhanh lên!

Nguyễn Phúc Thuần hiểu ý liếc nhìn Nguyễn Đức Phong gật đầu, quay người, thân thể như đạn pháo hướng thẳng về phía Trịnh Căn xung kích.

Bình An Vệ thống lĩnh phát hiện ý đồ của đối thủ thì cả kinh, lập tức tung người, tấn công quyết liệt.

Nguyễn Đức Phong liền huy động trường kiếm ngăn chặn đối thủ. Bình An Vệ thống lĩnh kinh nộ vội liếc nhìn đám Bình An Vệ quát gấp.

- Cẩn thận! Bảo hộ Thế Tử!

Nhìn thấy đám Bình An Vệ đang ngăn chặn phía trước, Nguyễn Phúc Thuần thân thể như bùng cháy, nhãn thần cũng dần dần đỏ ngầu. Một cỗ lệ khí sát ý trong tận đáy lòng không ngừng cuộn chảy. Ánh mắt hắn quét về phía Trịnh Căn, sát cơ loé lên.

Nguyễn Phúc Thuần một tay cầm Kim Thương, một tay nhặt lấy một thanh kiếm nằm trên sàn thuyền, dũng mãnh xông vào đám Bình An Vệ đang bảo vệ Trịnh Căn.

Tốc độ của Nguyễn Phúc Thuần rất nhanh, lại thêm U Linh bộ pháp tăng phúc khiến cho tốc độ của hắn tăng đến cực hạn.

Đến đi như gió, cộng với U Linh thương pháp hung mãnh, Nguyễn Phúc Thuần giết vào đám Bình An Vệ như mãnh hổ hạ sơn, không thể ngăn cản.

Giữa lúc ấy, một tên Bình An Vệ thập trưởng cùng binh lính vác đao xông đến, định chém Nguyễn Phúc Thuần. Mắt thấy đối phương đến gần, Nguyễn Phúc Thuần lại không hề có ý di động thân thể né tránh.

Cảm thấy thân thể đối phương đang ngày càng gần, tên Bình An Vệ thập trưởng nhất thời vui mừng khôn xiết vung đao sắc bén, như tia chớp chém tới. Nguyễn Phúc Thuần khéo léo tránh thoát, thuận tay xoay người trong nháy mắt đâm một thương vào ngực, giết chết tên Bình An Vệ thập trưởng.

Rút Kim Thương ra khỏi thi thể tên Bình An Vệ thập trưởng, Nguyễn Phúc Thuần một lần nữa búng người vọt lên, đánh tan hết binh lính Bình An Vệ, mở đường xông về phía trước.

Ngay khi Nguyễn Phúc Thuần mới vừa di chuyển, bốn tên Bình An Vệ lập tức xông đến bao vây hắn. Hắn tả xung hữu đột, thương đâm kiếm chém đến đâu, máu tươi tuôn ra đến đó. Bỏ lại bốn thi thể đã mang theo lỗ máu trên người, hắn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.

Nguyễn Phúc Thuần đương định tiếp tục tiến lên phía trước, lại có hai tên Bình An Vệ thập trưởng cùng binh lính lập tức đến chặn đường hắn.

Nguyễn Phúc Thuần vung thương đâm tới, một tên Bình An Vệ thập trưởng vội vàng giơ đao đón đỡ. Đột nhiên Nguyễn Phúc Thuần vận dụng U Linh thương pháp thay đổi mục tiêu. Tên Bình An Vệ thập trưởng bất ngờ không kịp phản ứng. Mũi thương xuyên qua người hắn, gục ngay tại chỗ.

Tên Bình An Vệ thập trưởng còn lại lợi dụng tình hình, đánh lén phía sau Nguyễn Phúc Thuần. Khi lưỡi đao chỉ còn cách đầu trong gang tấc. Nguyễn Phúc Thuần cấp tốc quay lại, tay trái Kim Thương gạt đao thế, tay phải cầm kiếm chém một nhát. Tên Bình An Vệ thập trưởng đứt phăng nửa đầu.

Đám Bình An Vệ thấy Nguyễn Phúc Thuần quá dũng mãnh liền lật đật lùi lại phía sau.

Kim Thương trong tay Nguyễn Phúc Thuần như một đạo lưu tinh, giống một mũi tên đâm mạnh về phía trước, băng lãnh, tàn khốc, thảm liệt, sát khí khủng khiếp tựa như thực thể, ngang nhiên phá vỡ chém giết đám binh lính Bình An Vệ trước mặt, đem thân thể hắn vượt qua lần lượt từng thi thể địch nhân vừa gục xuống, tiến về phía trước.

Thấy Nguyễn Phúc Thuần đại phát thần uy, tình hình chiến sự không ổn, Bình An Vệ Phó thống lĩnh vội đi lên phía trước, thân hình như thiểm điện, vận hết sức vung đao tấn công Nguyễn Phúc Thuần.

Đối mặt với công kích tổng lực của Bình An Vệ Phó thống lĩnh, Nguyễn Phúc Thuần lúc này lại vô cùng tỉnh táo.

Hắn một thân khôi giáp, bất động như sơn, lạnh lùng nhìn về phía Bình An Vệ Phó thống lĩnh xuất đao, trong đầu không khỏi nghĩ đến thảm trạng của Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm. Hắn phẫn nộ hét lên.

- Đi chết đi!

“Vút! Vút! Vút!”

Kim Thương như có linh tính liên tiếp tấn công về phía Bình An Vệ Phó thống lĩnh. Nguyễn Phúc Thuần quát to.

- Đằng đằng khí trận!

Một tiếng quát oanh động vang vọng khắp chiến trường.

Kim Thương trong tay Nguyễn Phúc Thuần như mang theo một luồng kim sắc quang mang. Thương pháp biến ảo đè ép khí thế đao chiêu đối thủ. Binh sĩ hai bên chỉ thấy hai thanh vũ khí giao vào nhau rồi Bình An Vệ Phó thống lĩnh cầm đao cấp tốc lui lại phía sau.

- Thương pháp thật quái dị.

Bình An Vệ Phó thống lĩnh lẩm bẩm, lập tức gấp gáp lùi lại.

- Khốc lược truy hình!

Từ phòng ngự trong nháy mắt chuyển sang công kích, Kim Thương nhanh như một tia chớp phóng ra, nhắm ngay yết hầu của Bình An Vệ Phó thống lĩnh.

- Hây! Nhanh quá!

Bình An Vệ Phó thống lĩnh hoảng sợ, liền lắc mình né tránh.

Nguyễn Phúc Thuần như một Chiến Thần chìm trong ngọn lửa chiến ý, hai tròng mắt lộ ra hai luồng hàn quang.

“Ngay lúc này”.

Nguyễn Phúc Thuần chớp lấy thời cơ, sát khí lẫm liệt, ra sức phát lực. Kim Thương trong tay hắn như sinh ra một luồng kình bạo quỷ dị xoay quanh nó.

- Phong linh ảnh địa….!

Nguyễn Phúc Thuần hét lớn.

“Oành!”

Cán thương rung động liên tục. Tùy ý. Không có qui luật.

Trong một khắc này, tất cả tiềm lực của Nguyễn Phúc Thuần đều kích phát ra. Hắn ra sức xoay tròn Kim Thương. Mũi thương tựa như một mũi dùi, lập tức nén lại rồi nhanh chóng tụ tập vào một điểm.

Kim Thương bắn ra thật mạnh, tốc độ cực nhanh, Bình An Vệ Phó thống lĩnh căn bản không kịp né tránh.

“Phốc!”

Mũi thương đâm mạnh vào ngực Bình An Vệ Phó thống lĩnh, rồi trong nháy mắt xuyên thấu nội giáp. Mắt hắn trợn trừng hiện lên vẻ hoảng sợ, không thể tin nổi.

“Xoạt!”

Một âm thanh vũ khí đâm vào da thịt vang lên.

Kim thương mang đem theo kình đạo xoắn ốc bắn vào khu vực phía trước. Bình An Vệ Phó thống lĩnh trên ngực thủng một lỗ to, đổ gục xuống sàn thuyền, chết đến không thể nào chết hơn được nữa.

Đám Bình An Vệ lúc này mới hoàn hồn, ai nấy kinh hãi nhìn về phía Nguyễn Phúc Thuần cả người đang bao phủ trong chiến giáp, khí thế như một Chiến Thần.

Nguyễn Phúc Thuần giơ Kim Thương, chảy nước mắt, kích động quát to:

- Tiểu Dương! Tiểu Lâm! Nhìn đi. Ta đã trả thù cho hai đệ rồi!

Bình An Vệ thống lĩnh ở bên này nhìn thấy Nguyễn Phúc Thuần đại phát thần uy chém giết Phó thống lĩnh thì thần sắc cực độ lo lắng.

Hắn một đao bức lui Nguyễn Đức Phong, rồi nhanh chóng quát lớn về phía đám Bình An Vệ.

- Lập tức xạ tiễn! Giết hắn!

Bình An Vệ nỏ thủ nghe lệnh, lập tức bày trận giương nỏ về phía Nguyễn Phúc Thuần.

Nguyễn Phúc Thuần tập trung tinh thần, nghiêm túc chuẩn bị đón đỡ. Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện ở phía trước mặt hắn.

- Nhanh! Bắt Trịnh Căn!

- Nhưng Đức Phong đại ca….

- Nhanh lên!

Nguyễn Phúc Thuần vội quay người xông về hướng Trịnh Căn, chém giết đám Bình An Vệ đang hộ vệ.

- Bắn!

Bên này Bình An Vệ thống lĩnh đã ra lệnh bắn tên.

Nguyễn Đức Phong một tay liên tục huy động trường kiếm, tay còn lại dùng các vật dụng bằng gỗ trên sàn thuyền để gạt đỡ mưa tên bắn tới.

Thấy nỏ thường không phát huy được tác dụng, Bình An Vệ thống lĩnh giận tím mặt, lập tức xoay người lấy ra cây cung đặc chế lúc trước hắn đã dùng để bắn chết Nguyễn Cửu Minh cùng Bùi Trọng Đổng, chuẩn bị xạ tiễn.

Lợi dụng đúng lúc Nguyễn Đức Phong đang lo gạt đỡ mưa tên của Bình An Vệ nỏ thủ. Bình An Vệ thống lĩnh nhanh như chớp nhìn thấy cơ hội, hắn lập tức tiến hành xạ tiễn bắn lén.

"Phập!"

Mũi tên rít lên từng tiếng như âm thanh của địa ngục. Lúc Nguyễn Đức Phong chú ý đến thì đã chậm một nhịp, chỉ kịp gạt đỡ tránh chỗ yếu hại, mũi tên vẫn cắm vào người làm hắn phải phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy mình đắc thủ, Bình An Vệ thống lĩnh cười lớn, vứt cung tên qua một bên, nhanh chóng cầm đao xông lên phía trước, dự định giết Nguyễn Đức Phong xong sẽ xử lý Nguyễn Phúc Thuần.

Khi đến cách khoảng hai trượng, hắn vung đao đâm mạnh về phía lồng ngực của Nguyễn Đức Phong.

Tình thế nguy cấp, thế nhưng ngoài suy nghĩ của mọi người, Nguyễn Đức Phong lại đứng yên, không dùng trường kiếm đón đỡ thế đâm của đại đao đối thủ.

Đao khí từ đại đao tiếp tục phóng đến, bắn thẳng vào người Nguyễn Đức Phong, thân vệ khải giáp căn bản không thể phòng ngự.

"Phốc!"

Thanh đao sắc bén đâm xuyên qua người hắn, trước tiên bay đi đâm thủng lồng ngực, sau đó đâm thủng tim, máu tươi từ miệng vết thương theo lưỡi đao chảy ra ngoài xối xả.

Bình An Vệ thống lĩnh thần sắc còn đang kinh hỉ, hưng phấn vì không ngờ quá dễ dàng giải quyết đối thủ, thì hắn chợt nghe Nguyễn Đức Phong bình thản nói.

- Cùng chết đi!

Nguyễn Đức Phong bàn tay tựa như móng chim ưng, chụp về phía bàn tay đang nắm cán đao của Bình An Vệ thống lĩnh, sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, tốc độ cánh tay hắn đang nắm trường kiếm liền đạt đến cực hạn, chỉ thấy bóng kiếm mơ hồ cực tốc phóng đến.

Trường kiếm của Nguyễn Đức Phong tốc độ cực nhanh, trực tiếp chém mạnh một nhát vào cổ địch thủ. Kiếm chiêu xuất ra, thủ cấp Bình An Vệ thống lĩnh từ từ rơi xuống.

Thủ cấp Bình An Vệ thống lĩnh ánh mắt trợn tròn, rơi xuống sàn thuyền, một vòi máu tươi từ cổ của hắn bắn vọt lên không trung. Sắc mặt trên thủ cấp của hắn vẫn còn đọng lại nét hưng phấn như chưa biết chuyện gì xảy ra.

- Tiểu Đổng! Tiểu Minh! Tiểu Thanh! Đại ca đã trả thù cho các ngươi! Thuần đệ! Huynh đi trước. Bảo … Bảo trọng….!!

Nguyễn Đức Phong nói xong, nhìn về phía bóng lưng của Nguyễn Phúc Thuần mãn nguyện mỉm cười.

Nguyễn Đức Phong chỉ cảm thấy trước mắt dần dần tối sầm, cũng không thể hô hấp được, hắn biết rõ…hắn sắp phải chết. Ánh mắt của hắn mờ đi rất nhanh.

Nguyễn Đức Phong lịm đi dần. Thân thể hắn cùng thi thể Bình An Vệ thống lĩnh không đầu ngã ra sàn thuyền. Nhãn thần hắn hoàn toàn tắt lịm.

Hắn đã an tĩnh ra đi.

...

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.