Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẮNG TRẬN

Tiểu thuyết gốc · 1986 chữ

Tin hoàng đế ngự giá thân chinh lan truyền nhanh đến nỗi chỉ tầm chiều hôm đó, Mộ Dạ Hàm đã vào cung. Trình Cẩn Du đang dùng bữa, thấy Mộ Dạ Hàm tới thì mỉm cười kéo ngồi xuống. Thế nhưng, Mộ Dạ Hàm làm gì còn tâm tình ăn uống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

“Ngươi thu hồi thánh lệnh đi. Trận này ta sẽ đi thay ngươi.”

“Chàng nghĩ lời của đế vương là kiểu thích thì nói, không thích thì thu hồi giống như trẻ con sao? Chàng muốn đến Hồi Cốc Quan, ta cản không được. Ta muốn xuất chinh, chàng cũng cản không được đâu.”

“Cho ta biết lý do tại sao ngươi phải đi? Dù không phải là ta, thì ngươi cũng có thể tùy tiện cử bất cứ ai.”

Trình Cẩn Du nhìn chằm chằm vào hắn: “Vì ta muốn chàng thấu hiểu cảm giác của ta. Ta đứng ở cổng kinh thành đã từng nhìn thấy chàng xuất chinh nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ có cùng một loại cảm giác. Ta tự hỏi liệu đó có phải là lần cuối cùng ta được nhìn thấy chàng hay không? Chiến trường là nơi đao quang kiếm ảnh, sống chết gần kề trong gang tấc, ta sao lại không biết? Chính vì biết, ta mới không muốn để chàng rời khỏi kinh thành. Cái lần đi đánh Cao Nô, chàng suýt nữa là bỏ mạng rồi, vậy còn cố chấp giữ lấy bốn chữ trấn quốc tướng quân kia làm gì? Trên chiến trường, còn có nhiều người khác muốn trổ tài, muốn xông pha hơn chàng, chàng để cho họ toại nguyện đi. Ta vốn là người ích kỷ, vậy nên ta chỉ muốn chàng bình an mà thôi, người khác ra sao ta không quản nổi. Thế nhưng, chàng không hiểu ta. Đã thế, chàng nên nếm thử một lần cảm giác của ta, cái cảm giác bất lực nhìn người mình yêu đi vào nơi nguy hiểm là thế nào.”

Mộ Dạ Hàm giật khóe môi, bỗng dưng không thể nói được gì nữa.

Năm ngày sau, Trình Cẩn Du dẫn binh rời thành. Mộ Dạ Hàm và Cố Chinh đứng trên tường thành nhìn xuống. Cố Chinh có chút lo lắng hỏi: “Hoàng thượng chưa từng ra chiến trường bao giờ, liệu có ổn không?”

“Có hai vị lão tướng Nguyên Sở và Bàng Dịch đi theo, ngoài ra còn có Tôn Lãm Hưng rất rành về địa hình mạc bắc, chắc là sẽ ổn thôi.”

“Vậy người vẫn đến Hồi Cốc Quan sao?”

“Ta sẽ dẫn theo một trăm binh sĩ tinh nhuệ âm thầm đi sau hoàng thượng. Đợi ngài ấy chiến thắng thì ta mới đến Hồi Cốc Quan.”

Mộ Dạ Hàm moi hai nửa hổ phù từ trong thắt lưng ra, giao một nửa cho Cố Chinh. Cố Chinh không dám nhận lấy: “Tướng quân, thứ này chỉ có thể giao cho người của Mộ gia.”

“Ngươi từ nhỏ lớn lên ở Mộ gia, lại cùng ta nam chinh bắc chiến bao nhiêu năm dài, gọi nãi nãi của ta là nãi nãi, há còn không phải người của Mộ gia? Tuy chúng ta khác họ, nhưng ta từ lâu đã xem ngươi như thân đệ đệ. Ta bảo ngươi lấy thì ngươi cứ lấy.”

Cố Chinh ngẩn người, đột nhiên hai mắt cay sè: “Thật ra ta từ lâu cũng đã xem tướng quân như huynh trưởng. Có điều, vật quý trọng như vậy, ta sao dám nhận?”

Mộ Dạ Hàm dúi nửa mảnh hổ phù vào tay Cố Chinh: “Đều là nam nhân, sinh tử trên chiến trường còn không sợ thì mỗi việc cầm lấy hổ phù thôi há lại do dự như nữ nhân? Huống hồ, vật này đâu phải là thứ ta có thể tùy tiện đem tặng cho bất cứ ai. Ta giao cho ngươi nghĩa là cảm thấy ngươi xứng đáng với nó. Tài năng của ngươi mai sau sẽ càng vượt trội hơn cả ta.”

Cố Chinh dụi mắt cười: “Được, vậy ta nhận, nhưng ta đời này cũng không bao giờ vượt qua nổi tướng quân. Trong lòng ta, tướng quân chính là người tài giỏi nhất.”

“Thôi mấy lời tán dương đó đi. Ta nghe không quen chút nào. Năm xưa vì sợ rằng binh lực tụ tập quá nhiều tại kinh thành sẽ dẫn đến những lời dị nghị không đáng, phụ thân ta đã chia một nửa số binh ở lại kinh thành, nửa kia trấn giữ tại Hồi Cốc Quan, nơi trọng yếu nhất ở phía Tây của Trình Quốc. Ngươi hãy thay ta quản thúc tốt số binh lính tại kinh thành, hết lòng tận trung với hoàng thượng.”

“Những lời tướng quân dặn dò, Cố Chinh sẽ ghi khắc trong lòng. Ta đợi ngày tướng quân hồi kinh.”

Mộ Dạ Hàm dẫn theo một trăm binh sĩ âm thầm bám sát phía sau đoàn quân của Trình Cẩn Du, cùng lên đường tiến đến mạc bắc.

Một tháng sau tại doanh trại của Trình quốc, Trình Cẩn Du cùng với các tướng quân đang thương thảo chiến lược đánh úp thì từ ngoài có một binh sĩ chạy vào báo kho lương của Cổ Thanh Quốc đã bị đốt sạch.

“Bị đốt?” Trình Cẩn Du nhìn quanh một lượt các vị tướng quân, ai nấy đều ngơ ngác không kém y, vậy thì không thể do họ phái người làm được. “Có biết là do ai làm không?”

Người binh sĩ lắc đầu. Trình Cẩn Du tạm thời cho hắn lui ra trước.

“Kho lương chính là yếu tố quan trọng quyết định thành bại của một trận chiến. Nay kho lương của Cổ Thanh Quốc không còn, chúng ta nên thừa thế xông lên, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.” Tôn Lãm Hưng nói. Người này xuất thân từ Mộ gia quân, từng có thời gian đi theo Mộ Dạ Hàm, kinh nghiệm thực chiến không hề ít ỏi.

Trình Cẩn Du hỏi ý của hai lão tướng Nguyên Sở và Bàng Dịch, thấy họ cũng đồng tình với Tôn Lãm Hưng nên quyết định đợi vài ngày cho số binh sĩ Cổ Thanh Quốc vừa mệt vừa đói thì làm một trận công kích oanh liệt.

Đêm khuya, Trình Cẩn Du khoác áo choàng rời khỏi lều trại ngước nhìn quanh. Y biết Mộ Dạ Hàm đang ở gần đây. Từ lúc cuộc chiến nổ ra đến giờ, luôn có một ai đó âm thầm đứng sau giúp đỡ quân đội Trình quốc được thuận lợi trong mọi mặt. Nào là nhiễm độc vào dòng sông gần nơi Cổ Thanh quốc đóng quân, chặt đứt đầu một trong những vị tướng lĩnh của họ treo trên cột cờ quân doanh Trình quốc, giờ lại đến việc đốt đi kho lương thảo. Trình Cẩn Du đã hỏi Tôn Lãm Hưng. Khi phải chinh chiến ở vùng núi non hiểm trở, đánh vào tâm lý của quân địch chính là cách mà Mộ Dạ Hàm hay làm nhất.

Dù biết là thế, Mộ Dạ Hàm không chịu xuất hiện, Trình Cẩn Du cũng không thể làm được gì. Y chỉ có thể đứng ở nơi này, lặng lẽ cảm nhận hơi thở của người mà y yêu dưới cùng một vòm trời.

“Dạ Hàm, ta nhớ chàng. Chàng có nhớ ta không?”

Trình Cẩn Du chờ đợi ba ngày, đến lúc đêm xuống liền phát động toàn quân tấn công. Trận đánh kéo dài đến tận bình minh. Hơn hai phần ba binh sĩ của Cổ Thanh Quốc bị tiêu diệt, số còn lại bị bắt sống. Kẻ đầu hàng được tha chết, người chống cự bị xử tử tại chỗ.

Lão tướng Nguyên Sở kiểm tra trong số người còn sống không thấy có tướng lĩnh Na Bố trước đây tự xưng là nghĩa huynh của hoàng đế Tu Dĩ Hách.

“Truy! Bất luận thế nào cũng phải truy được cho trẫm.”

Trình Cẩn Du hạ lệnh rồi lên ngựa, cùng với các vị tướng quân nhắm hướng Na Bố tháo chạy về Cổ Thanh Quốc mà đuổi. Đuổi được một đoạn, chợt thấy Na Bố bị treo ngược thân lắc lư trên cây, miệng bị nhét vải. Trình Cẩn Du cho người thả hắn xuống. Y biết đây lại là kiệt tác của Mộ Dạ Hàm nên bảo những người khác đưa Na Bố về doanh trại trước, một mình ở lại đi tìm kiếm Mộ Dạ Hàm.

“Dạ Hàm, ta biết chàng chỉ ở quanh đây thôi. Mau ra gặp ta.” Trình Cẩn Du hét lên.

“Nếu chàng không ra, ta sẽ không rời khỏi, đợi bao lâu ta cũng đợi.” Y lại hét tiếp.

Từ trong hẻm núi, Mộ Dạ Hàm cưỡi ngựa lững thững đi ra. Hắn biết nếu không ra, chắc là Trình Cẩn Du sẽ hét toáng đến mức đám binh sĩ của hắn phải đinh tai nhức óc.

“Chàng theo ta đến tận đây, tại sao lại không chịu xuất hiện sớm?”

“Đây là lần đầu tiên ngươi xuất chinh kể từ khi làm hoàng đế, nên tự lập lấy quân uy cho riêng mình. Ta đương nhiên không thể xuất hiện. Huống hồ, ta không định ở lâu. Trận chiến nay đã kết thúc, ta phải đến Hồi Cốc Quan. Thánh chỉ vẫn cần ngươi ban xuống để ta được danh chính ngôn thuận mà đi.”

Trình Cẩn Du thất vọng thở dài: “Ta tưởng chàng lo lắng cho an nguy của ta nên mới đến đây. Ta tưởng chàng hiểu cảm giác của ta rồi thì sẽ không bỏ lại ta mà đi nữa. Ta tưởng hai chúng ta sẽ cùng quay lại kinh thành. Dạ Hàm, chàng nỡ nào đem tất cả hy vọng của ta đập tan hết?”

Mộ Dạ Hàm buồn bã nói: “Ta đến vì lo lắng cho ngươi, không sai, nhưng khoảng cách giữa chúng ta đã quá lớn rồi, nếu còn miễn cưỡng ở cạnh nhau, chỉ ngày càng khiến chúng ta xa nhau hơn. Ta cần thời gian mà ngươi cũng vậy. Cẩn Du, nếu ngươi còn ngang bướng hành xử theo ý mình, sẽ chỉ dễ dàng mất ta hơn. Ta hy vọng ngươi tôn trọng quyết định của ta.”

Mộ Dạ Hàm quay đầu ngựa. Trình Cẩn Du không nhịn được nước mắt: “Được, chỉ hai năm thôi, ta sẽ chờ chàng. Nhưng chàng phải hứa với ta, trong hai năm này chăm sóc bản thân thật tốt, đừng bị bệnh, đừng bị thương. Ngày chàng trở về cũng phải lành lặn khỏe mạnh như ngày chàng ra đi, được không?”

“Ngươi cũng phải bảo trọng.”

Mộ Dạ Hàm thúc ngựa đi. Trình Cẩn Du âm thầm nhìn theo cho đến lúc bóng lưng của Mộ Dạ Hàm biến mất hẳn. Chỉ hai năm thôi mà. Trước đây có lần Mộ Dạ Hàm đi chinh chiến suốt ba năm không về, y còn đợi được, thì sá gì giờ đây chỉ có hai năm? Chỉ là, nghĩ đến cảnh ly biệt, trong lòng y thập phần khó chịu, bất giác lấy hai tay ôm mặt khóc nấc lên. Nếu như sau hai năm Mộ Dạ Hàm vẫn không về thì thế nào? Nếu như Mộ Dạ Hàm phát hiện bản thân không còn yêu y nữa thì thế nào? Y có quyền lực bao trùm thiên hạ, nắm giữ sinh tử của bất cứ ai, lại không lay chuyển được trái tim của nam nhân này. Mộ Dạ Hàm là hùng ưng, mà hùng ưng định sẵn là phải bay lượn trên trời, không thể nào nhốt lại được.

Trình Cẩn Du như kẻ vô hồn quay về doanh trại. Hắn khao thưởng toàn quân, sau đó ban lệnh hồi kinh.

Bạn đang đọc Mê Cục Ái Tình sáng tác bởi vodiennhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vodiennhan
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.