Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 87

Phiên bản Dịch · 2981 chữ

Giang Thành khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Nhan Nhan, em vẫn thích anh sao? Có phải trong lòng vẫn có chút để ý?"

Bên kia Đồng Nhan đang ôm điện thoại nhìn Lưu Thuần đưa tài liệu tới, vốn là không chú ý, kết quả thấy ba chữ Phí Gian Nam trong nháy mắt liền kích động.

Phí Gia Nam?

Muốn kết hôn?

Một vấn đề kỳ quái, cô dâu là ai?

Không biết.

Ngẩng đầu sững sờ nhìn Lưu Thuần, không xác định hỏi ngược lại: "Cậu chắc chắn chứ?"

Lưu Thuần quay sàb nhìn cô một cái: "Dĩ nhiên!"

Bên kia điện thoại Giang Thành nghe nghi ngờ nặng nề hỏi ngược, đột nhiên khổ sở cười một tiếng, giọng nói ép tới thấp hơn: "Anh hiểu, vậy trước tiên như vậy đi."

Đồng Nhan liếc mắt nhìn tin tức trong tay, cực kỳ nghi ngờ lắc đầu một cái, lúc này mới nhớ tới mình đang gọi điện thoại, vội vàng mở miệng: "A, cái gì, anh mới vừa nói gì. . . . . ."

Cúp?

Thật là người kỳ quái.

Cũng quản Giang Thành, hiện tại toàn bộ chú ý đều tâph trung vào sự tình Phí Gia Nam kết hôn, gần đây sao mọi ngươig đều muốn kết hôn vậy?"

Chẳng lẽ đó là ngày hoàng đạo trăm năm khó gặp một lần?

Lúc khuya về nhà thế nhưng Tiếu Thâm Tiếu Thâm khôbg có ở nhà, Đồng Đồng cũng không, vị khách mới tới là Tiểu Yêu cũng không có trong nhà, đều đi đâu rồi?

Giơ lên món ăn mua xong trong tay vào phòng bếp, mở máy vi tính ra xrm thực đơn một chút, hôm nay tan tầm về nhà đột nhiên hăng hái, nghĩ lại hình như bản thân chưa từng làm cơm, trong này giống như một bà nội chợ có thể nấu ăn?

Vui vui mừng mừng rửa rau liền bắt đầu vội vàng bật bếp.

Lúc này Tiếu sâu đang đua xe trên cao tốc đua, Đồng Đồng ngồi kế bên tài xế đưa tay ôm chặt Tiểu Yêu, thân thể nho nhỏ chôn trong thân thể kổng lồ của Tiểu Yêu, chỉ lộ ra một đôi mắt mang theo kinh hoảng.

Tiếu Thâm không chút hoang mang lái xe, lúc nào mắt cũng nhìn chằm chằm hai chiếc xe theo sát phía sau không buông.

Mẹ kiếp, nghĩ mang con trai ra ngoài chơi, kết quả nửa đường phát hiện tình huống không đúng, quay đầu thì phát hiện hai chiếc xe đuổi sát phía sau không buông, lập tức không dám do dự nữa, Tiếu Thâm đã đạp cần ga.

Thật may là anh lái chiếc xe thể thao kiệt xuất, đua xe vẫn chưa có người nào có thể qua được tốc độ bão tố của Bố Gia Địch, đây cũng là nguyên nhâ anh yêu quý cái xe này, chạy hết sức lực.

"Ba!"

Trong giọng nói khiếp sợ của Đồng Đồng mang theo vẻ hưng phấn, trừ mới bắt đầu trong cặp mắt có chút kinh hoảng, sau hình như cũng bởi vì này tốc độ cực hạn mà dần dần hưng phấn.

Đây chính là đua xe mà trên ti vi diễn xuất sao?Rất kích thích!

Lái xe là ba của hắn, quá đẹp trai xuất sắc rồi.

Tiếu Thâm chau chau mày nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, đối với con trai yêu loại vận động đua xe này, mới mấy tuổi thích loại tốc độ này?

"Thế nào, bảo bối sợ sao?"

Đồng Đồng ngoan ngoãn lắc đầu một cái, chỉ là một đôi mắt hiện tại xoay trong, bên trong thật đúng là không nhìn ra dáng vẻ sợ hãi gì, ngược lại đôi mắt mở thật to, sáng ngời khác thường.

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, có chút tự hào, không hổ là con trai của Tiếu Thâm anh.

Gọi một cuộc điện thoại, cho Hoàng Vĩ đang đảm nhiệm chức vụ bộ đội đặc chủng: "Có biết hiện tại tôi ở nơi nào không?"

Đến tận bây giờ còn có tâm tư nói giỡn đấy.

Bên kia Hoàng Vĩ sững sờ, "Có thể ở đâu, nghe nói hiện tại cậu thất nghiệp, có phải đổi nghề làm vú em rồi không hả?"

Ánh mắt sắc bén của Tiếu Thâm liếc hai chiếc xe phía sau, nhẹ nhàng linh hoạt cách chiếc xe đó năm mét.

"Bây giờ anh em bị người truy lùng rồi, mau một chút, bản thân tôi còn dễ nói, mấu chốt là con ta vẫn còn ở trên xe."

Hoàng Vĩ vừa nghe sắc mặt ngưng trọng: "Được, chờ!"

Qua ba mươi giây, bên kia tiếp tục truyền đến giọng nói của Hoàng Vĩ: "Kiên trì chút, lập tức tới ngay."

Nói xong tám chữ trực tiếp cúp điện thoại đi.

Tiếu Thâm ném điện thoại di động liếc mắt nhìn chiếc xe theo sát phía sau, nghiêng đầu nhìn con trai ôn Tiểu Yêu, nhếch miệng cười một tiếng: "Con trai, sợ sao?"

Đồng Đồng mắt to sáng trong suốt: "Không sợ, chỉ cần ba ở đây, Đồng Đồng không có việc gì."

Tiếu Thâm mắt híp một cái, đột nhiên sinh ra một loại kiêu ngạo của người làm ba.

Con trai anh, lá gan này, giống anh!

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Được, hôm nay lão tử sẽ để cho con nhìn, để về sau con gặp loại chuyện này còn biết cách đối phó."

Thật ra thì anh muốn nói ‘tránh cho đến lúc đó con sợ tới mức tè ra quần' lời nói đến khoé miệng mới nghi tới đây là con trai anh, nói nặng quá không được, phút cuối cùng lại sửa lại đổi, ôn hòa không ít.

Hiểu con không ai khác ngoài cha, giống nhau, đứa bé giống ba, lời nói của ba con trai vừa nghĩ cũng biết sau lưng có ý gì.

Nhất thời vẻ mặt Tiếu Thâm tối sầm lại, vỗ sau ót con trai: " Nói thế nào!"

Lúc Tiếu Thâm lái xe một tay, xe phía sau lợi dụng đúng cơ hội, nhấn chân ga đi lên đụng sau xe Tiếu Thâm.

Phanh một tiếng.

Tiếu Thâm thầm mắng, mắt trong nháy mắt sắc bén nhìn hai chiếc xe đuổi sát trong kính chiếu hậu, mẹ kiếp, dám xung đột chính diện với Tiếu Thâm anh, để xem các người có còn cơ hội về nhà hay không.

Dẫm chân ga thấp nhất, cả xe cộ một cái vọt ra ngoài, nhìn đúng chỗ ngoặt trước mặt, mang theo thần thái kiêu ngạo, mắt nhìn chiếc xe đuổi sát phía sau.

Xe đi phía trước chạy trốn chừng một trăm mét đột nhiên dừng lại, chiếc xe phía sau không ngờ tới xe này đột nhiên thắng xe, quýnh lên vững vàng dừng lại gần ngay trước mắt Bố Gia Địch, đánh tay lái gấp, đột nhiên hai chiếc xe đụng vào bên trên đường.

Bên tai truyền đến tiếng va chạm lớn, Tiếu nhìn cũng không cần cấp tốc chuyển xe, từ đường rẽ nho nhỏ bên trái đi ra,

Đồng Đồng mắt mở thật to nhìn hai chiếc xe phía sau đụng vào nhau, "Oa, ba thật giỏi!"

Tiếu Thâm kiêu ngạo cười một tiếng, "Đó là đương nhiên!"

Cái kiêu ngạo này.

Từ trước đến giờ kiêu ngạo Đồng Đồng cũng không còn chú ý dáng vẻ tự luyến này cả Tiếu Thâm, chỉ là hưng phấn nhìn cảnh tượng phía sau kia, nghi ngờ nghĩ tới, ngộ nhỡ mình gặp phải tình huống như thế, đột nhiên chiếc xe trước mặt dừng lại, vậy mình cũng sẽ đụng vào như vậy sao?

Không nghĩ ra làm thế nào, Tiếu Thâm vẻ mặt đại nhân giọng giáo dục trẻ nhỏ: "Thật sụe đến lúc như vậy thì phải xem tài nghệ của con, nếu muốn không đụng vào, vậy phải điều chỉnh tốt tốc độ, hiểu chưa?"

Đồng Đồng gật gù hả hê: "Không hiểu, vạn nhất điều chỉnh không được thì làm thế nào?"

Vẻ mặt Tiếu Thâm tiếc nuối lắc đầu: "Ai, nói như vậy, đoán chừng con có thể thảm hơn hai người phía sau kia."

Nói còn chưa dứt lời khóe mắt lại liếc bóng dáng một chiếc màu bạc, Tiếu Thâm giật mình thắng xe khẩn cấp.

Nhất thời Đồng Đồng không chút trở ngại vọt về phía trước, thật may là trước mặt ôm Tiểu Yêu, đụng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là Tiểu Yêu thê thảm rồi, cái đuôi của nó bị đụng một chút, đau kêu ngao một tiếng.

Đồng Đồng vội vàng vê cái mông người ta, trong lòng vừa thầm mắng ba mình, sức lực bễ nghễ đi đâu rồi!

Sau khi Tiếu Thâm thắng xe thì chuyển hướng xe, mà phía sau, hai chiếc xe vừa đụng đã theo tới.

Tiếu Thâm mặc kệ, chỉ tiếc con đường này tương đối hẹp, không thể quay đầu xe.

Đồng Đồng tò mò nhìn chiếc xe màu bạc trước mắt kia, hắn nhìn còn không biết là xe gì, cũng không nhìn thấy bên trong là người nào, chỉ biết ba mình giống như lâm đại địch, vậy nói rõ trước mắt có nguy hiểm.

Trong nháy mắt Đồng Đồng ngồi ngoan, không nói tiếng nào, chỉ sợ bản thân phân tán lực chú ý của ba.

Trong nhà lúc này, Đồng Nhan tay vội chân loạn nhìn thực đơn thức ăn rang, bất chấp không lo được cửa, sau khi Đồng Nhan đóng kĩ toàn bộ đã là hơn một phút đồng hồ.

Người bên ngoài nghĩ trong nhà không có ai, vừa muốn nhấc chân rời đi, mới vừa xoay người của chính phía sau mở ra.

Đồng Nhan đỏ mắt xuất hiện, "Ai vậy?"

Phí Gia Nam nghe được tiếng vang trong lòng vui mừng, quay đầu nhìn lại, kinh hãi: "Em sao vậy?" Tại sao muốn khóc?

Đồng Nhan mới vừa bóc hết cà rốt, nước mắt đã chảy đầy đất rồi.

Mu bàn tay xoa xoa mắt, thật vất vả xuyên thấu qua sương mù mắt mờ mịch thấy rõ người đối diện, "A, không có việc gì, tôi mới vừa bóc cà rốt thôi, cay!"

Nói xong cũng quên mất Phí Gia Nam này là nhân vật nguy hiểm, cũng quên mất sao Phí Gia Nam lại biết địa chỉ nhà này.

"Xin lỗi ha, mới vừa ở phòng bếp, mau vào mau vào."

Phí Gia Nam tây trang phẳng phiu khẽ mỉm cười, động tác ưu nhã cất bước vào 'nhà' Đồng Nhan!

Nhà?

Hai mắt hẹp dài quan sát căn cứ bí mật này của Tiếu Thâm, mất bao nhiêu sức lực mới tìm được cái chỗ này, các biện pháp giữ bí mật của Tiếu Thâm quả nhiên đủ mạnh, cho dù mỗi ngày tìm người theo dõi Đồng Nhan cũng không tìm được tới nơi này.

Mỗi lần truy tìm đều sẽ ngoài ý.

Lần này hắn tự ra tay, một đường đi theo Đồng Nhan đến nơi này, Tiếu Thâm thật đúngkhông hổ là bộ đội đặc chủng, thiết bị giữ bí mật thật không kém.

Đồng Nhan mang một ly cà phê từ phòng bếp ra ngoài, tạp dề trên người đã cởi xuống, mắt cũng đã được rửa qua, lúc đi ra khẽ mỉm cười: "Thật ngại quá, mới vừa đang nấu cơm."

Phí Gia Nam mỉm cười nhận lấy cà phê, ánh mắt lại nhìn về phía phòng bếp: "Thì ra là em còn có thể nấu cơm?"

Vẻ mặt Đồng Nhan nhất thời xấu hổ, khoát tay lia lịa: "Đâu có đâu có, tôi thì nấu mì ăn liền ăn, chỉ là Tiếu Thâm cũng sẽ không nấu cơm, cũng không thể lúc nào cũng ra ngoài ăn, hôm nay đột nhiên có tâm tư này, ha ha, đáng tiếc không quá thuận lợi."

Phí Gia Nam sáng tỏ gật đầu, nhìn nụ cười của Đồng Nhan, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng, đột nhiên đứng lên đi tới phòng bếp, "Xem xem tôi có thể giúp em hay không."

Đồng Nhan mừng rỡ, theo sau hỏi "Anh biết làm cơm? Không phải đâu, không phải Phí Gia Nam anh rất có tiền ư, làm sao phải nấu cơm?"

Dạo này, trẻ con nhà có tiền biết làm cơm? Nhất là đại thiếu gia, lại càng ly kì.

Nhìn bộ dạng Tiếu Thâm mười đầu ngón tay không đụng nước cũng biết.

Phí Gia Nam nhìn vẻ mặt hoài nghi của Đồng Nhan, cũng không nhiều giải thích, trực tiếp vào phòng bếp nhìn nguyên liệu Đồng Nhan chuẩn bị, đại khái đã biết cô gái này muốn làm món ăn gì.

Đeo tạp dề vào, bật bếp, sau khi nồi nóng liền bắt đầu cho món ăn vào.

Ánh mắt Đồng Nhan không chớp nhìn chằm chằm nồi, cùng với anh làm món ăn, càng xem càng cảm thấy người đàn ông này thật không tệ, cuối cùng đến lúc một món ăn làm xong đặt lên bàn, gương mặt Đồng Nhan cười híp mắt, vỗ vỗ bả vai Phí Gia Nam: "Không tệ, thật sự có tài, đàn ông biết làm cơm thật tốt, không ít thiếu nữ cũng thích nư vậy, nhìn dáng dấp anh không tệ, lại có tiền, lại biết nấu cơm, không thiếu cô gái theo đuổi chứ? Nếu không tôi giúp anh giới thiệu một người đi, đảm bảo anh hài lòng!"

Ánh mắt Phí Gia Nam tối sầm, 揇khẽ mỉm cười, âm thầm thở dài, bất đắc dĩ hỏi ngược lại Đồng Nhan: "Em là thật không biết hay là giả vờ khôn biết?"

Đồng Nhan sững sờ, ánh mắt mờ mịt.

Phí Gia Nam há miệng, không nói ra, cuối cùng lại nhắm lại, tâm tư như vậy làm sao em có thể không biết.

Ai!

Được rồi được rồi, không ép cô nữa.

Nhưng là. . . . . .

"En thật sự cảm thấy Tiếu Thâm thích hợp với em?"

Đồng Nhan vừa ngẩn ngơ, nháy mắt mấy cái, nghĩ tới Tiếu Thâm thích hợp sao?

Thật đúng là không biết.

Nhưng cuộc sống này không có trở ngại là được.

Nháy mắt Phí gia nam đã dọn xong bát đũa lên bàn ăn, "Được rồi, tôi đi trước, bằng không đợi Tiếu Thâm trở lại, không biết như thế nào đây!"

Con ngươi Đồng Nhan đảo một vòng, lúc này mới nhớ tới, Tiếu Thâm và người đàn ông này không hợp nhau, lúc này vỗ mình ót, đầu óc này, chuyện quan trọng như vậy làm sao lại quên mất !

Liền vội vàng cười"Được được được, đi thong thả đi thong thả."

Phí Gia Nam càng thêm im lặng, dáng vẻ Đồng Nhan như vậy hận không thể một cước đạp hắn bay đi mới phải.

Thật là qua sông rút cầu.

Đi tới trước cửa, Phí Gia Nam chợt nhớ tới cái gì, xoay người nói: "Đúng rồi, người kia là chị của em, cô ấy. . . . . ."

Đồng Nhan sửng sốt: "Đồng Chân? Cô ấy thế nào?" Chợt nhớ tới lần trước gặp mặt, Đồng Nhan thấy hình như có quan hệ không tầm thường với Phí Gia Nam, chẳng lẽ. . . . . .

Đồng Nhan khẽ cau mày!

Không thể nào!

Nhìn biểu hiện trên mặt Đồng Nhan một hồi buèng tỉnh hiểu ra một hồi lại rối rắm vô cùng, Phí Gia Nam biết biết đầu óc của cô gái này không thông minh lắm.

"Nghĩ gì thế, tôi muốn nói, về sau thấy cô ấy thì tránh xa một chút, đừng đến quá gần!"

"Tại sao?"

Thật ra lời này khiến Đồng Nhan buồn bực, rốt cuộc hiện tại Đồng Chân đang làm gì? Lần trước lúc nhìn thấy dáng vẻ phong trần, chẳng lẽ Đồng Chân luân lạc?

Vậy làm sao có thể, với cá tính thiên kim cao cao tại thượng làm sao có thể chủ động làm loại chuyện đó, tuyệt đối không thể nào.

Nhưng. . . . . . Nghĩ đến lúc trước Đồng Chân thật sự bị người của Phí Gia Nam. . . . . .

Đồng Nhan không nghĩ ra, rõ ràng lễ mừng năm mới ngày ấy, chính thủ hạ của Phí Gia Nam đã há huỷ trong sạch của Đồng Chân, hiện tại sao lại cìng một chỗ với Phí Gia Nam?

Đôi mắt Đồng Nhan nhìn Phí Gia Nam.

Một đôi mắt tĩnh mịch như nước, một đôi lại dữ dội như hồ nước sâu thẳm.

Đồng Nhan muốn nhìn ra chút gì từ trong đôi mắt hẹp dài, nghi ngờ khó hiểu.

Chợt, cửa vẫn an tĩnh phát ra một tiếng 'rắc'.

Cửa được mở ra,mắt Đồng Nhan chợt loé, thầm nghic hỏng bét.

Phí Gia Nam cũng không hề sợ không vội vàng lui về phía sau hai bước, tránh người tiến vào tiếp xúc quá gần gũi với hắn hù doạ!

Một tay Tiếu Thâm ôm con trai, một tay nắm tay nắm cửa không hề nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào, một giây kế tiếp lại đứng hình.

Nhìn một chút đây là người nào.

Anh còn chưa có tìm tới cửa đâu, vị này chưa gì đã tìm tới cửa.

Một giây trước Tiếu Thâm còn sững sờ, một giây kế tiếp nhiệt tình cười lên: "Ai u, đây không phải là Phí tiên sinh ư, đã lâu không gặp đã lâu không gặp, đến đây, đứng ở cửa làm gì, mau vào mau vào, cửa gió lạnh, em đó, mẹ của bọn trẻ, lo lắng làm gì, không thấy khách quý tới sao, mau rót ly cà phê đi, a đúng rồi, Phí tiên sinh chúng ta thính đắt tiền nhất, em hãy dùng cái đắt tiền nhất, cái 'mèo cứt' kia hình như rất đắt, dùng cái đó đi!"

Bạn đang đọc Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! của Tô Cẩn Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.