Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 2284 chữ

Toàn thân Đồng Chân mặc một chiếc quần cụt mát mẻ, đứng ở ven đường hút thuốc lá, bên cạnh còn có mấy người đàn ông đang cười bỉ ổi lấy lòng.

Đồng Chân cực kỳ khinh thường, tầm mắt lạnh như băng cũng không nhìn bầy ong mật này, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phố đối diện.

Đồng Nhan rất kinh ngạc với sự biến hóa của Đồng Chân, trước kia Đồng Chân rất ngang ngược kiêu ngạo, hiện tại trong con ngươi của Đồng Chân lúc này lạnh như băng, giống như cực kỳ chán ghét tất cả mọi thứ trên thế giới này, nhìn mọi thứ này nọ cũng là khinh thường lạnh như băng.

"Thật là Đồng Chân!" Đồng Nhan vô cùng xác định, cô gái tóc vàng mặc quần cụt hấp dẫn đứng cách cô mười mét đó chính là Đồng Chân, vẻ mặt Đồng Chân không những trở nên lạnh như băng, quần áo Đồng Chân mặc cũng tương đối lớn mật, tóc nhuộm thành màu vàng kim chói mắt, trong mùa đông lớn như vậy mặc một cái quần cụt sexy chỉ miễn cưỡng che được cái mông, trên chân là một đôi giày cao gót kém chất lương ước chừng cao khoảng mười cemtimét, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá.

Đó chính là cô công chúa của Đồng gia cao cao tại thượng trước kia, rõ ràng chính là dáng vẻ của một người phụ nữ phong trần.

Động tác hút thuốc của cô gái dừng lại, hai tay kẹp đầu của diếu thuốc, phun ra một hớp khí đục thật dài, giống như nội tâm đang giãy giụa mãnh liệt cực kỳ, nhìn bả vai cũng rụt lại.

Cuối cùng ở trong mùa đông gió rét như vậy, cơ thê mảnh mai còn từ từ xoay người, khói thuốc khuếch trương trên khuôn mặt trang điểm, mặt mày tực tiếu phi tiếu tà tà khơi mào.

Đồng Chân thật giống như chủ tướng hút một hơi thuốc, từ từ đi tới bên người Đồng Nhan, nghiêng người ghé vào trên mặt Đồng Nhan phun ra một vòng khói, trong khói mù lượn lờ, ánh mắt chanh chua mới tràn đầy phong tình của người phụ nữ phong trần.

Móng tay quét sơn đỏ ngầu trên ngón tay từ từ chọc mặt Đồng Nhan, một tay kia đang kẹp thuốc lá, "A, đây là Tiếu phu nhân? thật là đã lâu không gặp!" Cũng không phải đã lâu, lần trước gặp mặt còn xuất hiện với thân phận thiên kim đại tiểu thư, khi đó cô ta còn chê cười Đồng Nhan.

Lần nữa gặp nhau, cô ta lại thành người phụ nữ phong trần!

Khi không thế sự biến hóa, làm cho người ta không thể thích ứng.

Lông mày Đồng Nhan hơi nhíu lại, nhìn Đồng Chân trước mắt bởi vì đi dép cực kỳ cao mà cao hơn so với cô nửa cái đầu, trang điểm đậm rất khoa trương, rõ ràng mái tóc vốn mềm mại đã bị nhuộm vàng, nhìn kỹ còn có thể phát hiện không ít chấm đỏ nhỏ.

Tóc vàng thả ở sau lưng, lượn sóng xinh đẹp giống như vẻ đẹp không có chút thay đổi gì.

Ngay cả Đồng Chân liếc mắt cũng biết chuyện gì xảy ra.

"Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Đồng Chân cười liếc nhìn cô một cái: "Tôi không ở chỗ này, chẳng lẽ lại ở Tiếu gia? Cần phải ở trên giường Tiếu Thâm sao? Hả? Ha ha ha!"

Đồng Chân cười phách lối, lúc nói chuyện thân thể nghiêng về phía trước, mùi phấn son nồng đậm lập tức phiêu tán quanh thân thể hai người, lỗ mũi Đồng Nhan nhạy cảm, thiếu chút nữa thì hắt hơi.

Giơ tay lên xoa xoa lỗ mũi đang ngứa một chút, Đồng Nhan mặt không biến sắc lui về phía sau, ánh mắt Đồng Chân nhìn động tác giống như vô tâm này của cô, cười vui sướng hơn.

"Thế nào, Tiếu phu nhân của chúng ta đang ghét bỏ tôi? Đừng quên, coi như cô ghét bỏ tôi, tôi vẫn là chị của cô, cho dù cô giết tôi, đây cũng không có biện pháp thay đổi, nếu như cô không muốn sau này có quá nhiều phiền toái, hiện tại cô nên thông minh một chút đưa tiền chặn miệng tôi lại."

Lúc nào thì Đồng Chân mở miệng xin tiền người khác?

Chưa từng có chuyện như vậy, huống chi còn muốn tiền của Đồng Nhan - kẻ thù không đội trời chung với bản thân.

Ánh mắt Đồng Nhan bình tĩnh lạ thường, Đồng Chân đưa tay phải ra, ngón cái ngón giữa và ngón trỏ kia vẫn còn làm động tác xin tiền, móng tay hồng hồng theo động tác của ngón tay trợt lóe lên, , kia giống như máu đỏ tươi, trong nháy mắt làm người ta hoảng sợ. Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, trong nháy mắt kia trái tim Đồng Nhan đang giơ lên dần dần hạ xuống, một phút sau, ngang hông xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ.

Một tay Tiếu Thâm dắt Đồng Đồng, một tay ôm Đồng Nhan, ánh mắt không khách khí lướt qua khuôn mặt giống như mặt mèo của Đồng Chân, , lộ ra khinh thường không kiên nhẫn.

Cắn răng nhịn xuống xúc động muốn giáng một bạt tai vào khuôn mặt như hoa kia, giọng nói lạnh như băng: "Ngược lại tôi muốn biết, đại tiểu thư có thể gây thêm phiền toái gì cho chúng tôi."

Ánh mắt Đồng Chân không có biến hóa gì lớn, ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ kín của Tiếu Thâm (ha ha, chắc mọi người cũng biết là chỗ nào rồi chứ...), hồi lâu, ánh mắt thương hại thản nhiên nhìn Đồng Nhan, "Tôi nói Đồng Nhan, tôi biết cô thích tiền, nhưng cũng không thể vì tiền mà ở cùng một thái giám đúng không, cả đời người phụ nữ cứ như vậy không làm chút chuyện gì sao?"

Nói xong, lại hơi khinh thường khiêu thích nhìn lại Tiếu Thâm, "Có phải Tiếu tiên sinh rất đắc ý không? Ha ha thật là buồn cười, không biết Tiếu tiên sinh không thể làm việc người, làm sao sẽ lớn lối như vậy."

Đồng Nhan hơi nhíu mày, trong lòng bội phục tinh thần cưỡi lưng cọp của Đồng Chân, tật xấu này của Tiếu Thâm đã sớm không còn là tật xấu, nhưng dù sao cũng từng tồn tại qua, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cuộc sống mĩ mãn của mình có chút vết nhơ, mà Đống Chân lại chọc chúng điểm, như vậy sao Tiếu Thâm có thể không nổi giận?

Tiếu Thâm nổi giận, hậu quả không phải người bình thường có thể gánh nổi.

Đang lúc Đồng Nhan nhìn chằm chằm Tiếu Thâm nổi giận, bắt đầu tức giận.

Nụ cười trên mặt Đồng Chân cứng đờ, rõ ràng bị khí thế của Tiếu Thâm dọa sợ không dám nói lời nào, mấy người đàn ông bỉ ổi đi theo Đồng Chân vừa nghe, biết đây là người có thế lực, cũng không dám tiến lên đắc tội, chỉ sợ người này tiện tay lấy ra một khẩu súng lấy tính mạng của bọn họ. Đồng Chân ngốc lăng, lông mày Tiếu Thâm nhíu lại, tà khí dâng lên, ánh mắt đào hoa quan sát vóc người hoàn mỹ của Đồng Chân từ trên xuống dưới một phen, chậc chặc một tiếng híp mắt lại vuốt cằm nói.

"Vậy sao? Mặc dù dáng dấp Đồng tiểu thư xấu xí một chút, vóc người này cũng không tệ lắm, giết thì có chút đáng tiếc, ngược lại dưới tay tôi có một đám huynh đệ, ngày ngày ở đây huấn luyện, thơi kỳ huấn luyện không tưởng tượng nổi có bao nhiêu khổ sở, trụ sở huấn luyện cũng không thiếu cái gì, duy chỉ thiếu một thứ, phụ nữ! Những người kia đều là đàn ông tinh lực dồi dào, huấn luyện cường độ cao lâu như vậy sợ là đã sớm kím nén thành hòa thượng, vừa đúng lúc thiếu một người phụ nữ đến hạ sốt, nghĩ đến quân đội thời xưa không phải hay có quân kỹ đó sao? Nếu không Đồng tiểu thư đến đó hầu hạ mấy người anh em của tôi một chút? Dù sao ở đây hay ở đó cũng đều là bán, đúng không?"

Tiếu Thâm cười tủm tỉm hỏi ngược lại một câu, "Đúng không?" Thời điểm hỏi lên, Vẻ mặt Đồng Nhan một màu đen, người đàn ông này, thật đúng không hổ là sắc phôi chuyển thế, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được dùng loại vận động trên giường này để giải quyết.

Đang lúc định đổi ý một chút, vốn Tiếu Thâm đang cười tủm tỉm ánh mắt chợt chuyển đông một chút, có chút đang tiếc quan sát Đồng Chân lần nữa: "Đáng tiếc, cũng không biết cơ thể này còn sạch sẽ không, đừng để lây nhiễm bệnh qua đường sinh dục."

Đồng Chân thật rất tức giận, gât gao xiết chặt quả đấm trợn mắt nhìn chằm chằm Tiếu Thâm không biết xấu hổ, một câu gần như phun ra từ trong kẽ răng: "Dĩ nhiên có thể, chỉ cần anh em của anh đủ khả năng, cũng đừng giống cái loại bề ngoài thì cường hãn, nhìn được nhưng không dùng được!" Lời này âm thầm chọc vào đạo làm người của Tiếu Thâm.

Tiếu Thâm không sao cả nhún nhún vai, không sao, dù sao hiện tại hắn biến ngày ngày hắn ở trên giường dục tiên đếm say là được, về chuyện trên giường của hai người không nên tùy tiện khóe khoang ra ngoài.

Bảo bối Đồng Đồng vẫn bị coi thường ngẩng đầu lên giống như ngây thơ mờ mịt hỏi Tiếu Thâm, "Quân kỹ là cái gì?" Đồng Chân hoàn toàn bộc phát, một nhà ba người miệng thật độc.

Một bàn tay giơ lên muốn tát Đồng Nhan, Đồng Nhan cũng không tránh, lúc móng tay thật dài gần đụng đến gương mặt trắng nõn của cô, một tay Tiếu Thâm bắt lấy tay Đồng Chân, trong đôi mắt có sự ghét bỏ, giống như bàn tay kia chính là thứ đồ ghê tơm bỏ đi, vì không để đồ bỏ đia làm bẩn người bà xã, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đưa tay chặn lại.

Sau khi xong chuyện lập tức ném đi, còn ghét bỏ móc khăn tay trong túi ra dùng sức lau tay, dùng xong liền ném.

Coi như chét một tầng phấn thật dày, lúc này cũng có thể nhìn ra phía sau tầng phấn dày kia, sắc mặt của Đồng Chân hơn trắng.

Mấy người đàn ông đi theo phía sau Đồng Chân thấy tình thế không tốt, vội vàng gọi điện thoại cứu viện.

Nhưng thật giống như Tiếu Thâm không có ý định rời đi, cau mày liếc mắt nhìn sắc mặt kỳ quái của Đồng Chân, lại nhìn tóc vàng khô một chút, khóe miệng hơi cong lên.

"Đụng vào đồ chơi kia sao?

Trong lòng Đồng Chân kinh hãi, đôi mắt mở càng lúc càng lớn, dĩ nhiên là đụng thứ kia, khi đó bị bắt, những người đó vì khống chế cô, ép buộc cô sử dụng ma túy, sau cô lên cơn nghiện, cũng không muốn chạy chốn nữa.

Chạy có lợi ích gì?

Hiện tại cô không phải đại tiểu thư, không có tiền, lại bị nghiện, đụng đến thuốc phiện phải làm sao bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng không chốn, đi theo đám người phía sau kia, nói không chừng còn có đường sông.

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Đồng Chân giống như nhìn con mồi trong tay mình không chạy thoát.

"Tôi có thể giúp cô!" Trong lòng bằng phẳng nổi lên kinh sợ, những lời này không chỉ làm Đồng Chân kinh sợ, mà đám người đi theo phía sau Đồng Chân cũng kinh sợ, càng làm Đồng Nhan đứng bên cạnh Tiếu Thâm kinh hãi.

Không dám tin nhìn Tiếu Thâm, trong mắt Đồng Nhan càng thêm hồ nghi, rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì?

Tiếu Thâm mặt không đổi sắc, khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn như cũ nhìn sắc mặt biến hóa của Đồng Chân: "Chỉ cần cô nói cho tôi biết, hôn lễ của tôi ngày đó, là ai cũng cấp biện pháp và thuốc mem cho cô."

Đồng Nhan nghe xong, vốn đang khiếp sợ một giây sau đã thông suốt, giống như nghĩ tới chuyện buồn cười gì, không nhin được cười ha hả lên.

"Tiếu Thâm, thì ra anh còn không biết là ai hại anh? Ha ha, thật tốt, thật tốt, đây chính là báo ứng của anh, tôi mới không có ngu như vậy nói cho anh biết, cho dù chết, tôi cũng phải để các người xuống địa ngục trước, yên tâm."

Trên khuôn mặt mỉm cười của Tiếu Thâm xuất hiện một chút vết nứt, ánh mắt nguy hiểm nhíu lại, tay ôm Đồng Nhan dần dần tăng thêm lực độ, làm Đồng Nhan hoảng sợ không thôi, nghe ý tứ trong lời nói của Đồng Chân, người ở sau lưng hãm hãi Tiếu Thâm đó rất thần bí?

Hơn nữa cường đại đủ để lật đổ Tiếu Thâm!

Bạn đang đọc Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! của Tô Cẩn Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.