Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giở trò lưu manh giữa ban ngày.

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

Mọi người xôn xao.

Các phóng viên đều hoảng sợ nhìn Đồng Nhan, nhất thời không nói nên lời.

Tiếu Thâm cũng sợ hết hồn, sau khi hết kinh ngạc thì bật cười, nhìn Đồng Nhan đầy cưng chiều: “Vợ à, em thật biết đùa, ha ha.”

Đồng Nhan vẫn chưa hết tức, hung tợn nhìn chằm người đàn ông đang đứng cười trước mặt tất cả phóng viên.

Hai vợ chồng xuất hiện trước mặt phóng viên đầy tình cảm, tất cả mọi người cũng không phải người ngu, nhìn thấy vợ Tiếu Thâm với dáng vẻ thiếu ngủ, nhất thời các phóng viên làm như tai không nghe mắt không thấy, trộm cười đi về.

Ngày hôm sau trên trang nhất của các tờ báo ở thành phố A lại có tin tức mới, Vợ Tiếu Thâm bỏ tiền mua linh dược, có nhấn mạnh sẽ hậu tạ phương thuốc bí truyền.

Sự kiện Tiếu Thâm bất lực bị một câu nói của Đồng Nhan làm cho sụp đổ, ngược lại trên trang web lại xuất hiện một chủ đề mới, mọi người tương đối hiếu kỳ, vợ Tiếu Thâm mua thuốc làm gì?

Có người nói do lúc trước Tiếu Thâm quá phong lưu, vợ Tiếu Thâm muốn trị tận gốc khiến Tiếu Thâm không thể tiếp tục.

Cũng có người nói nhìn bộ dáng của vợ Tiếu Thâm giống như mấy ngày quan hệ quá độ, ban ngày ngáp liên tục, bây giờ thông báo với thiên hạ muốn mua thuốc đoán chừng do Tiếu Thâm quá lợi hại làm cho cô ngủ không ngon, không chịu nổi, lúc này mới tuyên bố mua thuốc.

Nhất thời trên trang web lại mỗi người một câu tạo nên một chủ đề nóng.

Mà lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tầng cao nhất của tập đoàn Tiếu Thị, Đồng Nhan không khách khí thoải mái nằm trên ghế sa lon ngủ, Tiếu Thâm ngồi trên ghế trước bàn làm việc, con trai ngồi trên đùi hắn, trước mặt là các nhân viên cấp cao của công ty đang ngồi run lẩy bẩy.

Tiếu Thâm một tay ôm con trai, một tay đặt lên thành ghế, không có chuyện gì làm xoay tới xoay lui, hai người cứ như vậy kéo qua kéo lại, chơi mãi không chán.

Hai người chơi càng vui vẻ thì những nhân viên bị gọi lên văn phòng càng kinh ngạc.

Rốt cuộc có người không nhịn được, đầu tiên giơ tay lau mồ hôi trên trán sau đó lấy dũng khí hỏi Tiếu Thâm: “Tổng giám đốc, không biết anh có chuyện gì cần dặn dò?”

Sau khi ông ta nói hai người đang chơi vui vẻ đều gật đầu.

Tiếu Thâm ngừng động tác xoay ghế, híp mắt nhìn mấy người chợt cười: “Tôi nói các vị quản lý của tôi à, các vị đang sợ gì vậy?”

Khuôn mặt khẽ nở cụ cười cộng với một câu hỏi như vậy lại khiến tất cả các quản lý ngồi phía dưới càng run hơn.

Người lúc này nói chuyện bình tĩnh lại: “không có, chúng tôi nhìn thấy tổng giám đốc rất vui.'”

Tiếu Thâm kéo dài giọng, “Uhm...”

“thật ra thì hôm nay tôi tìm mọi người cũng không có chuyện gì lớn, mấy ngày nay nội bộ công tyxảyra một chút vấn đề làm cho lòng người bàng hoàng, ngoài ra tin tức nàycòn bị đưa vào thị trường chứng khoán khiến cho cổ phiếu của công ty rớt giá bâygiờ mọi thứ đã ổn.”

Những quản lý ngồi ở dưới lại bắt đầu toát mồ hôi, Tiếu Thâm vẫn cười không có một chút lực sát thương nào nhưng trong mắt của những người quản lý kia so với bom nguyên tử lực sát thương còn mạnh hơn.

“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.”

“Tổng giám đốc, chúng tôi...” Người quản lý lớn tuổi nhất vộivàng mở miệng giải thích.

“đi ra ngoài!” Khuôn mặt đang cười của Tiếu Thâm nhất thời trầm xuống.

Ba quản lý biết mình xong đời, thất nghiệp.

Hài lòng nhìn ba quản lý lão luyện ỉu xìu đi ra ngoài, Tiếu Thâm từ từ nở nụ cười, rất hả hê, ôm con traigiống như một báu vật hỏi: “Con trai vừa rồi ba có lợi hại không?”

Đồng Đồng bĩu môi: “Tắc kè hoa.”

Tiếu Thâm sững sờ, không đồng ý kéo con trai: “Cái nàykhông gọi là tắc kè hoa, cái này gọi là hiểu biết linh hoạt, con phảibiết, thế giới người lớn rất phức tạp nói đơn giản, nếu như con nói gì đắc tội với người khác kết quả thế nào chứ? Đó chínhlà một đám người có thể phóng hỏa chỉnh con, đến lúc đó con sẽ không qua được, hiểu không?”

Đồng Đồng chỉ giương mắt nhìn hắn, hình như không hiểu lời hắn nói, tại sao lại nói tự mình nói tự mìh nghĩ cuối cùng lạibiến thành mọi người chỉnh mình?

Đồng Nhan ở một bên không chịu được nữa, cầm gối ném sang: “Con trai mới mấy tuổi anh dạy nó những thứ nàylàm gì?’’

Hai người anh tới tôi đi, nhất thời nhằm vào vấn đề giáo dục Đồng Đồng khai chiến.

Buổi trưa, Tiếu Thâm đưa vợ cùng con trai đến quán Trung Quốc mà mình đầu tư ăncơm, trên bàn cơm Đồng Nhan nhớ tới nghi ngờ mấy ngày nay không nhin được liền hỏi.

“Hình như anh biết ai là người đưa bức hình lộ ra ngoài?”

Tiếu Thâm rất nghiêm túc nhìn Đồng Nhan lắc đầu.

Đồng Nhan: “Vậy sao anh biết không phải em?”

Tiếu Thâm chân thành nắm tay Đồng Nhan: “Bởi vì anh tin tưởng em!”

Đồng Đồng mắc ói, Đồng Nhan nổi hết cả da gà.

Đồng Nhan nghiêm nghị: “Đừng giả bộ, thành thật khai báo, cái này không phải là một phần trong kề hoạch của anh chứ?”

Tiếu Thâm vội vàng ném đũa trong tayxuống thề:“không có, tuyệt đối không có hơn nữa anh là đàn ông làm sao có thể tùy tiện đem chuyện này ra đùa giỡn, chuyện này thật sự ngoài ýmuốn!”

Đồng Nhan nghi ngờ, thập sự ngoài ýmuốn sao?

‘Vậy làai chứ?”

Tiếu Thâm không để ýgắp một miếng sườn cho Đồng Nhan, thuận miệng nói: “Vậy em thử nghĩ lại xem, còn có al biết sự tồn tại của máy camera!”

Đồng Nhan kinh hãi: “Em đã nói không thể là Lưu Thuần, em tin tưởng cô ấy, tuyệt đối không thể nào là cô ấy.”

Tiếu Thâm tiếp tục gắp thức ăn cho con trai, giọng nói có chút bất đác dĩ: “Anh cũng không nói là cô ấy nhưng người biết sự tồn tại của máy camera cũng chỉ có cô ấy với em, vậy em không để người khác biết, kết quả tin túc chính là từ cô ấy mà rò rỉ từ ngoài, xâm nhập vào lời nói của cô ấy!”

Xâm nhập lời nói của Lưu Thuần?

Hình như đã hiểu rõ ràngýcủa Tiếu Thâm:“Ý anh là có người chụp vào lời Lưu Thuần nói?”

Tiếu Thâm chẳng nói đúng chẳng nói sai chỉ nhíu mày.

Đúng lúc ấy thì trong góc phòng ăn chợt có chấn động lớn, ý nghĩ của Đồng Nhan bị cắt đứt, ngẩng đầu quay đầu nhìn.

Ở bên kia, nữ nhân viên phục vụ hét lên một tiếng, vội vàng kéo chiếc quần của mình, kinh hoàng nhìn khách đang ngồi trên bàn.

Thiếu niên kia nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, chỉ mới học cấp hai, thế nhưng…

“cô làm đổ món ăn của tôi, cô nói phải làm sao bâygiờ?” Hình như cậu ta rất tức giận.

Nữ nhân viên phục vụ bị làm khó: “Tôi giúp anh làm một phần khác.” nói xong muốn đi liền bị móng vuốt của cậu ta sờ đến mông nhéo một cái, nhất thời nữ nhân viên phục vụ sợ hãi lại một lần nữa thét chói tai.

“Anh...anh làm gì vậy?” Nữ nhân viên phục vụ chất vấn.

“Ha ha, không nhìn ra khuôn mặt cô bình thường nhưng mông lại rất đầy đặn, cảm giác không tệ.”

nói xong những lời này, những vị khách xung quanh đều cảm thấy không phải bọn họ nghe nhầm chứ? một thằng bé nhỏ như vậy mà đã....háo sắc?

Đồng Nhan liếc nhìn Tiếu Thâm: “không trách được sao anh lại phong lưu như vậy, thì ra là có gen di truyền.”

Người nhà họ Tiếu thật là một cực phẩm. Tiếu Tiêu mới có ít tuổi như vậy mà đã lộ bản tính háo sắc.

“Tiếu Tiêu, đủ rồi.” Mọi người khiếp sợ, chỉ nghe thấy ở một phía khác có tiếng gầm giận giữ vang lên.

Bạn đang đọc Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! của Tô Cẩn Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.