Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh xuân dập dờn.

Phiên bản Dịch · 1382 chữ

“Cô cứ như vậy tin tưởng cô ấy?”

Không biết tại sao Đồng Nhan nghe thấy câu hỏi đầy nghi ngờ của Tiếu Thâm, trong lòng liền cảm thấy hồi hộp, sửng sốt: “Tôi đương nhiên tun tưởng cô ấy, tôi đã nói với anh, nếu như cô ấy không đáng để tôi tin tưởng vậy thì thế giới này không còn ai tôi có thể tin tưởng.”

Tiếu Thâm mím môi không nói, đôi mắt chăm chú nhìn cô, mặc dù không có gì nhưng vẫn tạo cho người ta cảm thấy đôi mắt kia nóng rực.

“Sao vậy?” Trong nháy mắt Đồng Nhan cảm thấy đau lòng, lý do tại sao thì lại không biết, dù sao đôi mắt nhìn chằm chằm cô như đang tố cáo.

Tiếu Thâm im lặng một lúc lây sau đó mở miệng, trong giọng nói có xen lẫn một chút uất ức: “Chẳng lẽ, tôi không đáng để cô tin tưởng sao? Tôi là chồng cô, tại sao cô lại đem sự tin tưởng của mình dồn hết cho người khác cũng không chừa cho tôi một chút xíu.”

“A.... ...... ....” Cái này đúng là rất khó nói.

Cơ thể hai người ở trong bóng tối gần nhau trong gang tấc, một dộng tác nhỏ cũng có thể cảm thấy hơi thở của đối phương, mà Tiếu Thâm rất nhạy cảm, tóc của Đồng Nhan rất dài khẽ cọ qua cằm hắn, cảm giác rất ngứa.

Tiếu Thâm cảm giác có gì đó đang gọi hắn, không nhịn được đầu từ từ tiến lại gần, lỗ mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên tóc cô, rất dễ chịu.

Đồng Nhan cũng cảm thấy hơi thở nóng của Tiều Thâm đến gần liền bị dọa sợ đến nỗi cơ thể cứng đờ không dám làm bất kỳ cử động nhỏ nào, mắt mở to, trong nháy mắt hô hấp như dừng lại giống như đang chờ đợi, nhưng lại cũng hơi run sợ.

Tiếu Thâm đến gần một chút, đột nhiên cảm thấy, mùi hương thơm ngát trên người cô truyền vào lỗ mũi so với thuốc hôm trước còn tác dụng hơn nhiều.

Không kìm hãm được, môi mỏng khẽ rơi xuống, đầu tiên là trán, tiếp theo là mũi, sau đó là đôi môi đang mím chặt của Đồng Nhan.

Bắt đầu đơn giản chỉ là sự dụng chạm của hai đôi môi, sau đó không biết thế nào Đồng Nhan bỗng nhiên cảm giác Tiếu Thâm thở dồn dập, khí nóng phả trên mặt cô hình như còn có lực sát thương hơn hơi nước một ở một trăm độ.

Không phải lần đầu tiên hai người hôn môi nhưng lại là lần đầu tiên hai người hôn môi trong bóng tối.

Vẫn là không kìm nén được, hai người môi lưỡi giao nhau khiến cơ thể rung động, Đồng Nhan dần bị áp đảo, tay không biết từ khi nào đã ôm eo Tiếu Thâm.

“Vợ.... ....”

Trong bóng tới hình như nghe thấy Tiếu Thâm đang lẩm bẩm gọi nhỏ.

“Hả?”

Đồng Nhan thở nhẹ trả lời.

Đồng Nhan nghĩ bất cứ giá nào, dù sao người này cũng không thể làm được chuyện kia, nhiều lắm cũng chỉ bị hắn sờ sờ mà thôi.

Nghĩ như vậy lá gan cô lớn không ít, lật người đem Tiếu Thâm áp đảo ở phía dưới, nặng nề ở trên người hắn hôn một cái, nhếch miệng cười hả hê: “Tại sao tôi lại bị anh đè ép, tôi muốn ở phía trên.”

Tiếu Thâm nghe thấy câu này, không nhịn được bật cười, trong bóng tối đưa tay nâng khuôn mặt cô lên: “Anh thật sự muốn xem một chút dáng vẻ lúc này của em, nhất định là mặt mày hớn hở, giống như tiểu nhân đắc chí.”

Trên thực tế bộ dáng của Đồng Nhan chính là tiểu nhân đắc chí.

“Tách” Đồng Nhan còn chưa kịp phản ứng, đèn bàn ở đầu giường đã bị Tiếu Thâm bật lên, đôi mắt lúc nãy còn ở trong bóng tối nên chưa kịp thích ứng với ánh sáng, Đồng Nhan bị ánh sáng làm chói mắt liền nhắm mắt lại.

Cũng trong nháy mắt này, Tiếu Thâm bị đè ở dưới hơi dùng sức, lật người đè Đồng Nhan ở phía dưới, không nói gì liền nhanh chóng chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô, lần này không giống lúc nãy như một con mãnh thú không cho cự tuyệt.

Đồng Nhan nhắm chặt hai mắt, thật ra thì cũng là đang hưởng thụ, dứt khoát im lặng đáp lại nụ hôn dã man này của hắn, mặc dù kỹ thuật hôn của Tiếu Thâm tương đối lạnh nhạt nhưng kỹ thuật của bàn tay lại tương đối thành thục, lúc Đồng Nhan còn đang đắm chìm trong lửa tình của hắn thì đã bị hắn lột sạch quần áo.

Thật ra thì lúc trước Đồng Nhan đã nghĩ qua, nhiều lắm cũng chỉ là sờ một chút nhưng tại sao cô lại cảm giác có vật gì đó đang chỉa vào bảo bối của cô, còn đang suy nghĩ không biết là gì?

Kết quả lúc Tiếu Thâm xxx cô liền mở mắt, lần này hoàn toàn hiểu, nhất thời cứng đờ.

Tiếu Thâm trán nổi đầy gân xanh, khẽ gầm nhẹ một tiếng, trong lòng kích động mừng như điên, không nhịn được lại chuyển động, Đồng Nhan bị cảm giác kia làm cho thét chói tai.

“Anh điên rồi, không phải anh........không phải anh không thể sao? Tại sao? Tại sao lại.......”

Tiếu Thâm cũng bị cảm giác này làm cho mất không chế, lập tức ôm vợ hôn, giọng nói đè nén khàn khàn giống như gào thét: “Anh cũng nghĩ vậy, tại sao đối với em người anh em của anh lại lợi hại như vậy? Hả? Có phải năm đó em ở trên người anh động tay động chân?” Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu lại rung động vui mừng.

Đồng Nhan vừa nghe liền như con nhím xù lông, giùng giằng muốn tránh né lại bị Tiếu Thâm nhào tới.

Thật vất vả miệng mới có thể hô hấp lập tức la to: “Anh khoác lác, bản thân không được còn oán trách người khác, anh nói anh không thể tôi mới kết hôn với anh, anh là tên lừa đảo! A.... ...”

Đồng Nhan nói không nên lời, mặc dù đã sinh con nhưng đây cũng chỉ là lần thứ hai cô trải qua chuyện này, giống như một cô gái nhỏ, Tiếu Thâm bởi vì đã kìm nén sáu năm, tối nay kích động hơi mất khống chế, không chỉ muốn cô một lần ho nên cả đêm này không điều khiển bản thân mà hoàn toàn theo bản năng.

Giống như bản năng của một con thú!

Cả đêm này, bên ngoài tuyết rơi, gió lớn, bên trong nhiệt độ lại cực kỳ cao, giống như không thiêu chết người không cam lòng, đem cả hai người trên giường đốt đến cả người rung động.

Trong phòng tràn đầy cảnh xuân, chỉ nghe thấy tiếng cả nam lẫn nữ không kìm nén được khẽ rên.

Trước khi ngủ Đồng Nhan còn thầm nghĩ hắn là một tên lừa dảo.

Ở đây hai vợ chồng kích động thì ở nhà họ Tiếu lại bạo động.

Ông Tiếu ngồi ở vị trí chủ nhà, tức không chịu được “Gọi lại cho Tiếu Thâm.”

Quản gia nghe lời, gọi điện thoại nhưng không có ai nghe máy, cuối cùng là tắt máy.

Lúc quản gia quay lại báo cáo, Đồng Đồng thầm rên trong lòng, đã gọi bao nhiêu lần rồi cần gì phải gọi nữa nếu như muốn nghe máy thì đã sớm nghe rồi.

Cuối cùng lúc sắp mười một giờ quản gia cẩn thận nói: “Ông chủ, ăn cơm thôi, có lẽ cậu chủ có việc nên không đến được, xem như ông chủ không muốn ăn nhưng cậu chủ nhỏ phải ăn, con nít không nhịn đói được.”

Đồng Đồng vừa nghe thấy liền kích động, bụng cậu bé đã sớm kêu mấy lần, đôi mắt lập tức long lanh làm bộ đáng thương kêu: “Cụ ơi”

Bạn đang đọc Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! của Tô Cẩn Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.