Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô thật sự có nỗi khổ không nói thành lời

Tiểu thuyết gốc · 1438 chữ

Đầu Diệp Kỳ như bị nhiễu sóng ong ong cả lên, khi cô cảm giác được mình vừa hòa làm một với thứ gì đó thì một trận choáng váng đánh úp tới, não cô tựa như bị thứ gì đó kéo căng, muốn cưỡng chế cô rời khỏi cơ thể.

Diệp Kỳ cắn môi cố nhịn, qua một lúc mới có thể bình ổn trở lại. Lúc này cô mới cảm nhận được mình bị trói chặt trên bàn phẫu thuật, còng tay kim loại lạnh lẽo dán chặt lấy cổ tay cùng cổ chân khiến Diệp Kỳ thanh tỉnh hơn không ít.

Hương vị thuốc sát trùng tràn ngập quanh chóp mũi, cảm giác lạnh lẽo như xâm nhập qua làn da Diệp Kỳ ngấm đến từng đốt xương.

Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, một căn phòng sạch sẽ trắng tinh, trên kệ tủ bày không ít sách cùng chai lọ thủy tinh đựng chất lỏng, còn có một kệ tủ đựng đầy thiết bị y khoa.

Diệp Kỳ vốn đang tính liên lạc với 13 thì tiếng mở cửa vang lên khiến Diệp Kỳ phải nhìn sang.

Người đàn ông thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp được giấu dưới lớp áo sơ mi trắng, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài. Ngũ quan người này rất đẹp, gợi lên cho người ta cảm giác nho nhã lại gợi cảm, nhất là con ngươi màu hổ phách sâu thẳm nhìn Diệp Kỳ mang theo nét cười dịu dàng.

Đến cả Diệp Kỳ cũng không khỏi ngỡ ngàng vài giây.

Đừng nhầm, cô ngỡ ngàng vì con dao phẫu thuật trên tay anh ta được không?

"13, tôi đoán anh ta đang tính mổ tôi đấy" Diệp Kỳ trong đầu gọi 13.

[Đúng là vậy nha, nhưng hình như có cái gì đó sai sai]

"Tiểu Nghiên?" Thanh âm triền miên từ tính như tiếng đàn cello làm trái tim Diệp Kỳ không khỏi giật thót lên, bỗng dưng cảm giác sợ hãi không biết từ đâu lan truyền từng tế bào cô.

Người đàn ông nhìn thấy Diệp Kỳ thất thần thì lại gần, ngón tay như bạch ngọc vuốt ve gò má cô. Đầu ngón tay anh ta lành lạnh, rõ ràng động tác rất dịu dàng, nhưng Diệp Kỳ vẫn vô cùng khó chịu.

[A...Truyền sai thời điểm rồi, chị gái nhỏ đợi chút để em khởi động lại] 13 nhìn tình hình không khỏi chột dạ.

Diệp Kỳ bị trói thành hình chữ ngũ "..."

"Sao em không nói lời nào? Có phải rất khó chịu hay không?" Người đàn ông mềm dịu vuốt ve khóe mắt Diệp Kỳ.

Phải, nên cởi trói cho tôi đi.

"Tôi quên em đã bị anh cắt đứt dây thanh quản rồi." Người đàn ông thở dài.

Hắn ta nhìn đôi mắt lạnh lùng như đang nhìn người xa lạ của Diệp Kỳ, con ngươi màu hổ phách đông lại, trong tròng mắt chỉ chiếu độc một hình bóng là Diệp Kỳ.

"Tại sao em lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi? Em vẫn còn muốn trốn khỏi tôi sao?" Giọng nói từ tính trầm ấm nhiễm một tia âm trầm, đồng tử của người đàn ông nhìn Diệp Kỳ mang theo điên rồ cùng chiếm hữu, lại không ảnh hưởng tới ngũ quan thâm thúy ấy một chút nào.

Diệp Kỳ thật sự cũng muốn biết chuyện gì đang diễn ra.

Con dao phẫu thuật dưới ánh đèn lóe lên tia sáng lạnh, người đàn ông ấy di chuyển con dao phẫu thuật dọc trên người Diệp Kỳ, cắt đứt chiếc váy dây màu trắng mà cô đang mặc trên người.

[Thủ pháp thật nhang gọn lẹ nha] 13 cảm khái.

"Câm miệng!" Diệp Kỳ bực bội lên tiếng. "Mi còn không mau tìm cách rời đi"

Quả nhiên 13 rụt đuôi ngoan ngoãn đi tìm cách.

Diệp Kỳ vốn bị hành động của người đàn ông này làm cho giật mình, cô nhìn người đàn ông làm ra chuyện cặn bã một cách đầy nghiêm túc.

Cô cũng biết thẹn thùng được chứ? Nên chúng ta có gì từ từ nói được không đồng chí? Cắt quần áo của một vị thiếu nữ là hành vi không lãng tử chút nào.

Chỉ tiếc Diệp Kỳ không thể nói cũng không thể phản kháng, cả cơ thể cô mềm nhũn.

"Chết tiệt 13, tên thần kinh này muốn mổ tôi ra lắm rồi đấy" Diệp Kỳ hối thúc 13. Đáp lại cô chỉ là thanh âm máy móc đang nạp năng lượng.

"Cơ thể em đẹp như vậy, chế tạo thành người rối thì thật uổng phí. Hay là tôi biến em thành tiêu bản xinh đẹp nhất thế giới này? Như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau"

Người đàn ông nhìn cơ thể trắng nõn có chút ửng hồng nở rộ như đóa anh túc trên bàn phẫu thuật, từng bộ phận từng đường cong đều tỉ mỉ tuyệt diệu khiến hắn ta mê muội.

Tâm Diệp Kỳ thật mệt mỏi.

Bỗng cảm giác dãy giụa từ trong cơ thể truyền ra khiến Diệp Kỳ không khỏi nức nở, khóe mắt trào ra hàng lệ dài, cảm giác vừa đau khổ vừa sợ hãi làm Diệp Kỳ không thể hít thở nổi.

"Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng" Người đàn ông thở dài, quả thật vẻ mặt ấy ánh lên tia đau đớn đâm mù mắt chó của Diệp Kỳ.

[Còn 3 phút nữa, chị gái nhỏ ráng chịu đựng nhé] 13 vội vàng trấn an tinh thần đang càng lúc càng tăm tối của Diệp Kỳ.

"Sau vụ này không bồi thường không được đâu" Diệp Kỳ dịu dàng nói, kì thật cô đang rất bình tĩnh.

Bỗng dưng người đàn ông kia cầm lấy ống tiêm, rất dịu dàng tiêm chất lỏng bên trong ống vào cổ tay Diệp Kỳ.

Rất nhanh sự tê dại đã lan tràn khắp cơ thể cô.

Mà con dao phẫu thuật đã đặt lên trên bụng Diệp Kỳ, cô có thể cảm nhận được mũi dao từ từ ấn sâu vào thịt, lại chuẩn xác kéo xuống bụng dưới.

"Sẽ rất nhanh thôi, Tiểu Nghiên sẽ không thể xa rời tôi" Giọng nói tràn ngập điên cuồng truyền vào tai Diệp Kỳ không khác gì ma quỷ.

Nội tâm Diệp Kỳ bất lực, ngay từ lúc cô xuyên vào đã không thể làm gì rồi, giờ chỉ mong 13 nhanh nhanh đem cô rồi đi.

Nhưng Diệp Kỳ cũng không thể xem nhẹ cảm giác đau đớn đến cùng cực lại mang theo hối hận từ cơ thể, cảm xúc phức tạp như vậy, nhưng tuyệt không có hận ý.

Dường như có vài mảnh kí ức rời rạc xuất hiện trong đầu Diệp Kỳ, về người đàn ông tuấn mỹ điên cuồng kia, tất cả hóa thành sự cam chịu và mệt mỏi.

Tầm mắt Diệp Kỳ càng lúc càng mơ hồ vì mất máu, trong mê man cô có thể cảm nhận được bờ môi mình bị thứ gì phủ lên, rất mềm nhẹ, lại có chút thanh lãnh.

[Bắt đầu truyền tống] 13 gấp gáp nói.

Diệp Kỳ lúc này mới thở ra một hơi, cảm giác bức bách này thật sự khiến người khác khó chịu. Cô thật sự không muốn đối mặt với đôi mắt tăm tối lại dịu dàng của người đàn ông kia.

Đến khi Diệp Kỳ đi mất người đàn ông kia cũng không hay biết gì, hắn ta vẫn chuyên chú tách nội tạng ra khỏi cơ thể cô gái.

Tim, phổi, dạ dày, bất cứ thứ gì bên trong cơ thể cô đều được hắn ta cẩn thận nâng niu bỏ vào trong một lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt.

Dường như sợ cô gái của hắn đau mà động tác người đàn ông này vẫn rất mềm dịu cẩn thận khâu lại vết mổ.

Sau khi tất cả mọi thứ xong xuôi thì hắn ta mới nằm lên bàn mổ, đưa tay kéo cơ thể vẫn còn độ ấm vào trong lòng, lưu luyến hít lấy mùi hương chỉ thuộc về cô.

"Những người đụng tới em, một người tôi cũng không tha. Đợi đến khi tôi trả thù xong sẽ đi tìm em. Tiểu Nghiên, ở cầu Nại Hà đợi tôi, sẽ rất nhanh thôi.." người đàn ông nỉ non như cầu xin, nhưng con ngươi hổ phách giờ phút này chỉ còn lại sự lạnh lẽo cùng chiếm hữu điên cuồng.

Bạn đang đọc Mau xuyên: Chiến Lược Đặc Thù sáng tác bởi Bjess0411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bjess0411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.