Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là trưởng công chúa

1509 chữ

Trong phòng mỗi người một câu chuyện riêng.

Tĩnh Hạ cảm thấy hơi phiền chán.

Hoàng hậu nhìn bộ dáng này cô, mở miệng hỏi:" Trưởng công chúa có gì không thoải mái sao?".

Tĩnh Hạ ngước mắt nhìn vị hoàng hậu này, nhan sắc không phải đẹp nhất, nhưng tuyệt đối vẫn là một mỹ nhân, dung mạo trẻ tuổi, khí chất mẫu nghi thiên hạ tỏa ra ngời ngời.

"Không sao cả".

Ninh vương hơi nghi hoặc.

Không thoải mái? Nàng là vì không được tứ hôn với hắn nên mới không thoải mái sao?

Nếu vậy thì tại sao ngay từ đầu nàng lại từ chối?

Kỳ thật Ninh vương nghĩ nhiều rồi.

Tĩnh Hạ đơn giản là vì cảm thấy tẻ nhạt muốn chết, đang nghĩ cách chuồn ra.

Hoàng hậu lại tiếp tục, ngữ khí có chút xa xăm " Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta lại nhớ tới Mai muội muội, thật đáng tiếc muội ấy lại qua đời sớm như vậy".

Hoàng hậu vừa nói, mọi âm thanh trong phòng ngừng lại.

Cô nhìn hoàng hậu, không nói gì.

Mai quý phi là biểu muội của hoàng hậu.

Hoàng hậu là con gái của Thừa tướng, Mai quý phi là con gái của Thái phó trong triều.

Hai người tiến cung cùng một ngày, ai cũng biết quan hệ của hai người rất tốt.

Nhưng sự thật liệu có phải vậy?

Hậu cung đấu đá, nhân tâm trục lợi, ruột thịt tàn nhẫn giết hại lẫn nhau chỉ vì một nam nhân, thậm chí còn không tiếc lợi dụng con cái của mình để tranh giành quyền lợi.

Chỉ là biểu muội mà thôi, cũng không quá thân cận.

Khi còn sống Mai quý phi rất được sủng ái, không thiếu kẻ ghen tỵ, nếu nói cái chết của bà mà không liên quan đến hoàng hậu cô tuyệt đối không tin.

Bất quá, vẫn là điều tra sau.

Vì điểm khen thưởng, vì quà thưởng.

Cố gắng!

Hoàng hậu nhìn Tĩnh Hạ, nhưng ánh mắt cô ngoại trừ bình tĩnh thì là sự....... lạnh nhạt.

Trông dáng vẻ cô như đang nghe chuyện của một người ngoài vậy.

Khi nghe về mẫu thân đã mất, nếu không buồn đến phát khóc thì ít nhất cũng nên ảm đạm một chút, không phải sao?

Là do cô che dấu quá tốt hay cô thật sự không có cảm xúc?

Về điều này hoàng hậu cũng không lí giải được.

Nhưng Mạnh Tâm nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng càng chắc chắn.

Đôi đồng tử của thái hậu thanh lãnh như có như không nhìn hoàng hậu, nàng ta thức thời liền im lặng, không nói nữa.

"Hạ nhi, con đừng nghĩ lung tung, về chuyện mẫu phi của con cũng đừng suy nghĩ nhiều ". Thái hậu nhắc nhở nói.

Tĩnh Hạ chỉ gật đầu, không nói.

"Thôi được rồi, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, mọi người về đi, ai gia có chút mệt, muốn nghỉ ngơi". Thái hậu phất phất tay, được một cung nữ dìu đỡ vào trong.

"Cung tiễn Thái hậu".

Mọi người đồng thanh nói.

..

"Trưởng công chúa xin dừng bước".

Tĩnh Hạ đang bước đi, chợt có một giọng nói dễ nghe vang lên ở đằng sau.

Cô quay lại, thấy Mạnh Tâm đang đến gần.

Nữ chính muốn làm gì?

Tìm ta gây sự sao?

"Trưởng công chúa, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?".

"Không đi". Tĩnh Hạ dứt khoát trả lời.

Đi làm gì.

Ở riêng với nữ chính thường chẳng có gì tốt đẹp.

Không đi.

Mạng sống rất quan trọng.

[ ...... ] Nhân vật chính mà có thể lấy mạng cô thì coi như đã trừ họa cho nhân gian rồi.

Mạnh Tâm: "....."

Nàng không ngờ cô từ chối dứt khoát thế, trong nhất thời hơi lúng túng.

Nhưng nàng ta vẫn bình thản cười "Chỉ là một chút chuyện cần hỏi thôi, Trưởng công chúa không từ chối chứ?".

"Có đấy".

Ta từ chối ngay từ đầu rồi.

Ngươi không hiểu sao?

Xong không đợi Mạnh Tâm phản ứng, cô quay ngoắt đi.

"Trưởng công chúa, người biết trọng sinh là gì chứ?".

Nơi đây chỉ có hai người, Mạnh Tâm cũng không sợ người khác nghe được, hỏi thẳng ra.

"Trọng sinh?". Tĩnh Hạ quay đầu. "Ngươi đang nói về chuyện ma quỷ gì vậy?".

Lại thêm có một kẻ cho rằng ta đã chết.

Bà đây đã nói rằng bà đây vẫn còn sống.

Sao chẳng ai nghe chứ.

Trù ẻo ta vui lắm sao?

"Trưởng công chúa hẳn là biết ta đang nói gì mà, phải không?". Đây không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

"Mạnh tiểu thư, hoang tưởng là một loại bệnh, mà cô......."

Dừng một chút, Tĩnh Hạ dùng vẻ mặt cùng ngữ khí đáng ăn đòn nói: "...... có bệnh đang nặng lắm, phải trị".

Mạnh Tâm tức giận.

Ta bệnh?

Nàng ta rõ ràng biết ta muốn hỏi gì còn giả ngây giả dại như vậy.

Đáng ghét!

Nội tâm của Mạnh Tâm bắt đầu vặn vẹo.

Từ khi trọng sinh đến nay, nàng ta chưa từng tức giận như vậy.

"Nếu Mạnh tiểu thư không còn gì muốn nói, ta đi trước".

Tĩnh Hạ làm bộ dáng định đi.

"Khoan đã".

Mạnh Tâm vội đi lên cầm tay cô rồi tự tát vào mặt mình, ngã xuống.

Đúng lúc đó Vương Minh Dạ đến gần.

Hắn thấy tình cảnh này liền vội vàng đi đến.

"Tâm nhi, nàng có sao không?". Vương Minh Dạ đỡ nàng lên, lo lắng hỏi.

"Không sao, ta chỉ trượt chân ngã thôi". Mạnh Tâm không ra vẻ uất ức, ngược lại vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói.

Nhưng vết đỏ trên mặt nàng lại sưng lên.

"Vương Tĩnh Hạ". Vương Minh Dạ nổi giận, xuất ra khí thế áp bức "Bổn vương đã nói bao nhiêu lần, nàng là vương phi của bổn vương, ngươi không được vô lễ với nàng ấy, nhưng bây giờ ngươi lại dám đánh nàng".

Hắn bình thường không xen vào vì Mạnh Tâm hoàn toàn có thể tự giải quyết.

Nhưng bây giờ nàng ta (TH) lại dám động thủ với nàng (MT).

Tĩnh Hạ nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.

Nam chính bình thường được viết là thông minh tuyệt đỉnh thế nào.

Có vậy mà cũng nhìn không ra.

Rõ ràng nàng ta chỉ cầm tay cô, rồi nàng tự lấy tay còn lại để đánh vào mặt mình.

Cô không tin nam chính không thấy.

"Ta đánh? Được thôi". Tĩnh Hạ nhướng mày, rồi đến đẩy Vương Minh Dạ ra.

Đi đến, tát một cái thật mạnh vào một bên mặt còn lại của Mạnh Tâm.

Mặt nàng ta in lên một dấu tay.

Mạnh Tâm sửng sốt, nàng ta lại dám đánh nàng?

Tĩnh Hạ đánh xong, thở một hơi.

Đã muốn đánh nữ chính từ lâu.

Giờ cô đã có cơ hội.

Đánh!

[...... ] Ký chủ quá hung dữ, đánh nữ chính không chút chần chừ!

Cô quay lại nhìn Vương Minh Dạ nói:" Nhị hoàng thúc, bây giờ ta thật sự đã đánh nàng rồi, ta đi trước".

Nói xong, cô cứ đi thẳng, không nhìn vẻ mặt hai người giận dữ nhìn cô, đặc biệt là Mạnh Tâm

Vương Tĩnh Hạ.

Cái tát này của cô, nàng ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần!

Tĩnh Hạ trở về phòng.

Lúc cô vừa mới nằm xuống, lại có người đến thông báo hoàng thượng triệu kiến.

Đệt!!

Lại có chuyện xảy ra.

Bà đây đang lười muốn nghỉ ngơi.

Gọi cái gì mà gọi.

Không đi.

Đợi một lúc lâu, người gọi đứng ngoài không thấy người bên trong đáp lại, lên tiếng lần nữa.

"Két......... ầm...."

Tiếng cửa được mở ra mạnh mẽ vang lên.

Thiếu nữ vẻ mặt tức giận đi ra.

"Dẫn đường". Cô trầm giọng nói.

"....... Vâng". Người kia đáp xong rồi vội vàng dẫn đường.

Trưởng công chúa này quá hung dữ, không thể đụng vào.

Dưỡng Tâm điện.

Tĩnh Hạ bước vào, thấy hoàng thượng, cùng Thái phó - ông ngoại chưa từng gặp mặt của cô.

"Phụ hoàng". Cô gật đầu, coi như hành lễ.

Hoàng thượng tuy không hài lòng về cách chào hỏi này của cô, mày trên mặt hơi nhíu.

"Tháng sau sẽ là sinh thần 17 tuổi của con, con đã quá tuổi cập kê, cần phải chọn ra một vị phò mã".

Không đợi Tĩnh Hạ trả lời, hoàng thượng lại nói tiếp "Lúc đó sẽ có nhiều người là vương tôn quý tộc tới tham dự, trẫm sẽ tứ hôn cho con với một trong số họ".

"Thái phó, khanh thấy sao?".

Vị Thái phó chỉ hơn 60 tuổi, trần giọng lên tiếng: "Tùy hoàng thượng định đoạt".

"Vậy được, hôm nay trẫm gọi hai người đến đây là để thông báo việc này, bây giờ có thể lui ra rồi".

Bạn đang đọc [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Ngịch Tập Ai Dám Tranh Phong của Nguyễn Thị Thảo Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Âm_Nha_69
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.