Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là trưởng công chúa

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Yến tiệc bắt đầu

Các vị khách dường như đã có mặt đông đủ.

Âm thanh sôi nổi, náo nhiệt.

Một đạo thân ảnh tiến vào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Khí sắc trong trẻo, thanh nhã như giai nhân, bộ y phục trắng tuyết có thêu hoa sen càng làm nổi bật sự thanh khiết của cô.

Một vị tiểu thư lên tiếng: " Kia không phải nữ nhân luôn mê đắm Tĩnh vương sao? Hình như tên Mạnh Tâm thì phải".

"Hừ, dù là đích nữ của Trấn Quốc công phủ thì thế nào? Không phải chỉ là bao cỏ thôi sao?". Một vị tiểu thư khác nói vậy, nhưng sắc mặt lại hiện lên sự ghen tỵ.

"Đúng vậy, lại còn luôn bám theo Tĩnh vương dù ngài ấy không thích nàng ta, đúng là không biết liêm sỉ". Thêm một vài tiểu thư khác phụ họa.

Mã Não tức giận nói: " Tiểu thư, bọn họ đúng là những kẻ không biết điều, dám nói xấu tiểu thư như vậy".

Mạnh Tâm chỉ cười nhạt: "Đừng để ý đến họ".

Để đến lúc nữa nàng sẽ vả mặt những kẻ nói xấu nàng.

Theo trí nhớ kiếp trước, yến tiệc này sẽ có những sứ giả đến từ các nước đến, rồi có tổ chức một cuộc thi giữa mọi người với nhau, ai thắng sẽ được thưởng hậu hĩnh.

Thậm chí nếu thắng những vị khách nước khác, làm vẻ vang cho đất nước, thì tiền đồ không hạn lượng.

Đáng tiếc, lúc đó nàng đã là Tĩnh vương phi, ko có điều kiện tham dự. Nhưng lúc này nàng phải nắm chắc cơ hội, ai cũng đừng hòng ngăn cản.

Ánh mắt Mạnh Tâm lóe lên tia lãnh khốc.

Lúc này, trong Tường Vy điện - cung điện của Tĩnh Hạ.

Trước khi đi......

Hoàn mỹ!

Đầu tóc..... đẹp

Trang sức........đẹp

Trang điểm...... tất nhiên đẹp, vì ta đẹp sẵn rồi!

Hệ thống: [......]

Nhưng y phục........

"Liên nhi, đi thôi".

- ---

Tại Kim Loan điện.

"Trưởng công chúa điện hạ đến".

Tĩnh Hạ bước vào chính sảnh, không biết có bao nhiêu ánh mắt kinh diễm nhìn cô.

Một thân tím nhạt đầy quý khí, kiểu tóc nửa buộc cao nửa thả, cộng thêm một ít trang sức trên đầu càng làm tăng thêm khí chất lãnh diễm, kiêu ngạo của cô.

Nơi đây cô chính là tâm điểm.

Không biết có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ, mê đắm,..... nhìn Tĩnh Hạ.

Không sao, ta quen rồi!

Mạnh Tâm vừa nhìn, vừa cảm thấy không thể tin, kiếp trước nàng không hề thấy Trưởng công chúa có khí thế như vậy.

Khi ánh mắt Tĩnh Hạ liếc đến chỗ nàng, nàng đột nhiên thấy hơi rùng mình. Sự rùng mình này nàng chưa hề có kể từ khi sống lại.

Có cái gì đó dường như đã vượt tầm kiểm soát.

Mạnh Tâm còn chưa kịp hiểu ra thì tiếng thái giám the thé vang lên:

" Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương giá đáo".

Tất cả mọi người đều đứng dậy.

"Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương".

Hoàng thượng tiến lên chỗ ngai vàng, phất tay nói: " Tất cả miễn lễ".

"Tạ hoàng thượng".

"Hôm nay cảm ơn sứ giả các nước đã đến để tham dự tiệc mừng thọ của Thái hậu".

"Hoàng đế Hạ quốc quá lời rồi". Một vị sứ giả của Mộc Vệ quốc đáp lại.

"Đây là món quà của đất nước chúng tôi muốn gửi đến Thái Hậu".

Một vị sứ giả của nước Vĩnh quốc dâng lên một món đá quý trong suốt, dưới ánh sáng viên đá quý tỏa sáng lấp lánh " Nó gọi là Ngọc ngàn năm, ánh sáng của viên ngọc này sẽ không bao giờ tắt, chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn"

" Sứ giả Vĩnh quốc có lòng rồi". Thái hậu hài lòng nhìn món quà, cười khen ngợi.

Tĩnh Hạ nhướng mày, Ngọc ngàn năm? Không phải kim cương sao?

Sau khi có thêm một số vị sứ giả khác thay nhau dâng lên lễ vật thì lúc này.

" Ngự vương, Tĩnh Vương, Ninh vương đến".

Vừa nghe vậy, không biết có bao nhiêu tiểu thư quyền quý vội điều chỉnh trang phục, đầu tóc, tư thế ngồi, mặt e thẹn nhìn sang phía ngoài cửa.

Ba nam nhân, ba hương vị vẻ đẹp khác nhau cùng đi vào.

Tĩnh vương mặc bộ y phục màu trắng, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ ôn hòa, làm nổi bật vẻ đẹp thanh cao không thể chạm tới của hắn.

Nhìn thấy Tĩnh vương, trong mắt Mạnh Tâm hiện lên tia căm hận.

Chính cái vẻ ôn hòa này kiếp trước đã khiến nàng chìm đắm thật sâu nhưng không ngờ lại vạn kiếp bất phục.

Ninh vương mặc bộ y phục xanh dương nhạt, nhưng lại hiện lên một khí chất đạm mạc, xa cách, tuy nhiên vẫn tuấn dật bất phàm.

Tĩnh Hạ vẻ mặt nhàm chán.

Tên nam nhân này là người nguyên chủ thích?

Nhan sắc cũng được, đáng tiếc lại đi thích nữ chính.

Người còn lại, thân là nam chính, tất nhiên sẽ hơn hẳn những người khác.

Một thân màu đen thêu cự mãng chỉ vàng, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế lãnh khốc. Tuy nhiên khi nhìn về phía Mạnh Tâm, đáy mắt hiện lên vẻ ôn nhu.

Cả ba người cùng lên tiếng: " Tham kiến hoàng thượng".

"Miễn lễ, đi về chỗ ngồi đi".

Hoàng thượng dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: " Hôm nay là tiệc sinh thần của Thái hậu, để làm yến tiệc thêm sôi nổi, hãy tổ chức một cuộc thi giữa mọi người với nhau, ai thắng sẽ có thưởng lớn".

Nghe vậy, mọi người xôn xao, các thiên kim tiểu thư lại hồi hộp. Biết đâu nếu thắng cuộc thi này mình lại có thể nổi danh kinh thành, thậm chí có thể được hứa gả cho ý trung nhân......

Mọi người lại lén nhìn mấy vị vương gia ngồi đầu.

Hazzzzz

Hớn hở gì chứ.

Đều là làm nền cho nữ chính thôi.

Không tham gia vẫn tốt hơn.

Tĩnh Hạ nghĩ vậy, tiếp tục phe phẩy quạt.

Hệ thống: [ Ký chủ, cô lấy đâu ra quạt vậy ]. Đã vậy, nhìn cây quạt này hơi kì lạ.

Đây là chiếc quạt lông vũ màu trắng, đầu quạt là dạng bán kính hình tròn.

Quan trọng hơn không phải trắng bình thường, mà là trắng kiểu tinh khiết long lanh.

Có điều bất thường!

Hệ thống kết luận.

" Đoán xem".

Tĩnh Hạ nở nụ cười đáng ăn đòn nói.

Đoán?

Ta đoán được còn phải hỏi cô sao?

Nhiệm vụ ẩn cô còn chưa làm đâu.

Tĩnh Hạ:"...." Sao lại chuyển sang chủ đề khác rồi.

" Hạ nhi, hay là con cũng tham gia cuộc thi này đi". Thái hậu quay đầu nhìn cô, nói.

"....." Liên quan gì đến ta?

Ta chỉ muốn làm một công chúa cao quý yên tĩnh không được sao?

Muốn lấy ta ra làm nền cho nữ chính?

Trông ta ngu ngốc vậy sao?

Tuy trong lòng phun tào, nhưng trên gương mặt cô vẫn rất nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu.

Tham gia thì tham gia.

Ai sợ ai.

"Được rồi, bắt đầu đi". Hoàng đế phất tay nói.

Mọi người bắt đầu thi nhau trổ tài. Người thì vẽ, người đánh đàn, người viết thư pháp,..... đều hi vọng mình có thể thắng, được trọng thưởng.

Đến lượt nữ chính.

Mạnh Tâm múa.

Đây là cái mà nàng đã chuẩn bị từ lâu.

Wow.

Nữ chính mở concert!

Váy áo thướt tha, điệu múa tao nhã, lả lướt, trên gương mặt đeo thêm khăn che mặt, tạo thêm cảm giác nàng tựa như tiên giáng trần.

Mọi người ngẩn ngơ nhìn.

Vương Minh Dạ nắm chặt chén rượu.

Thật muốn móc mắt những kẻ dám nhìn chằm chằm nàng.

Mùi dấm chua bay nồng nặc.

Khi Mạnh Tâm múa xong, tiếng vỗ tay tràn ngập.

Trong lòng nàng hiện lên một phần đắc ý.

" Hay, múa rất đẹp, thưởng".

"Tạ hoàng thượng".

Thái hậu lên tiếng: " Hạ nhi, mọi người đều đã biểu diễn xong, y phục của con trông cũng rất đẹp, hay là con cũng lên múa đi".

"...." Y phục đẹp thì liên quan gì đến múa?

Có mùi âm mưu.

"Vâng". Tĩnh Hạ dịu dàng lên tiếng.

[.... ] Có cảm giác ớn lạnh.

Cô lui xuống một lát, rồi có tiếng nhạc nhẹ nhàng kỳ lạ không biết từ đâu ra vang lên.

Ở bên dưới, thân hình mảnh khảnh chuyển động, bàn tay trắng ngọc cầm chiếc quạt múa, giọng hát nhẹ nhàng thần bí vang lên:

Lúc hoa rơi là lúc hoa trân quý nhất.

Nhưng khi hoa tàn rồi thì chỉ còn lại sự héo khô.

Hết mùa rồi hoa đợi ai? Hoa trách móc ai?

Hoa thật ra chỉ cần người an ủi......

(Hoa rơi - Lâm Tâm Như)

Thân hình uyển chuyển múa theo giọng hát, giai điệu. Lúc đoạn điệp khúc cao dần, cô xoay vòng, chiếc váy bồng bềnh, rồi đột nhiên.......

Chỉ khâu bị đứt cùng với chiếc thắt lưng trên y phục bị tuột.

Nó làm y phục ngoài của cô rơi ra ngoài.

Cẩu huyết!

Vô lí!

Mọi người được phen há hốc mồm.

Mạnh Tâm cười lạnh, phen này thanh danh của Trưởng công chúa sẽ mất hết.

Nhưng nàng ta sai rồi.

Y phục ngoài bị hỏng rơi xuống, lộ ra một y phục khác màu hồng dịu dàng bên trong.

Cộng thêm bài hát về hoa rơi, nó gợi cho người liên tưởng đến cánh hoa cô độc mà thướt tha lúc sắp hết mùa.

Lúc hết bài, không khí vẫn im ắng.

Bất chợt, có một tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo đó là các tiếng vỗ tay như sấm.

Bổn công chúa mà lợi hại lên, mọi người đều sợ.

Đánh bật cả nữ chính.

[ Cô lợi hại, cô nói là được rồi ].

Hệ thống bất lực nói.

Nó khá tò mò trước đây ký chủ làm nghề gì.

Tiểu thư khuê các... Ký chủ giống sao?

Hay thuộc hào môn thời hiện đại?

Bớt đoán mò.

Ta làm nghề gì có quan hệ gì với ngươi sao?

Tĩnh Hạ khinh bỉ.

Cô nói chuyện với hệ thống trong lòng nên dường như không để ý..... ánh mắt Ninh vương nhìn cô hiện lên sự kinh ngạc và...... một chút hứng thú.

" Hoàng thượng, Trưởng công chúa múa đẹp như vậy, phải khen thưởng lớn". Hoàng hậu với vẻ mặt hiền lành nói.

"Được, nếu hoàng hậu đã nói như vậy, vậy thì Tĩnh Hạ,con có yêu cầu gì không?".

"Phụ hoàng, nhi thần bây giờ chưa có nguyện vọng gì, có thể để khi khác nhi thần bẩm báo với người sau được không?".

Hoàng thượng suy nghĩ một lát, liền gật đầu.

Mạnh Tâm dù vẻ ngoài không quan tâm nhưng bên trong vô cùng tức giận.

Nhưng không sao, vẫn còn màn kịch khác đang chờ.

Nghĩ vậy, nàng ta hạ cơn giận xuống.

Bạn đang đọc [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Ngịch Tập Ai Dám Tranh Phong của Nguyễn Thị Thảo Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Âm_Nha_69
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.