Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại tỷ trường học

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

Có người quay được video từ đầu đến cuối và phát tán trên diễn đàn.

Trong trường có một đại tỷ giấu mặt

(Số 123): Đây là ai? Hình như cùng khối với Đại tỷ Mộ này.

(Hoa rơi trên cỏ): Tư thế đánh nhau ngầu a, đại tỷ mới sao?

(Lá vàng mùa thu): Hừ, chỉ có như vậy mà cũng đòi tranh đua danh xưng Đại tỷ với Bạch Băng tỷ sao?

(3579): Trông mặt nhìn xinh đẹp lắm, khí chất cũng hơn người nữa, xin tên.

(Trời xanh mây trắng): Nhìn mặt vẫn còn hơi non nớt, vẫn chưa lạnh lùng được như Mộ tỷ, vẫn chưa thể gọi là Đại tỷ được.

(.....)

Trên diễn đàn mỗi người một lượt, có khen có chê.

Tĩnh Hạ bước vào lớp, điều đầu tiên cô thấy ngay là ánh mắt muốn giết người của Mộ Bạch Băng.

Cô cũng không để tâm, ngạo nghễ bước qua làm Mộ Bạch Băng tức gần chết.

Nhưng thân là lão đại xã hội đen, dù trong lòng tức giận nhưng bề ngoài của cô ta vẫn phải tỏ ra bình thản.

"Tiểu Hạ, cậu nhìn xem đi". Sở Tiếu Tiếu thấy cô đến liền đưa điện thoại.

Trên báo có ghi "Hai nữ sinh gây gổ tại quán ăn vì bạn trai giàu có".

"....."

Tiêu đề của bài báo do ai viết vậy?

Tên kỳ quặc.

Bình luận kém!

"Nhìn đi nhìn đi, Mộ đại tỷ có bạn trai đẹp trai nên Lăng Tĩnh Hạ mới ghen tỵ với tỷ ấy sao?".

"Còn không phải sao? Lăng Du vừa đẹp trai vừa giàu có, cùng với Đại tỷ là xứng đôi vừa lứa. Nhưng lại có kẻ ghen ăn tức ở muốn làm Đại tỷ mất mặt".

"Hừ, cô ta nghĩ có bộ dáng xinh đẹp là giỏi sao? Không có gia thế thì sao có thể hợp với Lăng thiếu gia chứ, lại còn dám làm thế với đại tỷ".

Xung quanh lớp ai cũng chỉ chỏ Tĩnh Hạ, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý.

Lời nói người đời quan tâm chi cho mệt!

"Tiểu Hạ, những người kia thật quá đáng, cậu không tức sao?". Sở Tiếu Tiếu một bên vỗ bàn, một bên tức giận hỏi.

"Tức?". Tĩnh Hạ lời biếng nhìn cô " Tức giận cũng là một cảm xúc quan trọng, đừng trao nó cho những kẻ không đáng".

Sở Tiếu Tiếu hơi chớp mắt nhìn cô.

Là bạn thân lâu năm, sao cô lại không thấy sự thay đổi rõ rệt của bạn mình chứ.

Nhưng mà vậy cũng tốt.

"Ừ, mình hiểu rồi". Sở Tiếu Tiếu cười híp mắt.

"Reng......". Tiếng chuông vào lớp học vang lên.

Thầy giáo tiến vào và bắt đầu dạy.

Sau một vài tiết học diễn ra, đột nhiên Mộ Bạch Băng đứng dậy và tiến tới chỗ Tĩnh Hạ.

"Lăng đồng học, xuống phòng dạy võ đấu với tôi một trận".

Lời nói này tạo nên cảm giác không phải thách đấu, mà là ra lệnh.

Hôm qua Thuần Khanh trở về, bộ dạng của hắn hơi kì lạ, hỏi ra mới biết là đã từng đấu võ với cô.

Cơ mà cô ta không tin, một con bé nhà nghèo yếu ớt mà cũng có thể thắng sao?

"Không đi". Tĩnh Hạ nhạt nhẽo trả lời.

Muốn ra lệnh cho cô? Cô ta cũng

xứng?

Đáy mắt Mộ Bạch Băng hiện lên tia khinh thường " Thế nào? Cậu sợ nên mới không dám nhận lời sao?".

Cô cũng chỉ nhếch môi.

Muốn dùng chiêu khích tướng với cô, nữ chính này chưa đủ trình.

"Tại sao tôi lại phải đi? Cậu nói là tôi phải làm à? Dựa vào cái gì?". Tĩnh Hạ ngước mắt, hỏi liền một mạch.

Mộ Bạch Băng hơi dừng, sau đó cao ngạo nói:" Nếu cậu không muốn thì thôi vậy, tôi cũng sẽ coi như cậu sợ, không ép cậu nữa".

"Khoan đã". Cô đứng dậy.

"Đấu võ chứ gì? Xuống đi".

"Tiểu Hạ". Sở Tiếu Tiếu lo lắng cầm tay cô.

Tĩnh Hạ hơi vỗ vỗ bàn tay cô, trực tiếp đi ra ngoài.

Bộ dáng tùy ý của Tĩnh Hạ so với bộ dáng lạnh lùng của Mộ Bạch Băng thì nhìn còn phóng khoáng hơn mấy phần.

Mộ Bạch Băng hơi nắm chặt tay, bước ra theo.

Phòng dạy võ này ở dưới tầng một khu nhà B, là nơi dạy võ cho những ai có nhu cầu học.

Nếu đánh nhau ở đây cũng không coi là ẩu đả, mà chỉ là bàn luận thôi.

Có nhiều người tập trung ở đây, bọn họ nghe nói Đại tỷ cùng với một nữ sinh đánh nhau, hơi chờ mong xem dáng vẻ của bọn họ.

"Cậu nghĩ giữa hai người ai sẽ thắng"

"Chắc chắn sẽ là Mộ Đại tỷ rồi, cậu không thấy lúc tỷ ấy ra tay rất ngầu sao?".

"Ừm, cũng phải, chỉ là một kẻ yếu ớt mà cũng dám đấu với Đại tỷ, được Đại tỷ thách đấu đã là vinh dự của cô ta".

Mộ Bạch Băng với Tĩnh Hạ đứng giữa căn phòng, xung quanh là sự bàn tán không ngừng.

Mộ Bạch Băng bắt đầu động thủ trước.

Phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ.

Hôm trước mình thật mất mặt, đều tại cô ta mà ra.

Đến khi chiêu thức đến gần, Tĩnh Hạ vẫn đứng yên khiến nhiều người không khỏi thắc mắc.

"Sao người kia vẫn đứng yên vậy? Không phải sợ đó chứ?".

"Chắc chắn là sợ rồi, Đại tỷ ra chiêu như vậy, chắc gì cô ta đã đỡ được".

"Trông cô ta cũng rất yếu ớt vậy mà dám đấu với tỷ ấy. Đúng là tự làm mình mất mặt".

Mộ Bạch Băng thấy vậy không khỏi cười lạnh.

Chỉ là một kẻ tầm thường mà cũng đòi đánh nhau với cô, đúng là không biết thân biết phận.

Cho tới khi chiêu thức gần kề, Tĩnh Hạ mới hoạt động.

Mọi người ở đây sững sờ.

Vị Đại tỷ mà họ luôn ngưỡng mộ.......

Cứ như vậy bị đạp ra?

Không phải bị phản kích mà là bị đạp.

WTF???

Bọn họ đang xem cái quỷ gì vậy?

Và vị nữ chính bị đạp ra hơi sững sờ.

Cô ta cứ như vậy.........

Cô ta mà lại phải mất mặt lớn như vậy?

Còn hơn cả vụ việc buổi sáng hôm trước.

Ngay lập tức, ánh mắt cô ta lóe lên một tia điên cuồng.

Lăng Tĩnh Hạ, con khốn......

Tĩnh - khốn nạn - Hạ vẫn đứng im đó nhìn.

Có nên cho cô ta thêm một đạp nữa để cô ta không đứng dậy được nữa không?

Hợp lí!

[ Ký chủ, cô đừng làm liều ] Hệ thống ngay lập tức phải ngăn ký chủ nhà mình.

Cô đạp nữ chính nhà người ta như thế lỡ đạp chết người thì làm sao?

Ký chủ là không thể tin tưởng được.

Tĩnh Hạ hơi thắc mắc.

Trông cô giống kẻ giết người tùy tiện như vậy sao?

Cô hiền mà!

[ ....... Ta xin phép off một lát ] Bổn hệ thống đi nôn một trận.

Hệ thống thất bại kia, đừng tưởng ta không nghe được giọng điệu chế giễu của ngươi.

Tĩnh Hạ nhếch môi khinh bỉ.

"Lăng, Tĩnh, Hạ". Mộ Bạch Băng nghiến răng nghiến lợi nói " Cô dám......"

Thân thủ của cô ta tuy không phải đệ nhất nhưng vẫn thuộc dạng bất phàm.

Những kẻ có thể chống đỡ được cũng rất ít.

Chứ đừng nói là đạp cô ta ra.

Tĩnh Hạ liếc nữ chính bằng nửa con mắt, không phải cô khinh thường mà là cô lười quay đầu.

Nhưng trong mắt nữ chính thì không phải vậy rồi.

Tiếp theo, Mộ Bạch Băng ra sát chiêu.

Không đỡ được thì nhất định sẽ bị thương nặng.

Tĩnh Hạ hơi nhướng mày.

Nữ chính ra tay cũng thật ác, muốn giết cô sao?

Không phải chỉ là bàn luận võ thôi sao?

Bây giờ lại ra tay không nhân nhượng như vậy.

Chính vì thế mới nói, lời nói của nhân vật chính là không thể tin.

[ ..... ] Lời nói của cô lại càng không thể tin.

Mặc dù Mộ Bạch Băng ra tay ngoan độc nhưng Tĩnh Hạ đương nhiên dễ dàng tránh được.

Không tránh được quá mất mặt cô rồi.

Cô ngược lại cầm lấy tay Mộ Bạch Băng, xoay người một cái, vật cô ta ra đằng trước, sau đó lấy không biết đâu ra cái dây thừng trói lại.

Không trói thì để nữ chính đứng dậy tìm cô tính sổ sao?

"Lăng Tĩnh Hạ, cô mau thả ra". Mộ Bạch Băng tức giận nói.

Nhìn bộ dáng của cô ta hơi chật vật, dường như cũng mất đi sự lạnh lùng lúc đầu.

Trong phòng dạy võ rộng lớn, mọi người ngẩn người đứng đó xem.

Vậy là đã xong rồi?

Cô gái kia đã đánh bại Đại tỷ, vậy......

"Thắng thua đã rõ, tôi về trước". Tĩnh Hạ bỏ lại một câu nói xong xoay người bước đi, để lại một con người tràn ngập căm thù nhìn cô.

Cô ngẩng cao đầu bước đi, với tư cách người chiến thắng, mọi người tránh ra làm hai lối cho cô đi.

"Lão đại". Tiếng gọi tới của một thiếu niên truyền đến.

Hứa Lân chạy tới gần cô, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.

Lão đại đã đánh bại được Mộ Đại tỷ, vậy cô chắc chắn là tân Đại tỷ của trường rồi.

"Lão đại, cậu giỏi quá đi, cậu hãy dạy võ cho tôi được không?". Ánh mắt hắn tràn ngập chờ mong, nói.

"Tôi không thu đồ đệ". Giọng nói bình thản truyền đến tai Hứa Lân.

Cô thu đàn em là để sai bảo, không phải để dạy.

Nhìn hắn yếu nhược thế này, muốn dạy võ là điều rất rắc rối.

Không dạy!

Nhìn ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, cô nói:" Nhưng cậu cũng có thể đi học võ, tôi biết một chỗ, cậu có thể đi".

Nghe vậy, ánh mắt hắn trở nên có hi vọng:" Là nơi nào vậy?".

Cô đưa cái thẻ màu trắng, ở đó có ghi "Lớp dạy võ karate".

"Đây có lẽ sẽ thích hợp với cậu, đi đi".

Tĩnh Hạ cũng không đợi hắn trả lời mà đi thẳng.

Xong đột nhiên có một người xông đến ôm cô " Tiểu Hạ".

Ôi trời đất!

" Tiểu Hạ, cậu biết võ sao không nói với mình, bạn bè thế đấy". Sở Tiếu Tiếu hơi bĩu môi, ra vẻ hờn giận.

"Mình mới biết gần đây".

"Ồ, nhưng cậu xử lí cô ta như vậy, chắc hẳn cô ta tức lắm".

"Ồ". Cô cũng chẳng quan tâm.

"Nhưng mà Tiểu Hạ, hồi trước cậu có gì cũng đều nói với mình, bây giờ cậu có gì cũng giấu, có phải cậu không coi mình là bạn không?".

Tĩnh Hạ hơi bất đắc dĩ nhìn cô " Cậu thực sự nghĩ thế?".

"Không hẳn, nhưng mình cảm thấy thế".

Sở Tiếu Tiếu cứ cảm thấy tiểu Hạ rất lạ, ít nhất là lạ với cô.

Tĩnh Hạ cũng không nói gì, vì cô không muốn giải thích.

Chẳng lẽ nói với Sở Tiếu Tiếu rằng cô không phải bạn của cô ấy, cô không phải người thế giới này sao?

Chắc chắn không thể.

Nguyện vọng của nguyên chủ là bảo vệ Sở Tiếu Tiếu, thời gian mà nữ chính hành động chắc có lẽ sắp tới rồi.

"Lăng Tĩnh Hạ". Thanh âm tức giận của Lăng Du truyền đến.

Cả hai người xoay người, thấy một bộ dáng hằm hằm đi tới.

"Cô dám trói Bạch Băng? Ai cho cô cái lá gan đấy?".

"....." Không ai cho cô cả, cô có lá gan đó sẵn rồi.

"Cô vậy mà dám thắng Bạch Băng, đáng lẽ cô nên thua mới đúng, có phải cô gian lận không?".

"....." Cô không những dám thắng cô ta, cô thậm chí còn dám giết cô ta nữa kìa.

Đáng tiếc hệ thống chết dẫm kia luôn ngăn cản cô.

Thật tiếc nha!

Bạn đang đọc [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Ngịch Tập Ai Dám Tranh Phong của Nguyễn Thị Thảo Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Âm_Nha_69
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.