Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại tỷ trường học

Phiên bản Dịch · 1322 chữ

Hả?

Tĩnh Hạ không hiểu nhìn cô ta.

"Là cậu đã đánh đàn em của tôi?". Mộ Bạch Băng thấy cô không hiểu, giải thích.

Tĩnh Hạ hơi suy nghĩ rồi nói " À, là mấy cái đám lưu manh kia hả?".

Đám lưu manh?

Cô ta dám gọi đàn em cô là lưu manh?

"Lăng Tĩnh Hạ, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn xen vào chuyện của tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để yên". Mộ Bạch Băng lạnh giọng cảnh cáo, xong rồi rời đi.

Tĩnh Hạ cũng không để ý, không để yên thì cô định làm gì tôi?

Buồn cười.

- --

Tối hôm đó, cả nhà Tĩnh Hạ đang ăn cơm, một trận đập cửa vang lên.

"Mở cửa".

Ông Lăng hơi trầm mặt, đứng dậy.

Trước khi đi ông còn quay đầu nói " Hai người đừng đi đâu hết, chờ tôi trở về".

Lúc ra ngoài, đi tới chỗ vắng vẻ, ông lạnh giọng "Không phải bảo là cho tôi năm ngày sao? Còn chưa được ba ngày đâu".

Kẻ to con nhất trong đó lên tiếng với giọng điệu kiêu ngạo " Lăng Trữ, không phải bọn tôi không cho ông thời gian, mà là lão đại của chúng tôi không cho. Bây giờ ông mau mau mang đồ đó ra đây, bằng không......"

"Tôi không biết mấy thứ đồ đó ở đâu, sao có thể mang cho mấy người".

Mặt của tên cầm đầu tức khắc hung dữ " Lăng Trữ, đây không phải lần đầu ông nói như vậy, nếu ông không chịu đưa thì phải lấy con gái ông thế vào".

Nói xong hắn phất phất tay với đàn em, muốn tiến vào trong nhà. Ông Lăng muốn ngăn cản nhưng bị bọn chúng giữ lại.

Mẹ Lăng nhìn thấy có mấy người mặt mày dữ tợn tiến vào tức khắc hoảng sợ.

"Có chuyện gì vậy, mấy người là ai?".

Không ai trả lời bà là tiến thẳng đến chỗ Tĩnh Hạ.

Cô đang ăn cơm tức khắc có người nhìn cô chằm chằm.

Đúng là trời đánh tránh miếng ăn.

Không thể đợi người ta ăn xong rồi hẵng đến gây sự được à?

Tên đó nhìn cô dò xét như nhìn mặt hàng, hơi vuốt cằm, hiện ra nụ cười cặn bã " Cô em trông cũng xinh đấy, mau lại đây theo bọn anh tới gặp lão đại nào".

Nói xong hắn dự định chạm vào người cô nhưng lại bị cô bẻ tay.

Cái tên bị bẻ tay có muốn rút ra thế nào cũng không được, muốn dùng tay kia nhưng đều bị cô chặn lại, cuối cùng bị cô đạp ra.

Mấy tên kia nhìn thấy định xông lên, đều bị cô lấy cái chổi đập bọn chúng không còn một mảnh giáp.

Mẹ Lăng ngây ngốc đứng một bên nhìn con gái.

Sao bà không biết con gái bà biết võ chứ?

Nhưng mà đằng sau lại có một kẻ xông lên bắt lấy bà Lăng, kéo bà ra khỏi cửa.

Trước khi cô trở tay kịp đã thấy bọn chúng mang người lên xe, trong sự la hét của bà Lăng rời đi.

Nhưng Tĩnh Hạ đã kịp ném lên đuôi xe bọn chúng thứ gì đó.

Bố cô thì lại bị bọn chúng đánh đến bị thương, được cô dìu về phòng.

Ra ngoài, Tĩnh Hạ nói với hệ thống:" Hệ thống, có biết bọn chúng dẫn bà ấy đến nơi nào không?".

[ Không biết ] Có biết cũng không nói cho cô.

"....." Được lắm hệ thống chết bầm.

Mạng người quan trọng đó biết không?

Tĩnh Hạ lấy ra một cái máy tính bảng, mở ra ứng dụng bản đồ, trong đó có một dấu chấm đỏ đang chuyển động.

Cô vuốt lên nhìn một chút, nhìn thấy nơi mà bọn chúng đưa bà Lăng đến.

Là một nơi bị bỏ hoang.

Ông Lăng tỉnh lại, điều đầu tiên là ra ngoài nhà, tìm kiếm bóng hình hai mẹ con.

Ông nhìn thấy Tĩnh Hạ đang mặc áo khoác như chuẩn bị đi đâu đó, vội gọi lại:" Hạ nhi, con đi đâu vậy, mẹ con đâu?".

Cô quay đầu nói " Ba đã tỉnh, mẹ bị bọn chúng bắt đi rồi".

Giọng nói của cô rất bình thản, không có một chút chập chùng nào.

Ông Lăng hơi ngạc nhiên, con gái ông vốn dĩ là người dịu dàng hiền lành, mà sao.......

Tuy nhiên bây giờ không phải lúc nói những điều ấy, ông nhíu mày tiếp tục hỏi " Con biết bọn chúng ở chỗ nào sao?".

Cô đang định gật đầu nhưng nghĩ lại.

Nguyên chủ vốn là người bình thường, vốn dĩ không hề biết cái này.

Như vậy còn không phải sẽ bị nghi ngờ sao?

Đến lúc đó nhất định sẽ có thêm nhiều rắc rối phải giải quyết.

Cô lắc đầu " Con không biết, nhưng con biết chúng đi hướng nào, con có thể đuổi theo".

Ông Lăng không đồng ý " Con ở nhà, đây không phải là chuyện con nên xen vào".

Ánh mắt đen láy của Tĩnh Hạ nhìn thẳng vào ông, sau một lúc rồi hỏi " Ba, tại sao bọn chúng lại tìm đến? Ba đắc tội chúng sao?".

Bỗng chốc không khí trở nên tĩnh lặng, ông mặt mày buồn rầu, lắc lắc đầu.

"Ba sẽ đi tìm mẹ con, con cũng đừng nên xen vào".

Nói xong ông Lăng đi vào phòng để lấy thứ gì đó, khỏi phải nói cũng biết ông đi lấy thứ mà bọn chúng muốn.

Cô đi vào theo, trong phòng tối om vang lên thanh âm nhàn nhạt" Ba....... là người của bọn chúng hay là cảnh sát?".

Có thể cầm thứ mà bọn xã hội đen muốn, có thể là người bình thường sao?

Ông Lăng đột nhiên cứng đờ, một hồi lâu còn chưa trả lời.

Tĩnh Hạ cũng không hỏi tiếp, quay lưng đi ra ngoài.

Còn kéo dài thêm thời gian nữa, bọn chúng lại mang bà Lăng đi chỗ khác, đến lúc đó lại phiền phức.

Một tiếng sau.

Tĩnh Hạ ngồi dưới gốc cây.

Mệt chết ta rồi.

Ai ngờ nơi bọn chúng lại xa hơn hai cây số, biết vậy để sáng mai tới có phải hơn không, ít nhất còn có taxi.

Chỗ của bọn chúng đang ở là một nhà kho, trong đó vẫn còn vẫn còn ánh đèn cùng với một vài bóng hình.

"Đại ca, chúng ta bắt người phụ nữ này về có ổn không?".

Tên đại ca nhếch miệng " Có gì mà không ổn, ít nhất chúng ta còn bắt được vợ của lão ta, sợ gì lão ta còn không giao đồ sao?".

"Nhưng lỡ đâu lão ta bỏ mặc......."

"Không đâu" Ánh mắt một mí của tên đại ca trông càng thêm đáng khinh "Lão ta vốn rất yêu vợ lão, không lí nào lại bỏ mặc, nhưng thật đáng tiếc vì không bắt được con gái lão, bằng không......."

Hai tên nhìn nhau, cùng nở nụ cười gian trá.

Đột nhiên đằng sau có một cây gậy sắt vung lên đập vào đầu tên đại ca, tên còn lại chưa kịp hô lên cũng đã bị đánh ngất.

Bà Lăng vẫn còn đang ngất xỉu, Tĩnh Hạ cõng bà, đi nhanh ra ngoài.

Cô đi được một đoạn khá xa, cũng may nơi đây không có nhiều người, bằng không bọn chúng chặn lại thì mệt.

Bỗng một chiếc xe taxi đi đến, người đàn ông đi xuống, vội đi về phía hai người.

"Ba".

"Mẹ con sao rồi". Ông Lăng lo lắng hỏi.

"Vẫn ổn".

"Ổn là tốt, mau lên xe". Ông nhìn xung quanh, vội bế bà Lăng lên xe, Tĩnh Hạ lên sau cùng.

Cả quãng đường về, trong xe đều trầm mặc cho tới khi về nhà.

Bạn đang đọc [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Ngịch Tập Ai Dám Tranh Phong của Nguyễn Thị Thảo Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Âm_Nha_69
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.