Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại tỷ trường học

Phiên bản Dịch · 1341 chữ

Tĩnh Hạ đi ngang qua một cái ngõ nhỏ ở một con đường vắng người, ở trong đó có một nhóm du côn đang bắt nạt một học sinh nam.

Mà tên học sinh nam này đánh không lại, ngược lại bị bầm dập.

Cô cũng không muốn quan tâm, quay đầu bước tiếp.

Nhưng đột nhiên có một kẻ trong số chúng nhìn thấy cô, sau đó nói với kẻ cầm đầu " Đại ca, nhìn kìa, cô gái kia trông cũng ngon nghẻ lắm".

Kẻ được gọi đại ca nhìn qua, trông thấy Tĩnh Hạ, liền cùng thuộc hạ chặn đường cô.

Trong lòng cô thầm mắng.

Hôm nay là cái ngày gì vậy, hết nam chính, giờ lại đến mấy kẻ này.

Nhưng trên mặt cô lại không có cảm xúc gì khác, giống như cô chỉ đang nhìn một đồ vật bình thường không hơn không kém.

"Cô em, trông cũng xinh xắn lắm, lại đây chơi với bọn anh đi". Một kẻ trong số chúng lên tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt dâm tà.

Cô nhìn lướt qua cánh tay bọn chúng, ai cũng có một kí hiệu hình thánh giá màu đen.

Đây là thuộc hạ của nữ chính?

Thấy Tĩnh Hạ vẫn không trả lời, kẻ cầm đầu tiến lên định bắt tay cô nhưng bị cô cầm rồi xoay ngược tay hắn, bẻ một cái.

"A........" Một tiếng kêu đau đớn vang lên.

"Mẹ kiếp, rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt, anh em lên".

Cả đám cùng xông vào, tuy nhiên có kẻ bị cô đạp, có kẻ bị cô dùng cặp đập một cái.

Sau một lúc, cả đám đều bị đánh hạ.

Tĩnh Hạ dẫm chân lên người kẻ cầm đầu,những người khác không dám manh động. Bộ dáng này của cô dưới ánh mặt trời tạo nên một cảm giác đẹp trai, Tĩnh Hạ thấp giọng nói một câu " Cút".

Cô thả chân ra, cả đám đều đứng lên, trước khi chạy còn chỉ vào cô và nói "Cứ chờ đấy" rồi chạy mất hút.

Người nam sinh trong ngõ nhìn cô, ánh mắt hơi ngây dại sau đó lại chuyển thành hâm mộ, hắn vội vàng đứng lên, đuổi theo cô.

" Bạn....... bạn học này, chờ đã".

Tĩnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn "Sao?".

"Cảm ơn vì đã đánh đuổi bọn chúng" Nam sinh hơi cúi thấp đầu, nói.

Cô không nói gì, đi tiếp. Nam sinh đó vẫn đuổi theo cô, hắn còn nói " Nếu có thể, tôi muốn nhận cậu làm lão đại".

Tĩnh Hạ dừng bước, nhìn hắn, con mắt đen nhánh dưới ánh sáng không có chút độ ấm nào, mở miệng " Lão đại của cậu có lẽ ở nơi khác rồi".

Nam sinh biết cô đang nói đến ai, vội nói " Không phải, Mộng đồng học là Đại tỷ của tất cả mọi người, còn cậu sẽ là Lão đại của tôi".

Tĩnh Hạ hơi cong khóe miệng, không nói.

Cô cảm thấy có một đàn em cũng không tệ, ít nhất cũng có thể sai khiến.

Một lát sau, cô hỏi hắn " Vì sao mà mấy tên kia lại đánh cậu?".

Khuôn mặt có vết thương của hắn hơi ỉu xìu " Là...... là vì...... bố tôi nợ bọn chúng số tiền lớn không trả, vậy nên........."

Nói đến câu sau liền im hẳn.

Tĩnh Hạ gật đầu " Được rồi, vậy cậu tên gì?".

"Tôi tên là Hứa Lân, là học sinh lớp 10-3".

Lớp 10-3?

Cùng tầng học với cô.

"Gọi tôi Tĩnh Hạ là được, tôi học lớp 10-1".

"Được, lão đại, cậu ở đâu, để tôi đưa cậu về?". Hắn vô cùng hứng khởi đề nghị.

"Không cần, tôi tự về là được". Tĩnh Hạ phất phất tay.

"Vậy được, lão đại, ngày mai gặp".

"Ừ".

Ở một nơi nào đó.

"Chỉ có đòi tiền thôi mà cũng không làm được, các người ở đây thì có ích gì nữa". Tiếng giận giữ của một cô gái vang lên.

"Lão đại, không phải chúng tôi không làm được, mà là giữa đường có một cô gái chắn ngang, vậy nên........." Một người đàn ông cùng với một đám người khác đang hơi co rúm giải thích.

Đây chính là đám người bị Tĩnh Hạ đánh bầm dập.

"Cô gái?" Cô gái nhíu mày " Chỉ đơn thuần là một cô gái mà các người không giải quyết được?".

"Lão đại, cô gái đó quá lợi hại, cả chúng tôi gộp lại cũng không đỡ lại được" Kẻ cầm đầu lên tiếng.

Cô gái ngồi trên ghế dành cho giám đốc hơi suy tư, sau rồi nói " Tôi cho các anh thêm cơ hội nữa, nếu lần này còn làm không xong thì mau cút khỏi chỗ này".

"Vâng vâng, vậy chúng tôi lui ra trước". Nói xong cả đám chạy ra ngoài, chỉ để lại thân ảnh người con gái cùng với một chàng trai đeo kính đứng bên cạnh.

Cô gái tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, ánh sáng yếu ớt chiếu qua tấm rèm làm khuôn mặt cô nửa sáng nửa tối, nhưng không thể vơi bớt một chút u ám hiện giờ.

Người này là Mộng Bạch Băng, hiện tại tâm tình cô đang không tốt.

" Thuần Khanh, anh nói xem, cô gái xen vào đó có phải là......."

Chàng trai tên Thuần Khanh là một người với một bộ dáng nghiêm túc, lịch sự, khác hẳn với mấy tên côn đồ vừa nãy.

Hắn trả lời " Tiểu thư, theo tôi nghĩ không phải chúng, bởi vì theo thông tin tôi có được, bên đó hiện tại đang ở nước ngoài, hơn nữa bọn chúng chưa nhận được hàng, thiết nghĩ bọn chúng sẽ không dám manh động".

"Vậy thì là ai........" Âm cuối hơi kéo dài, ngừng một lát, Mộng Bạch Băng lên tiếng.

"Anh đi điều tra xem kẻ đó là ai".

"Vâng".

...

Tĩnh Hạ trở về nhà, cô nhìn căn nhà hơi cũ của mình.

Xem ra hoàn cảnh của nguyên chủ đúng là hơi khó khăn.

[ Nhiệm vụ phụ: Ngăn cản giao dịch giữa hai tổ chức Uông Lang và Phong Nguyệt ]

"....."

Ta thậm chí còn chưa được nghỉ ngơi mà đã phải làm nhiệm vụ rồi.

Ai cho ngươi cái lí đó!

[ Ký chủ, cuộc giao dịch này ba ngày sau mới có, cho nên cô không phải lo ]

Có đấy, ta vẫn lo.

Tổ chức Uông Lang là của nữ chính, ngươi muốn ta đi tìm chết à?

[ Ký chủ, với năng lực của cô là có thể, cố lên, ta tin ký chủ ]

Nói xong hệ thống ngay lập tức off.

"......" Ngươi mẹ nó bỏ đó xong chạy.

Giỏi lắm hệ thống thất bại này.

Tĩnh Hạ đi vào nhà, mẹ Lăng nghe thấy tiếng liền ra đón " Về rồi à, mau rửa tay rồi ăn cơm".

"Bố đâu mẹ?".

"Bố con đang có việc, tí nữa mới về, bây giờ chỉ có hai mẹ con mình ăn thôi".

Cô đi vào phòng, tuy căn phòng hơi nhỏ, nhưng cũng rất gọn gàng, thoải mái.

Thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi ra ngoài, cô ngồi xuống bàn ăn, ăn được vài miếng thì ông Lăng về.

Trông bộ dáng của ông hơi mệt mỏi, mẹ cô lo lắng hỏi "Sao rồi, việc làm có tiến triển gì không?".

Ông Lăng lắc đầu " Không".

"Không sao, ngày mai tiếp tục là được rồi". Mẹ Lăng an ủi " Mau ngồi xuống ăn đi kẻo nguội".

Ông ngồi xuống rồi nhìn cô, ánh mắt ôn hòa " Hạ nhi hôm nay đi học có vui không?".

Tĩnh Hạ gật gật đầu " Vui".

"Được, vui là tốt rồi".

Sau đó cả ba người ăn cơm, không khí trong gia đình này lại rất chan hòa, ấm cúng. Nhưng sau đó lại có kẻ tới phá cái không khí này.

Bạn đang đọc [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Ngịch Tập Ai Dám Tranh Phong của Nguyễn Thị Thảo Ngọc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Âm_Nha_69
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.