Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 483 chữ

Chiếc ống kính của chiếc Nikomat phản chiếu bầu trời âm u và mặt trời lấp ló. Khi tôi cúi người về phía trước để nó phản chiếu gương mặt mình, Kei nhảy đến bên cạnh tôi.

“Ruy đang làm gì thế?”

“Ai đang nói thế, cậu là người cuối cùng có mặt ở đây đấy, không nên đến muộn như thế chứ.”

“Trên xe bus, cậu biết không, một ông già giậm mạnh chân xuống sàn xe làm người lái xe tức giận quát tháo ầm ĩ, thậm chí dừng xe lại. Bọn họ đỏ mặt tía tai, quát vào mặt nhau , mặc dù thời tiết rất là nóng bức, mọi người đâu cả rồi?

Yoshiyama đang ngồi ngủ gật bên vệ đường, cô cười nhạo hắn: “Này, không phải hôm nay anh sẽ về Yokohama à?”

Reiko và Moko cuối cùng cũng ra khỏi cửa hàng quần áo trước mặt nhà ga. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn Reiko. Cô mặc một cái váy kiểu Ấn Độ vừa mới mua, chiếc váy lụa đỏ phủ kín những hạt cườm thủy tinh tròn nhỏ đến tận gót chân.

“Cậu lại có một bộ cánh hoang dã rồi”, Kazuo cười lớn, chĩa cái Nikomat về phía Moko.

Kei ghé sát tai tôi – mùi nước hoa sộc vào mũi tôi – “Này Ryu iem chắc cô ta không biết, béo thế mà còn mua cái váy”.

“Có vấn đề gì đâu nào? Cô ấy cần phải thay đổi. Cô ấy sẽ sớm chán nó thôi, đến lúc đó, cậu sẽ có nó, Kei ạ, chắc chắn cậu mặc nó sẽ rất đẹp.

Liếc nhìn xung quanh, Reiko nói với chúng tôi, giọng lí nhí: “Tớ choáng quá. Moko đã ăn cắp ngay khi nhân viên cửa hàng đang nhìn và dúi vào túi ngay lập tức.”

“Sao, Moko cậu lại ăn cắp đồ à? Cậu đang phê à? Họ sẽ bắt cậu nếu cậu không thôi cái trò đó đi!” Yoshiyama nói, nhăn mặt vì khói do chiếc xe bus phả ra. Moko dí tay vào mũi tôi.

“Mùi thích nhỉ? Dior[1] đấy.”

[1] Dior: hãng thời trang danh tiếng của Pháp.

“Dior thì tuyệt rồi, nhưng đừng có ăn cắp trắng trợn thế, cậu sẽ làm cả đám gặp rắc rối to đấy.”

Khi Yoshiyama đi mua hamburger, ba cô gái trao đổi đồ mỹ phẩm và trang điểm, dựa vào rào chắc gần máy đục lỗ vé. Họ bĩu môi và soi mặt bằng chiếc gương nhỏ. Người qua đường nhìn họ một cách kỳ lạ.

Một nhân viên nhà ga lớn tuổi cười với Reiko: “Quần áo đẹp đấy các cô bé, định đi đâu thế?”

Đang vẽ lông mày với vẻ mặt chăm chú, cô ta nói với người đàn ông đục lỗ vé: “Đi dự tiệc. Chúng cháu chuẩn bị đi dự tiệc bây giờ.”

Bạn đang đọc Màu Xanh Trong Suốt của Ryu Murakami
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.