Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đính ước

Tiểu thuyết gốc · 2693 chữ

– Mẹ tôi có nhắc tôi để ý con gái một người bạn của mẹ, lại là cậu sao? – Hanagato Hitoshi bước lại gần, đôi môi vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ.

Hikari hạ tầm mắt, hơi cúi mặt xuống, chút háo hức ban đầu gần như biến mất, chỉ trầm ngâm nép mình phía sau chị gái Kaori. Chút biểu hiện này của cô vô thức khiến Hitoshi chau mày.

Một người phụ nữ trung niên gọn gàng trong bộ jumpsuit màu đen bước lên, lại chỗ cô, chăm chú quan sát khiến cho Hikari vô thức giật mình. Người đàn bà này thật sự rất mê hoặc, rất quyến rũ, gương mặt xinh đẹp quá đỗi, nổi bật đôi môi màu đỏ rượu và ánh mắt sắc bén, vừa nhìn qua đã biết là một người đàn bà không dễ động vào.

Chút đáng sợ này của bà khiến cho Hikari hơi cứng đờ. Có điều, không ngờ nét mặt nghiêm nghị đó liền biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ. Bà ấy đi lại chỗ mẹ cô Mika, vỗ mạnh vào tai, cười lớn:

– Con gái cậu thế này không phải quá sức xinh đẹp sao? So với lúc còn nhỏ, bây giờ càng đẹp bội phần.

– Khen hơi thừa rồi. – Mika vểnh mũi tự hào, rồi vẫy cô lại giới thiệu. – Đây là Manabu Hikari, con gái thứ của mình, năm nay mười sáu rồi. Con bé mới đi du học về, bây giờ đang theo học ở học viện Stars.

Mấy người lớn ở đó đều cười khen ngợi cô.

– Học ở học viện Stars sao? Thế thì cùng trường với Kaa-chan và Hii-chan rồi. – Người phụ nữ kia gật gù, rồi đưa tay ra bắt tay cô. – Chào cháu, cô là Hanagato Yui. Đây là hai đứa con song sinh của cô, Hanagato Kazumi và Hanagato Hitoshi.

Người phụ nữ chỉ về hai thiếu niên đứng đối diện cô, tươi cười tự hào.

– Hôm nay chính là bữa tiệc sinh nhật cô ấy đấy. – Mẹ cô tiếp lời.

Hikari ngầm tán dương trong lòng. Cuối cùng cô cũng biết vẻ đẹp thông minh sắc sảo của Kazumi là di truyền từ ai rồi.

Kazumi chạy lên, âu yếm nắm lấy tay Hikari, tươi cười nói:

– Bọn con đều biết nhau cả rồi, Hikari cũng ở trong hội học sinh cùng bọn con. Con và cậu ấy còn là bạn tốt nữa cơ.

– Thế thì hay quá. – Cha cô Manabu Akito gật gù. – Học chung trường còn có cậu con trai của Kuro nữa, nhưng dường như nhà này chưa tới.

Mọi người dáo dác ngó quanh.

Hikari len lén nhìn quanh nhà hàng. Nhà hàng tầng thượng này là nhà hàng thượng lưu bậc nhất thủ đô, nhưng dường như đã được bao trọn.

Hiện tại đang tham dự có bốn người gia đình cô, gia đình Hanagato cũng có bốn người. Ngoài Hanagato Yui, Hikari có để ý một người đàn ông nghiêm nghị đang đứng nói chuyện điện thoại ở phía xa kia, vẻ mặt giống như đang nói chuyện công việc. Có điều, ông ta rất đẹp trai, kể cả khi đã có tuổi, gương mặt kia lại giống Hitoshi tới tám, chín phần, cô tự đoán ông là chủ tịch tập đoàn tài phiệt Hanagato, cũng là cha của Kazumi và Hitoshi, Hanagato Shukasa.

Cô lén đếm số ghế và bộ dụng cụ ăn được bày biện trên bàn, còn thiếu bốn người nữa, chắc vẫn còn một gia đình.

Đang nghĩ vẩn vơ, Hitoshi lén người lớn kéo tay Hikari đi lại chỗ khác.

Bất ngờ bị dẫn đi, theo quán tính cô cứ bước theo anh, cau có hỏi:

– Sao đấy?

Anh dẫn cô lại phía sau, buông tay cô ra, hỏi nhỏ:

– Cậu biết cha mẹ đang có ý gán ghép tôi và cậu không?

– Tôi đương nhiên biết. – Hikari vùng vằng quay đi, gương mặt tỏ vẻ không vui. Cô biết chứ, vì chính cô là người đề xuất cái ý muốn điên rồ muốn-kết-hôn cho cha mẹ cô, nhưng có đánh chết cô cũng còn lâu mới khai ra cho Hitoshi.

– Thế ý cậu là đồng ý sao?

Nghe câu hỏi này, Hikari thoáng giật mình. Cô chỉ nảy lên sự ngạc nhiên khi thấy Hitoshi, chứ chưa dám nghĩ mình có đồng ý hay không chuyện cùng người này đính ước.

Hanagato Hitoshi, điều kiện không tồi. Có gia thế, có vẻ đẹp, có đủ sự xuất chúng, một người trong mộng của hàng triệu cô gái như cô. Cô đi cùng người này, chắc chắn sẽ rất đẹp đôi, nhưng điều lớn nhất khiến cô do dự, chính là người này không xem cô như một công chúa cần che chở.

Người này không bị xao động bởi vẻ bề ngoài xinh như hoa của cô, không bị những trò "câu dẫn" của cô dắt mũi, chỉ sợ cùng người này đính ước, Manabu Hikari cô không thể nắm giữ sự chủ động.

Cô hạ giọng:

– Còn cậu thì sao? – Hikari nâng tầm mắt. – Hanagato Hitoshi, nếu hôn thê của cậu là tôi, cậu có bằng lòng không?

Ánh mắt anh thoáng giãn ra, ngạc nhiên, không ngờ cô lại hỏi ngược lại như thế.

– Tôi theo cậu.

Hikari nở một nụ cười.

"Thế này đồng ý chắc cũng không sao? Dù gì người xuất chúng như cậu ta cũng khó có thể bắt gặp..."

– Tôi... – Suy nghĩ trong nội tâm của Hikari vừa được buông lỏng, cô liền nở nụ cười, toan cất giọng, nhưng ngay lập tức dừng lại.

Phía sau Hitoshi, một thiếu niên bước ra sau góc khuất, dùng khăn tay lau khô tay. Anh ta thấy cô, thoáng ngạc nhiên, giây sau đó nhoẻn cười.

Oga Kirihito...

Cô chưa kịp nói gì, anh ta cũng chỉ dừng lại một nụ cười với cô, rồi thong thả bước lên lại chỗ mọi người. Hanagato Kazumi vừa thấy anh, liền chạy lại khoác lấy tay anh âu yếm.

Cha cô cười đôn hậu với hai người:

– Kazumi và Kirihito vẫn tình cảm thế nhỉ?

– Vâng. – Kirihito điềm đạm gật đầu.

Ánh mắt cô tối đen lại, đau lòng.

– Manabu Hikari, cậu chưa trả lời? – Hitoshi thấy cô giữ im lặng, thoáng nheo mày hỏi lại.

Cô không đáp, cúi đầu lẳng lặng bỏ chỗ đó. Anh ngạc nhiên, trong lòng chất chứa khúc mắc vì những biểu hiện lạ của Hikari từ khi Oga Kirihito xuất hiện. Sau đó liền lắc vội đầu, đi theo cô về chỗ mọi người.

– Hóa ra lại là Manabu Hikari. – Lúc cô đi lại, Kirihito nhìn cô nở nụ cười. Ánh mắt thật dịu dàng, hệt như có mặt trời trong mắt vậy. – Tất cả chúng ta lúc còn nhỏ đều đã từng gặp nhau, cậu không nhớ sao?

Hikari nhướn mày ngạc nhiên, rồi nhìn dáo dác quanh mọi người. Ngay cả Kazumi và Hitoshi cũng không có biểu hiện ngạc nhiên giống cô, dường như chỉ một mình cô không nhớ.

– Con thật sự không nhớ ư? – Mika sửng sốt kêu lên. – Cha mẹ và cô chú Hanagato, cả cô chú Otaka sắp đến nữa, đều chơi thân từ cao trung. Trước lúc con đi du học đã cùng mọi người ở đây chơi rất vui. Lúc còn nhỏ, con còn nói sau này sẽ gả cho Hitoshi nữa.

Ngay lập tức, mặt cô đỏ bừng lên, quay lại nhìn Hanagato Hitoshi, thấy anh ta cũng ngượng nghịu nhìn ra chỗ khác.

– Mẹ! Sao lại...

– Lúc còn nhỏ Kazumi và Kirihito đã thích nhau rồi, còn con và Hitoshi lại cùng nhau hứa hẹn các thứ. Hitoshi lúc đó còn chật vật đánh nhau với các bạn học khác cùng thích con, con sau đó còn nói đã thích cậu ta rồi. – Akito cười lớn.

Hikari chau mày nhìn cậu ta, thấy cậu ta mặt đã ửng đỏ hết cả.

– Chuyện lúc còn nhỏ, mọi người đừng trêu mà! – Hikari phụng phịu kêu lên.

Cô len lén nhìn sang Oga Kirihito, quả nhiên người ta thật sự không để ý.

Anh phát hiện cô nhìn lén, liền quay lại nhìn cô, mỉm cười. Thật sự khiến Hikari xấu hổ tới muốn độn thổ đi, lúng túng quay sang chỗ khác.

Hóa ra đã từng gặp khi còn nhỏ...

Hóa ra mọi người đều gán ghép Kirihito cùng Kazumi, gán ghép cô cùng Hitoshi. Cô và Kirihito chưa bao giờ nên đặt cạnh nhau.

Mọi người đều biết bên cạnh Kirihito nên là Kazumi rồi.

Hitoshi thấy biểu hiện của Hikari đối với Kirihito có chút khác lạ, càng khó chịu.

– Này Manabu...

Không ngờ anh chưa dứt lời, Hikari vội vàng nắm lấy tay anh, đan các ngón tay vào bàn tay anh, bước chân nhanh nhẹn chạy lại cùng Hitoshi sánh vai.

– Thế chắc là có chút duyên từ nhỏ rồi ạ. – Hikari cười tươi rạng rỡ.

Vẻ mặt của mọi người ồ lên, bắt đầu có chút trêu chọc cô.

Bàn tay Hikari siết chặt tay anh, nụ cười chín phần giả cố bày ra trên mặt thật rạng rỡ. Tất cả những cử chỉ này của cô thật sự khiến Hanagato Hitoshi lưu tâm rất nhiều.

– Ra thế... – Kirihito nhìn Hitoshi cười tà mị, còn bỏ lửng câu nói. Nhưng Hikari chắc đến tám phần ý của anh chính là "Ra thế, hai người này nhất định sắp thành đôi."

– Ra thế cái gì? – Hitoshi chau mày lườm.

Kirihito không đáp anh, vẫn cười ẩn chứa nhiều hàm ý. Lát sau, anh nhìn xuống Hikari, cười:

– Chúc em hạnh phúc, Hikari.

Hikari giật mình. Đây là lần đầu Kirihito gọi tên cô, cũng là lần đầu xưng hô với cô dịu dàng như thế.

Nhưng lần đầu này, lại chính là chúc mừng hạnh phúc của cô với một người khác, thật sự rất trớ trêu.

Không ngờ, Hitoshi vội vàng kéo cô về, chau mày nhìn Kirihito:

– Ý gì đấy? Hạnh phúc là sao?

Kirihito cười trừ, lảng lảng né tránh.

– Vợ chồng chú Kuro đến rồi kìa. – Kazumi giật nhẹ tay mẹ cô, hí hửng hướng về phía cửa.

Hikari khó tránh nổi tò mò mà ngẩng đầu lên, lát sau bất giác reo to:

– Trời ơi, kia là diễn viên Okawa Haruka mà! – Bộ dạng ngạc nhiên của Hikari khiến cho mọi người đứng hình trong phút chốc. Hikari vội vã nói nhỏ với mẹ cô. – Mẹ, mẹ không nói với con bạn mẹ là cô Okawa sao?

Người phụ nữ kia bước lại, tạm hiểu tình hình, liền nhìn Manabu Mika mà hỏi:

– Mika, đây là Hikari sao? Lớn thế này rồi, còn xinh đẹp nữa...

– Haruka là bạn thân từ cao trung của mẹ, con không biết là do con không quan tâm tới bạn bè của mẹ thôi. – Mika chau mày nhìn con gái thứ.

– Thôi nào, con bé mới đi du học về, không biết là đương nhiên. Chào cháu, cô là Otaka Haruka, còn Okawa là tên thời con gái của cô, cô dùng làm nghệ danh thôi. – Haruka dịu dàng bênh vực Hikari với mẹ cô, lát sau nhìn sang cô dịu dàng. – Đây là Otaka Kuro, chồng cô, còn đây là Otaka Hoshi, con trai duy nhất của cô.

Hikari vội vàng chào từng người.

– Cháu là Manabu Hikari, hân hạnh được gặp mặt.

Hikari từ khi còn đi du học thường xem các vở nhạc kịch của Haruka, rất thích cô ấy, chẳng qua bị bất ngờ vì không biết diễn viên Okawa Haruka lại là bạn thân của mẹ cô. Cô phút chốc ngưỡng mộ, bạn bè của cha mẹ cô thật sự chẳng có ai bình thường.

Cô len lén nhìn cậu thiếu niên mới đến kia, Otaka Hoshi, nhìn khá chững chạc, chắc phải lớn tuổi hơn cô. Hikari ngượng ngùng cười, Hoshi nhẹ nhàng gật đầu.

– Lâu rồi anh không về trường, công việc nghiên cứu bận rộn thế sao? – Hanagato Kazumi lon ton bước lên, bắt đầu giao tiếp với Otaka Kuro, trông rất thân thiết.

– Sao thế? Không có anh thì em vẫn quản lí hội học sinh tốt đấy thôi. – Hoshi mỉm cười đáp lại.

– Không nói thế, chẳng qua anh về thì vẫn vui hơn chứ. Bao nhiêu cô bé hậu bối biết anh từ trước cứ đến hội học sinh hỏi anh, rốt cuộc từ khai giảng đến giờ chưa thấy mặt anh lúc nào.

Nghe thoáng qua cuộc hội thoại của Kazumi và Hoshi, Hikari thoáng ngạc nhiên:

– Ừm, anh Otaka là học sinh trường mình sao?

– Ừ, anh học năm ba. – Hoshi gật nhẹ đầu với cô.

– Anh Hoshi là cựu chủ tịch hội học sinh, đồng thời là chủ nhiệm câu lạc bộ nghiên cứu khoa học của trường mình đấy. – Kazumi vui vẻ giới thiệu. – Anh ấy đang làm thực tập sinh cho Viện Nghiên cứu Quốc gia, đang triển khai dự án phương pháp thay thể và tiêu hủy rác thải nhựa, nên được trường đặc cách cho nghỉ học thường xuyên. Bận quá nên anh ấy rời hội học sinh, còn tôi lên thay anh ấy.

– Ồ... – Hikari bị bảng vàng thành tích của chàng trai này làm cho choáng ngợp, không cầm nổi mình mà ngây ngốc thốt lên một tiếng.

Cô len lén nhìn những vị khách ở đây hôm nay, thật sự xuất sắc từ thế hệ cha mẹ tới mấy đứa con. Ai cũng đẹp đẽ thì chớ, đều có khả năng xuất chúng thật sự khiến cô phút chốc hơi tủi thân.

Chị gái cô Kaori từng đoạt huy chương vàng học sinh giỏi quốc tế, hai mươi tuổi đã cùng cha cô chinh chiến thương trường, nhưng còn cô thì sao? Manabu Hikari cô ở đây chỉ hơn người cái chỗ nhan sắc và chút võ thuật, còn bảng vàng thành tích thật sự chẳng sánh được với ai.

– Hikari lớn lên vẫn không khác lúc nhỏ là bao nhỉ? – Hoshi nhìn cô một chốc, đột ngột cười.

Hikari tái mét mặt, "Không phải chứ? Tại sao ở đây ai cũng nhớ mình lúc còn nhỏ thế nào, còn mình lại không có ấn tượng là đã gặp bất kì ai ở đây chứ?"

Ở đây, cô nhỏ tuổi nhất, sáu tuổi đã đi Mỹ du học, không nhớ mọi người chắc cũng không phải cái tội đâu nhỉ...

– Được rồi, mọi người đến đông đủ rồi. Ngồi vào bàn đi. – Người đàn ông trung niên kia, Hanagato Shukasa, bây giờ mới cất tiếng.

Mọi người dần dần ngồi vào chỗ, chính giữa là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, bà Hanagato Yui. Còn Hikari chẳng biết vô tình hay cố ý lại ngồi cạnh Hanagato Hitoshi và Otaka Hoshi, phía đối diện là chị gái cô Manabu Kaori, cùng với Hanagato Kazumi và Oga Kirihito.

– Được, hôm nay ở đây đón sinh nhật thứ bốn tư của mình là ba gia đình bọn mình, ngoài ra còn có Oga Kirihito là bạn trai con gái mình. – Bà Hanagato Yui vui vẻ giới thiệu. – Không úp mở nữa, bên vợ chồng mình và bên vợ chồng Mika có ý muốn liên hôn, tác thành cho con trai mình Hanagato Hitoshi và con gái thứ Manabu Hikari, hôm nay giới thiệu mọi người luôn.

Tất cả mọi người vỗ tay tán thưởng.

Hikari hơi tái mặt, không ngờ bà ấy lại đứng trước mọi người mà tuyên bố thế, thật sự khiến cô xấu hổ muốn chết.

Đính ước này, muốn chối cũng khó...

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.