Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Run Sợ

2378 chữ

Trong một căn phòng có vẻ lộn xộn, lon bia nằm lăn lốc khắp nơi cùng tàn thuốc lá, trên bàn vẫn còn mấy cuốn tạp chí cho người lớn và dưới gầm ghế lờ mờ mấy món đồ lót phụ nữ, đừng hiểu lầm, đó là căn phòng mà Leon mượn tạm của người khác, Zira nằm trên chiếc ghế dài hít thở khó khăn nhìn Leon đang dò tìm vị trí của đầu đạn trong người cô.

Zira không biết làm cách nào để Leon tìm ra những đầu đạn kia nhưng bây giờ ngoài chờ đợi thì cô cũng đâu còn lựa chọn khác.

“Tôi sẽ chết sao?”

“Không chết được”

Leon vẫn còn tập trung ý niệm lần theo vết thương xác định vị trí của đầu đạn bên trong nói tiếp

“Nhưng chắc sẽ đau”.

Zira nghe nói sẽ chịu đau không mấy để ý, cô nhìn về phía cô gái trẻ, trạc ngoài hai mươi bị Leon lôi ra khỏi bộ giáp rồi trói gô lại ném trong góc phòng, tò mò hỏi .

“Anh định xử lí cô ta thế nào?”

Leon hơi bất ngờ khi Zira gọi mình là anh, chợt nhớ tới từ đầu tới giờ nó vẫn mang theo mặt nạ, cùng với sau thời gian huấn luyện thì hiện tại nó đã cao hơn một mét bảy, Zira đoán nhầm số tuổi của nó cũng không có gì lạ.

Nó cũng không thèm giải thích về tuổi thật của mình nói

“Chưa biết, lấy đạn ra rồi tính, để lâu phiền phức lắm, tốt rồi, cắn cái này vào, chịu đau một chút sẽ ổn”

Leon lấy một cái áo thun quấn lại nhét vào miệng Zira rồi mặc kệ vẻ khó chịu của cô ta bắt đầu nghiêm túc vung vẫy những ngón tay đang khóa chặt đầu đạn từ vết thương.

Ý niệm của Leon dần trở nên đậm đặc như trở thành thực chất rồi từ từ lôi từng đầu đạn ra ngoài, cũng may là Zira còn chưa thức tỉnh hoàn toàn nếu không bây giờ các vết thương đã lành lại, muốn lấy đầu đạn thì phải dùng dao rạch vào thịt để lấy ra.

Trên người Zira có tới mười lăm vết thương, nặng nhất vẫn là vết thương bị súng ngắm bắn phải, đầu đạn nằm rất gần tim, chỉ lệch sang một chút thì cô ta đã trở thành tro bụi rồi.

Lấy hết đầu đạn ra ngoài, Leon từ tốn lấy thuốc trị thương rắc lên chỗ vết thương sau đó băng bó lại một cách thành thạo, nó cũng chẵng nhớ mình bị thương bao nhiêu lần nữa, làm nhiều lần thành quen tay.

Sắc mặt Zira tái nhợt chịu đựng đau đớn khi Leon lấy đạn ra ngoài đến khi Leon băng bó xong mới trừng mắt ra vẻ không tin được khi chỗ vết thương giống như bắt đầu lành lại, cái cảm giác ngứa ran như có cả đàn kiến đang bò bên trong làm cô phải lần nữa cắn chặt lấy cái áo trong miệng mà run rẫy.

“Ráng chịu một chút, sáng mai là sẽ lành lại, xem như cô may mắn khi gặp tôi”

Leon thu dọn đống chai lọ trên bàn rồi mới quay lại chỗ cô gái bị nó trói ở trong góc, lúc nó tháo bộ giáp khỏi người cô ta cũng có chút bất ngờ khi người bên trong còn trẻ như vậy.

Cô gái bị Leon cho uống thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh lại, Leon chuyển sang chú ý tới bộ giáp, đó là một bộ giáp đặc biệt được thiết kế gần như bó sát vào cơ thể người mặc vừa khít, bên trong có một lớp nệm đàn hồi khá dẻo, phía ngoài là một tầng vật liệu tổng hợp cứng xếp lớp, ở giữa là những bó cơ nhân tạo cùng nhiều linh kiện điện tử, điều thú vị nhất là nguồn năng lượng của bộ giáp lại là một viên thần thạch và có sự hiện diện của đồ án ma thuật, có thể xem bộ giáp là dạng kết hợp khoa huyễn.

Leon đoán là sức mạnh của đám nhân loại nó gặp chính là bắt nguồn từ những bó cơ nhân tạo kia.

“Tiếc là mình mặc không vừa thứ này nếu không thì cũng đáng để thử một chút”

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Leon quét ý niệm xuyên qua cửa thì phát hiện gã Punny đang ôm một hộp Pizza đứng đợi với vẻ nôn nóng, căn phòng này cũng là Leon mượn của gã, đúng hơn là thuê cùng với đe dọa, tối qua khi đã đuổi Punny ra ngoài thì Leon mới mang Zira đang bị thương đầy người cùng cô gái kia vào nhà một cách bí mật.

Khi vừa thấy Leon ra mở cửa thì Punny vội đưa hộp bánh Pizza tới trước vội nói “cậu nhờ tôi đặt mua bánh, người ta đã chuyển tới rồi”

Leon nhận lấy hộp bánh nói cảm ơn rồi nhưng vẫn thấy Punny giống như chưa có ý định rời đi mới nghi hoặc hỏi

“Còn có chuyện gì sao?”

“à, ừ, tôi để quên vài thứ trong phòng, tôi có thể vào lấy hay không?”

Punny lén ngó nghiêng như cố nhìn thấy thứ gì đó bên trong hỏi.

“Để quên đồ?” Leon tỏ vẻ nghi ngờ

“Đúng ,đúng, là để quên đồ” Punny gấp gáp gật đầu lia lịa

“Quan trọng không?” Leon lại nhìn vào gã hỏi.

“Thật ra thì cũng không quan trọng lắm” Punny nhìn rõ là Leon không muốn để người khác vào phòng đành từ bỏ ý định ỉu xìu nói.

“Với số tiền này hẵn là sẽ đủ để anh mua những gì mình cần. Còn nữa, tôi ghét phiền phức, anh hiểu chứ?” Leon lấy ra một sấp tiền nhét vào tay Punny rồi nhỏ giọng nói như thỏa thuận.

“Hiểu, tôi hiểu mà, cậu có thể ở đây bao lâu cũng được, khu này là tôi quản mà, không ai biết cậu ở đây đâu. ” Punny quay lưng đi rồi như nhớ gì đó quay lại hỏi :

“À nghe nói tối qua ở khu phía tây có vụ bắn nhau lớn, không phải là cậu làm chứ?”

“Anh muốn biết?” Leon nhìn Punny cười hỏi.

“Không, không, chỉ là hỏi chơi thôi, à tôi có việc, cần gì thì cậu cứ gọi tôi, cứ xem như là ở nhà của mình, đừng ngại” Punny thấy nụ cười nguy hiểm của Leon vội lãng sang chuyện khác rồi chuồn mất.

Khi Punny đã rời đi thì Leon kiểm tra bên ngoài một lần nữa mới đóng cửa quay vào trong, lúc này cô gái kia đã tỉnh lại đang nhìn chằm chằm vào nó.

“Tỉnh rồi? Nếu lúc nãy cô la lên thì biết đâu sẽ có người tới cứu”

Leon ngồi xuống ghế đặt ở cạnh cô gái cười nói như đang trò chuyện.

“Anh cần gì?” cô gái như đang đánh giá Leon qua chiếc mặt nạ rồi hỏi.

“Các người là ai?” Leon không trả lời mà đặt câu hỏi.

Cô gái im lặng, Leon nhún vai nói tiếp

“Giữ bí mật? Tôi đoán không nhầm thì các người hợp tác với đám phù thủy? Vẫn không chịu nói à? Lẽ ra chúng ta đã có một buổi nói chuyện thoải mái”

Leon ngồi dậy lấy một cuồn băng keo có sẵn trong phòng tiến lại dán chặt miệng của cô gái rồi nhìn xoáy vào cô ta, những sợi tơ ý niệm biến thành nhỏ như cây kim rồi bắt đầu đâm vào đầu cô gái.

Cô gái trừng mắt nhìn Leon trong khi co giật quằn quại trên sàn phát ra những tiếng ư ử vô nghĩa, công kích ý niệm thực chất là tấn công vào linh hồn, sự đau đớn từ linh hồn gấp nhiều lần những cơn đau đầu mà người ta biết đến.

Leon vẫn hờ hững tiếp tục từng đợt công kích tới khi cô gái sắp chịu không nỗi nữa mới ngừng lại, sắc mặt cô ta lúc này giống như một người chết, đôi mắt gần như vô hồn, cả người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở mỏng manh như ngọn nến bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

“Bây giờ có thể hợp tác rồi chứ, nói thật, tôi không muốn giết người nhưng không có nghĩa là tôi nhân từ với kẻ địch của mình”

Leon thả người lại trên ghế và chờ đợi.

Không làm Leon thất vọng, cô gái khi đã lấy lại hơi thở của mình bắt đầu thều thào nói

“Chúng tôi là FU, một tổ chức tình báo, đặc vụ chuyên xử lí những vấn đề liên quan tới ma thuật”

Leon gật gù hài lòng với thái độ hợp tác của cô gái hỏi tiếp

“Cô tên gì?”

“Niteri”

“Tại sao các người phát hiện tôi và muốn bắt tôi?”

Lần này Niteri im lặng không trả lời, Leon thở dài rồi một lần nữa bịt kín miệng của cô ta tiếp tục một đợt công kích linh hồn khác.

Niteri đã chịu không nổi sắp ngất đi thì Leon lấy một lọ thuốc đặt dưới mũi của cô ta, mùi thơm từ lọ thuốc sẽ giúp cô ta tỉnh táo lại trong mọi tình huống nhưng càng tỉnh táo thì cảm nhận cơn đau sẽ càng tăng.

Zira ngồi co ro ở trên ghế dài nhìn vẻ đau đớn thảm thiết của Niteri kia bất giác run rẫy khi nhìn về phía Leon, mặc dù cô ta xuýt nữa bị những người đó hại chết nhưng lúc này cô thật có chút tội nghiệp cô gái đó.

“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu lần này cô vẫn không chịu hợp tác tôi đành phải dùng cách khác hữu hiệu hơn”

Leon tháo băng keo trên miệng của Niteri nhẹ nhàng nói.

“Tôi nói, cái gì tôi cũng nói, làm ơn…”

Ngay khi băng keo được tháo ra thì Niteri đã hoàn toàn sụp đổ, cho dù được huấn luyện nghiêm khắc cỡ nào thì cô cũng chưa từng trải qua tra tấn linh hồn khủng khiếp như vậy.

“Tốt, bây giờ chúng ta sẽ thành thật trò chuyện, đừng để tôi phát hiện cô nói dối nếu không…” Leon cười nhìn Niteri bỏ lững câu nói.

Đợi cho Niteri khôi phục một chút, Leon bắt đầu hỏi.

“Vẫn câu hỏi cũ, làm sao các người phát hiện tôi và tại sao lại muốn bắt tôi”

“Trên người cậu có hệ thống định vị của chúng tôi, là cuốn sổ, cấp trên muốn bắt cậu, không , không phải muốn bắt cậu mà là bắt tất cả ma cà rồng như cậu, bao gồm cô ta” Niteri nhìn về phía Zira sợ hãi thành thật nói.

Leon cũng có chút sững sốt khi nghe được đáp án, không ngờ quyển sổ của thợ săn lại là cái bẫy, ánh mắt Leon trở nên lạnh hơn, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện như bắt đầu thích thú khi nghĩ tới điều gì đó.

“Các người bắt ma cà rồng làm gì?” Leon nhìn xoáy vào mắt Niteri hỏi.

Niteri lại im lăng, có lẽ vấn đề của Leon đã chạm tới cốt lõi và đó là những vấn để được bảo mật nghiêm ngặt.

Leon hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng định đứng dậy thì Niteri tái mặt vội nói

“Để nghiên cứu”

“Nghiên cứu gì? Tôi cần biết tất cả?” Leon lại ngồi xuống ghế và chờ đợi.

“Chính phủ các nước liên hợp để nghiên cứu tạo ra tân nhân loại, là những người có năng lực đặc biệt hay còn gọi là dị nhân”

Lần nữa Leon kinh ngạc trước thông tin nghe được tỏ ra nghi ngờ

“Làm sao cô biết được những điều đó?”

“Tôi là đội trưởng đội sáu của dự án nghiên cứu dị nhân, chúng tôi sẽ là những người đầu tiên thử nghiệm khi nghiên cứu hoàn thiện” Niteri thấy Leon không tin vội giải thích.

“Vậy có bao nhiêu người đã thành công?”

“Tôi không biết nhưng rất ít, vì nghiên cứu còn chưa hoàn thiện nên chính phủ chưa cho phép áp dụng rộng rãi, phần lớn người thí nghiệm trước đây là tù nhân, chỉ có số ít là còn sống” Niteri suy nghĩ một chút rồi nói.

“Những người thử nghiệm thành công đang ở đâu?”

“Tôi không biết, chúng tôi chỉ là thành viên vòng ngoài, việc nghiên cứu có những bộ phận đặc biệt thực hiện” Niteri có chút sợ Leon nổi giận khi cô ta không cung cấp được thông tin nó cần.

“Vậy bộ giáp kia là gì?”

“Nó là sản phẩm thí nghiệm gần đây, kết hợp ma thuật và khoa học, nó giúp người thường tăng lên năm lần sưc mạnh, hai lần tốc độ, chỉ có những người được chọn sẽ thử nghiệm nghiên cứu mới được chế tạo riêng một bộ giáp như vậy” Niteri liếc qua chỗ bộ giáp đang đặt ở bên cạnh nói.

Leon không hỏi nữa mà ngồi thừ người như đang nghĩ tới chuyện gì đó rất mông lung.

Niteri thở phào khi Loen không tiếp túc đặt câu hỏi, cô bắt đầu nghĩ tới vận mệnh của mình, có lẽ gã thanh niên nguy hiểm trước mặt sẽ giết cô vì cô hết giá trị lợi dụng.

Zira đang dưỡng thương cũng bắt đầu suy đoán Leon sẽ xử lí cái cục nợ kia ra sao.

Leon đột ngột quay đầu nhìn Niteri rồi như nhớ tới điều gì đó từ trong áo khoác lôi ra một cuốn sách bìa da, đó là một quyển sách ma thuật hắc ám.

Leon mặc kệ hai người con gái trong phòng, nó chăm chú lật từng trang giấy da sẫm màu đến khi tìm thấy thứ mà nó cần.

Leon lại nhìn Niteri lần nữa rồi mỉm cười, nụ cười rất bí hiểm cũng rất quỷ dị, nụ cười làm Niteri sởn da gà.

Bạn đang đọc Máu Lai của soitieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.