Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Săn

2183 chữ

Trong căn phòng của một khách sạn bình dân tại thành phố New York, Leon ngồi xếp bằng trên giường tỉ mỉ khống chế những lá bài xếp thành một cái tháp cao tới khi hết lá bài rồi nó lại bắt đầu rút những lá bài ra mà không làm cái tháp đổ sụp xuống.

Không phải là Leon đang chơi đâu, nó đang luyện tập khả năng khống chế ý niệm của mình thông qua làm những việc cần đòi hỏi phải vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ.

“Chán quá đi mất, nửa tháng rồi vẫn không có nhiệm vụ nào mới là thế nào? Mấy gã thợ săn chuyên nghiệp phải sống bằng cái gì?”

Leon làm sụp cả tòa tháp đành phải khống chế những lá bài bay trở lại vào hộp rồi ngã ra giường nệm than thở.

Leon đã đến thành phố náo nhiệt này gần một tuần và mỗi ngày ngoài ăn ngủ và đi lang thang khắp nơi không mục đích thì Leon cũng chẵng tìm được việc gì để làm.

Trong túi Leon không thiếu tiền mà cũng chính là vì không thiếu tiền mới làm cho nó mất đi động lực để làm việc, với cái tình trạng có việc cũng được mà không có cũng chẵng sao thì không được mấy ngày Leon lại muốn về lại đảo ma thuật rồi bay vào rừng đen đánh nhau với lũ thú.

“Phải tìm việc gì đó để làm thôi.

Đi học?

Thôi khỏi đi, giờ bảo mình theo đám con nít người phàm học những điều không bao giờ dùng tới thì đúng là tra tấn

Kiếm tiền?

Mình có một núi vàng

Kiếm người đánh nhau?

Chẵng khác gì đi ăn hiếp người khác, chẵng có chút kích thích.

À mà có, đi săn ma cà rồng không phải sẽ có việc làm ngay sao, cô Gin bảo không giết chứ đâu nói không cho mình đánh hắn một trận, quyết định vậy đi.

Sau khi đã bỏ hai điểm để thăm dò chi tiết về những vụ án mạng có liên quan tới vụ giết người liên hoàn thì Leon đưa ra kết luận:

“Kẻ gây án có thể là một ma cà rồng mới sinh, thông qua ảnh chụp trên thi thể nạn nhân thì có nhiều vết thâm tím và thậm chí là gẫy xương là do gã hung thủ không kiểm soát được sức mạnh của mình.

Điểm dễ thấy nhất là hai vụ tấn công vào hai bé gái năm và tám tuổi, chúng bị thương rất nặng, xương vỡ nát nhiều chỗ ở tay, vai, vết thương giống dấu răng cũng rất rộng và khá lộn xộn.

Những vụ án sau, hung thủ đã kiểm soát được phần nào sức mạnh của mình khi ít những vết thương hơn cũng như nhát cắn gọn gàng hơn.

Hắn chọn độ tuổi càng lúc càng lớn có thể bởi hai nguyên nhân, một là tâm lí vững vàng hơn, hắn tự tin mình có thể xử lí con mồi, hai là hắn cần nhiều máu hơn, hẳn là hắn cũng biết việc mình liên tục gây án sẽ làm người ta chú ý nên cũng không dám săn giết nhiều lần chỉ là hắn không thoát khỏi cám dỗ của máu mà thôi”

“Vậy hắn sẽ ở đâu vào lúc này? Hắn chỉ gây án vào buổi tối, chưa có lần nào là ngoại lệ, những điều mình nhận ra thì cũng có người dễ dàng nhận ra vậy tại sao họ không nhận nhiệm vụ này, phải chăng vì yêu cầu là phải giết một con ma cà rồng nên họ sợ?”

Leon cũng phát hiện vấn đề khá quan trọng, người ta vì lí do nào đó mà không dám giết con ma cà rồng mới sinh kia, phải chăng vì gia tộc phía sau?

“Nếu mình bắt hay giết nó thì sẽ thế nào?”

Quận Queens, trong một khu ổ chuột, Leon xuất hiện trong bộ áo khoác da đen có mũ trùm, che khuất khuôn mặt có phần nhợt nhạt của mình sau chiếc mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt mà nó vừa mua được trong tiệm bán đồ ảo thuật, cùng với áo thun trắng và quần bò, mang giày thể thao giống như những thiếu niên khác trên đường nên cũng không mấy ai chú ý.

Trong khu ổ chuột khá ẩm ướt và u tối với những mái nhà lụp xụp chật chội, có nhiều bãi đồ cũ bị chất đống chờ bị tái chế nằm ngỗn ngang khắp nơi, Leon tiếp tục đi sâu vào trong mặc kệ những đôi mắt chết lặng của người hai bên lối đi dõi theo mang theo vẻ nghi hoặc.

Leon băng qua những con hẻm chật chội để tìm tới một nhóm thanh niên da màu, gã cầm đầu là một kẻ to lớn, gã cỡi trần làm lộ rõ cơ ngực nở nang và cái bụng sáu múi cùng vài vết sẹo như chiến tích lừng lẫy của gã.

Nhóm băng đãng da màu giống như đang tổ chức tiệc khá náo nhiệt, với tiếng nhạc Rock anh Roll ồn ào, Leon loáng thoáng thấy vài đứa con gái cỡi trần lắc lư như đang say thuốc ở phía trong.

Gã thanh niên da màu nhìn thấy Leon được đàn em áp giải tới cũng tò mò hỏi

“Mày cần gì?”

“Các người biết mấy vụ bé gái bị giết gần đây chứ?” Leon bắt đầu đánh giá xung quanh hỏi.

“Mày là cảnh sát?” Gã da màu có vẻ e ngại nhíu mài

“Không phải, nhưng tôi cần biết vài thông tin, số tiền này sẽ là của các người nếu thông tin của các người hữu ích” Leon lấy ra một sấp tiền mới vung vẫy trên tay nói.

Gã da màu nhìn qua đàn em rồi cả đám cười ha hả nhìn Leon như nhìn một thằng ngu

“Mày xem nhiều phim lắm phải không? Nếu không thì cũng không chui đầu tới tận đây còn cho tiền tụi này xài. Bỏ tiền lại rồi cút hoặc tao lấy tiền rồi ném mày ra ngoài”

Leon có vẻ cũng đoán được kết quả sẽ như vậy đành nhún vai nói

“Vừa đúng lúc đang cần làm nóng người”

“Đập gãy chân nó, mẹ..., nó tưởng nó là ai”

Gã da màu cũng bực tức ném chai bia về phía Leon rồi hất mặt về phía đàn em ra lệnh.

Leon nghiêng đầu tránh chai bia, chai bia đập vào bức tường phía sau vỡ nát văng ra tung tóe.

Nghe có vụ đánh nhau đám du đãng vội rút lấy đồ chơi gồm dây xích, ống thép và cả dao găm được giấu sẵn trong nhà lao ra hướng về phía Leon.

Bị vây vào giữa, Leon không có chút lo lắng nào chờ cho đủ người rồi thì nó cũng bắt đầu có hành động, chỉ một cú đấm vào vách tường gần đó, sau tiếng vang lớn, vách tường đã bị đục thủng một lỗ.

Leon quay lại nhún vai nhìn mấy gã vốn hùng hỗ khi nãy bây giờ mặt tái nhợt đang sụt lui lại như sợ nó đột ngột lao tới đánh họ vậy.

“Đứng yên nếu không tao bắn”

Lúc này gã đại ca có vẻ hơi sợ, gã ta rút súng ngắn nhắm về phía Leon nhưng tay cầm súng vẫn run rẩy.

Leon lừ mắt nhìn về phía gã đang chĩa súng về mình khẽ nhếch mép, bàn tay nó vẫy mạnh, một lá bài rít gió lướt tới cắm phập vào cánh tay của gã, khẩu súng chưa rơi xuống đất thì Leon đã lướt tới bên cạnh chụp lấy.

Nó có chút tò mò với khẩu súng ngắn trên tay nhưng lúc này không phải lúc để nghiên cứu, ánh mắt nó quét về phía những gã xung quanh, nó nhận ra sự run rẫy trên hai chân của họ.

“Có gì từ từ nói, chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm”

Gã đại ca đã thôi gào thét ôm chặt cánh tay vẫn còn nhỏ máu, cố nặn ra nụ cười gượng gạo nhìn Leon lắp bắp giải thích.

Kẻ ngu cũng biết là thằng trước mặt không phải dễ chọc, bức tường kia cho dù có lấy búa tạ đập thì cũng không thể một nhát mà đánh ra một lổ hổng như vậy, chỉ một lá bài có thể cắm vào cánh tay gã hơn một nửa thì nó đã gần như là điều không tưởng. Không lẽ nó là siêu nhân?

“Ừ, tôi cũng nghĩ là hiểu lầm, vậy giờ chúng ta có thể nói chuyện đúng không?”

Rời khỏi khu ổ chuột, Leon ngồi trên xe của gã đại ca da màu có tên Punny để tới sàn đấu dưới đất, không phải ai cũng có thể tiến vào nơi đó, chỉ có người giới thiệu mới có thể bước qua cánh cửa được canh gác nghiêm ngặt với dao và cả súng.

Khi Punny ôm cánh tay được băng bó qua loa vẫn còn rỉ máu, tiến lại chỗ cánh cổng nặng trịch gõ cửa rồi trao đổi gì đó qua ô nhỏ vừa hé ra trong khi Leon vẫn ngồi trong xe đánh giá cánh cổng và bức tường cao quá mức bình thường bên cạnh.

Punny trở lại ngồi vào xe nổ máy đi qua cổng rồi quay sang Leon căn dặn

“Bên trong phần lớn đều có máu mặt, nếu không cần thiết thì chú em đừng gây chuyện với họ”

Leon cũng khá hợp tác gật gù “Yên tâm, tôi chỉ đến nơi này để nhìn và nếu có cơ hộ thì cược kiếm một chút tiền thôi”

“Có quỷ mới tin mày” Punny nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ nịnh nọt.

“Cược à, được đó, nếu như có vụ nào ăn được thì cho tôi tham gia với”

“Tất nhiên rồi, làm sao thiếu phần của anh được”

Leon và Punny giả dối đối thoại mãi tới khi xe ngừng lại ở dưới tầng hầm của căn biệt thự.

Punny và Leon đi qua chốt kiểm tra vũ khí mới được cho vào, bên trong lúc này khá ồn ào, có hàng trăm người đang vây quanh sàn đấu được bao lưới hò reo như phát cuồng.

Trên sàn đấu là hai gã võ sĩ lực lưỡng không mang găng tay mà chỉ quấn quanh bàn tay bằng vải để bảo vệ các khớp xương mà thôi.

Hai đấu sĩ trên sàn cứ người đấm ta một đấm ta trả người một cước tới khi trọng tài báo kết thúc một hiệp đấu mới ngừng lại.

Punny có vẻ bị không khí trong sàn đấu ảnh hưởng cũng bắt đầu hò reo cổ vũ.

Leon không nói gì chỉ đóng vai như đàn em của Punny đứng cạnh lơ đãng liếc qua xung quanh, lúc này nó đang hi vọng nhìn thấy kẻ mình đang tìm.

Phải đến khi trận đấu thứ ba kết thúc với một đấu sĩ bị vặn gãy cổ rồi bị lôi ra ngoài thì Leon mới khóa chặt một đấu sĩ vừa lên đài.

Nằm ngoài suy đoán của Leon, đối tượng lại là một đứa con gái da trắng khoảng mười ba, mười bốn nhưng có vóc dáng không khác gì đứa con gái mười sáu đã bắt đầu phát triển khá đầy đủ.

Leon cảm nhận rõ ràng mùi máu rất nồng trên người đứa con gái, thứ mùi làm nó nghĩ tới lúc mình đang cai nghiện, thời gian đó cơ thể sẽ cần rất nhiều máu và cũng loại bỏ rất nhiều máu thừa không được hấp thu làm cả người lúc nào cũng nồng mùi máu.

Đứa con gái mang theo vẻ man dại tấn công tới tấp vào đối thủ với những đòn mạnh và nguy hiểm khi trận đấu bắt đầu tới khi trọng tài cho dừng trận đấu, đối thủ của đứa con gái đã bất tỉnh và thậm chí là cách cái chết không xa.

Đứa con gái giống như một nữ chiến thần đứng trên sàn nhận được sự cuồng nhiệt tung hô của đám người bên dưới “Zira…Zira…Zira…”

Đấu liên tục sáu trận với năm giận giết chết đối thủ, một trận đối thủ trực tiếp chịu thua thì đứa con gái gọi là Zira cũng xuống đài.

Khi Zira rời đi thì Leon cũng biến mất, lúc Punny quay lại tìm thì không thấy nó đâu nữa.

Trời đã bắt đầu tối, thành phố trở nên lung linh và huyền ảo với những tòa nhà lấp lánh ánh sáng, Leon đang trong vai một gã lang thang co ro với cái mũ trùm kín, mặt nạ cũng đã được cất đi, nó điều chỉnh lại trạng thái của mình giống như trở nên vô hình giữa đám đông.

Leon đang đợi con mồi của nó đi săn.

Bạn đang đọc Máu Lai của soitieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.