Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ Hôn Vội Vàng

1269 chữ

Leon tỉnh dậy vào sáng sớm.

Nó ngửi được mùi thơm trên cái áo khoác đang đắp trên người

“Áo khoác của Tuyết”

Leon cười nhẹ ngồi dậy vươn người chợt nó sững sốt, có người khác ở giường trên.

Tuyết còn đang ngủ say, Leon tỉnh lại cũng không hay.

Buổi sáng vẫn rất lạnh, Leon đắp cái áo khoác trả lại cho con bé rồi đẩy cửa đi ra nhà gỗ chuẩn bị bữa sáng.

Hôm nay không ăn thịt nướng nữa, Leon lấy nồi sắt rồi chất đá làm bếp sau đó lấy gạo mua được trên đảo để nấu cháo.

Hôm qua trong rừng nó tìm được vài cây nấm ăn được khá ngon lành.

Leon dùng mỡ thú xào sơ qua thịt thái lát mỏng cho chín rồi bỏ nấm vào đảo qua với muối và tiêu rồi để ra một bên sau đó mới thêm gạo và nước nấu cháo cho nhừ mới thêm nấm và thịt thú rừng…

Tuyết nghe mùi thơm tỉnh lại đi ra ngoài “thơm quá, anh nấu gì đó?”

“Hôm nay ăn cháo đi, ăn thịt nướng hoài cũng chán”

Leon chuẩn bị chén và muỗng “em đi rửa mặt đi, ngoài bờ hồ đó”

Tuyết ngáp dài đi ra hồ nước, một lúc sau trở lại ngồi xuống bên cạnh Leon hơ tay lên bếp lửa hỏi

“Anh dậy lúc nào vậy, hôm qua anh ngủ không biết gì luôn”

Leon đưa Tuyết chén cháo nói “dậy hồi sáng sớm. Hôm qua luyện tập quá sức, hôm nay sẽ cẩn thận hơn. Em cần luyện tính cảnh giác hơn, ngủ mà anh thức dậy gây tiếng động cũng không hay thì nguy hiểm lắm”

“Ờ, em có tính ngủ say, đã ngủ thì không biết gì nữa” Tuyết vừa ăn vừa nói.

“Hôm qua, cảm ơn em” Leon ngẫng lên nhìn Tuyết nói.

“Em chỉ sợ anh bị sói bắt đi mất thôi”

“Ha ha, ờ, nhờ có em ngủ mà sói không dám vào bắt anh”

“Anh cứ thích trêu em, em vẫn cảnh giác đó chứ chỉ tại gần sáng lại ngủ quên”

“Ừ, chút nữa anh sẽ luyện tập, em muốn ở lại chơi hay về” Leon nhìn Tuyết hỏi.

“Chút nữa em sẽ về, hôm qua đi vội chắc dì sẽ lo”

“Vậy anh sẽ không tiễn em đâu”

Tuyết rời đi, Leon lại tiếp tục luyện tinh thần lực.

Hôm nay nó luyện tay bằng cách tung hứng. Tinh thần lực sẽ chính hướng bi sắt và đem chúng trở lại quỹ đạo.

Tung hứng có vẻ nhẹ nhàng hơn là nâng cho mấy viên bi bay lơ lững. Leon tung hứng mười viên bi sắt cho quen tay rồi thử tăng thêm viên bi khác. Cứ như vậy luyện tập đến trưa lại chạy bộ.

Ngày thứ bảy học ngoại ngữ đã xong, Leon và Tuyết ra bờ hồ nhìn đom đóm như thường ngày.

Tuyết chợt quay qua nhìn Leon nói

“Cảm ơn anh đã chăm sóc em những ngày qua. Từ sau khi mẹ em mất thì chẵng có ai quan tâm em như vậy, cho đến khi ba nuôi mang em về, nhưng em cảm thấy có sự ngăn cách.

Chỉ khi bên cạnh anh, em có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn, luôn cảm thấy an toàn. Cảm giác thật lạ, ngay lần đầu gặp anh, em đã thấy anh có gì đó rất thân thuộc. Tuy là trước đó em chưa từng gặp anh, thật lạ phải không?”

“Ừ, thật lạ. Tuyết, lúc nhỏ em như thế nào?” Leon chợt hỏi.

“Hồi nhỏ em nghịch lắm, nhà em tương đối khá giả nên được nuông chiều làm hư, em thường đánh nhau trong trường và không ai quản.

Đến khi mẹ bệnh mất thì ba có người phụ nữ khác, dì ấy sinh em bé trai. Họ lờ em ra, ba cũng ít khi ngồi lại nói chuyện với em như trước, chỉ có em bé, và dì, công việc.

Em cũng quen dần với sự lạnh nhạt, ít quậy phá hơn. Em có vài đứa bạn thân ở trường nhưng sau khi trở thành ma cà rồng thì không còn gì cả.

Cái cảm giác xung quanh chỉ có một mình, không dám tìm bạn bé vì mùi của họ làm em muốn giết họ. May mắn là em đã gặp anh ở đây. Lúc ba bảo đến đây thi thì em chỉ đi cho vui, vì ở nhà không có gì làm.Còn anh, lúc nhỏ anh thế nào?”

Leon nhớ lại hồi nhỏ của mình cười “hồi nhỏ của anh… cho đến khi trở thành ma cà rồng anh phải tập luyện nhiều để thích nghi sau đó thì đi thi làm thợ săn để lang thang khắp nơi”

Leon không nói thật tất cả, nhưng cũng chỉ sửa lại một chút những chỗ cần giấu.

“Cũng không biết bao giờ gặp lại em nữa, em giữ con dao găm này nhé, nó sẽ có ích khi em gặp nguy hiểm. Nó chuyên dùng để gây thương tích cho ma cà rồng, khó cầm máu và hạn chế tốc độ khôi phục.”

Leon lấy con dao găm lưỡi đen có vỏ da mới mua đưa Tuyết, con dao cũ họ dùng trong rừng đen đã gần như báo hỏng.

Leon tiễn Tuyết ra khỏi cổng trường, trong lúc chờ xe ngựa thì Tuyết đột ngột quay sang nhìn Leon

“Sáng mai em sẽ rời đi, anh không phải tiễn em đâu. Em sợ cảm giác chia tay. Lần trước anh gửi một túi áo da lớn làm em phải khá vất vả với nó đó.

Leon, hôm mà chúng ta chụp ảnh chung là sinh nhật mười bốn tuổi của em”

“Sao em không nói, anh hẳn có thể chuẩn bị quà” Leon gõ lên trán Tuyết trách.

“Em mười bốn tuổi rồi…” Tuyết có chút ngập ngừng khi nhìn thẳng vào Leon.

“Ừ, thì sao?” Leon khó hiểu.

Một chiếc xe ngựa ngừng lại bên cạnh khi Tuyết vẩy tay gọi.

Tuyết tiến lại sát người Leon ngước mặt nhìn nó.

“Sau này… khi em lớn lên…em…làm bạn gái của anh nhé”

Nói rồi Tuyết hôn vội lên môi Leon một cái rồi chui vào xe ngựa. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh xa dần đến khi khuất hẵn sau ngã rẽ.

Leon sững sốt nhìn theo chiếc xe ngựa rất lâu rồi quay người trở vào trường. Cảm giác nụ hôn vội vàng giống như không thật.

Leon không trở lại nhà gỗ mà ngồi thừ người trước hồ nước trong trường. Vẫn chưa đến giờ giới nghiêm, nó muốn ngồi thêm một lúc. Leon chợt bật dậy chạy vội ra cổng trường.

Nó đón một chiếc xe ngựa rồi chạy đến bến tàu tìm công ty vận tải đường biển hỏi giờ khởi hành.

“ Ngày mai sáu giờ sáng có một chuyến tàu ra ngoài và chuyến thứ hai là vào buổi tối, Chúng tôi có thể giúp gì cho cậu sao?”

Một nhân viên vận tải nhìn Leon đang có vẻ gấp gáp nghi hoặc nói.

Trời hừng sáng, chuyến tàu rời đảo buổi sáng đang vội vã chuyển hàng hóa lên tàu.

Tuyết ngồi trên cột buồm chỗ mà Leon ngồi lần trước nhìn đăm đăm về phía con đường ra bến tàu.

Tiếng chuông lanh canh báo hiệu tàu chuẩn bị rời bến vang lên, cầu treo đã được thu lại, cánh buồm đón gió căng tròn bắt đầu lướt đi trên sóng biển.

Bạn đang đọc Máu Lai của soitieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.