Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Giáo Bạo Lực

2239 chữ

Leon dể dàng tìm được hồ nước không xa đường chính theo bản đồ hướng dẫn.

Chưa có ai ở đó, chỉ có mấy con thú nhỏ từ tốn uống nước, gặm cỏ, đuổi nhau chơi đùa, Leon xuất hiện làm mấy con thú hoảng loạn chạy tránh ra xa tò mò.

Đến gần bảy giờ thì Leon đang ngồi bên hồ nước nhìn lũ cá nhiều màu bên dưới thì chợt cảm thấy nguy hiểm sau lưng.

Nó nhào về phía bên cạnh lăn tròn để tránh khỏi nguy hiểm, chưa kịp nhìn đối phương là ai thì một mủi dao bay tới nhắm thẳng vào đắp chân của Leon

Leon chống tay bật người sang một bên tránh mủi dao sau đó lại có nguy hiểm sau lưng nó không tránh mà cùi thấp người quay lai đá tạt qua.

Không có ai phía sau cả, ngay lúc Leon sửng sốt thì nó cảm thấy lưng bị đạp mạnh rồi bay về trước trượt dài trên cỏ, lúc này vang lên tiếng nói lạnh lẽo của một cô gái

“Phản xạ không tệ nhưng còn chậm lắm”

Leon lồm cồm bò dậy nhìn người vừa đánh mình, trước mắt nó là một cô gái chừng hai mươi với mái tóc dài qua lưng màu đỏ xõa bay phấp phới trong gió.

Cô gái mặc một bộ đồ da bó sát người màu đen nổi bật dáng người gần như hoàn mỹ và một cái áo khoác có mũ trùm bị lột xuống để lộ gương mặt hơi nhợt nhạt xinh đẹp đến làm người ta phải nín thở để ngắm nhìn nhưng lại bị bao trùm trong sự lãnh lẽo đến vô cảm.

Cô gái lạnh nhạt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Leon khẽ nhíu mài nói tiếp

“Ta là Gin, giáo viên dạy cậu chiến đấu trong ba tháng. Trong ba tháng này cậu thuộc về ta quản lí, không về nhà, không tự ý rời đi, không cải lại tất cả mệnh lệnh và bài tập ta giao cho.

Nếu vi phạm thì chỉ có một hình phạt là bị ta đánh đến khi nào hấp hối mới thôi. Cậu không chết đâu, vì trường học này có các phù thủy trị liệu rất giỏi. Ta phải thừa nhận điều đó vì chưa có học sinh nào bị ta đánh chết sau khi mang đến cho họ.

Cậu có một phút quyết định học hoặc trở về nhà và quên vụ học hành đi. Dù gì thì tiền ta đã thu”

Leon lúc này mới lấy lại tinh thần và biết San chúc mình may mắn là ý gì, nhớ tới buổi học ngôn ngữ nó vội nói

“Buổi tối em có một giờ học ngoại ngữ”

“Buổi tối cậu tự do” Gin nói.

“Em đồng ý tiếp nhận huấn luyện” Leon không cần suy nghĩ quyết định.

Gin ném ra một cuốn sổ dày “tìm trang cam kết mới nhất kí tên vào. Từ bây giờ cậu là do ta quản”

Leon lật sổ, bên trong bìa dày là mẩu cam kết in sẵn miễn trừ trách nhiệm nếu có thương vong phát sinh khi huấn luyện. Có mười người đã đăng kí học từ…khoan đã, là… từ… một trăm năm mươi năm trước! Leon lén nhìn Gin như để xác nhận lại thông tin mà nó vừa phát hiện, cô gái trẻ trước mặt nó đã hơn 150 tuổi ? Leon biết là ma cà rồng sống rất lâu nhưng nó không nghĩ họ có thể duy trì vẻ ngoài của mình lâu như vậy.

Leon kí trên mình vào cam kết rồi trả lại cuốn rổ sổ cho Gin, thoáng cái cuốn sổ đã biến mất, Gin cũng có một chiếc nhẫn không gian, ánh mắt Leon dán chặt lên chiếc nhẫn màu đồng trên bàn tay thon nhợt nhạt của Gin và bị bắt gặp.

Gin hừ một tiếng cảnh cáo rồi nói “tốt, cam kết đã kí vậy bây giờ bài học đầu tiên”

Gin từ không khí lấy ra một cái áo da có nhiều túi căng phồng khá giống như áo mà Leon thường dùng để luyện tập, nói tiếp

“Mặc áo này vào và chạy quanh bờ hồ này năm mươi vòng, cân nặng của nó là một trăm năm mươi kí. Cậu có thể bò, lết, trườn tùy thích chỉ cần đủ năm mươi vòng. Nếu không hoàn thành trước buổi tối thì học xong quay lại chạy gấp đôi. Ngoài ra từ bây giờ trừ lúc tắm thì không được cỡi cái áo này ra. Thấy cái nhà gỗ đằng kia không? Tối ngủ ở đó, thức ăn thì đi vào sâu bên rừng trong săn. Thiếu một con thú nơi này cậu sẽ biết hậu quả, chúng là do ta nuôi”

Leon nhìn hồ nước rộng cả ngàn mét trước mặt há hốc muốn nói nhưng rồi lại im lặng nhặt cái áo nặng trịch lên mặc vào người.

Có dây kéo thu cho áo khít vào người để dể vận động hơn, Leon từng mang phụ trọng chạy nhưng chỉ để thích nghi với cơ thể mới chưa bao giờ nó nghĩ mình sẽ dùng cách này để luyện tập mà còn là vác theo một trăm năm mươi ký để chạy một quảng đường xa như vậy.

Cô giáo này cũng quá không chịu trách nhiệm, Leon oán thầm rồi nhìn theo đường mòn bên hồ bị chay cứng do những người học trước để lại.

Than thở không có tác dụng gì, Leon bắt đầu vừa chạy vừa đếm tới vòng thứ hai mươi nó thấy thở không ra hơi, phổi như sắp cháy, chân mõi rã rời không còn cảm giác.

Ba mươi vòng Leon có cảm giác muốn bò để tiến lên nhưng nó còn đi được.

Bốn mươi vòng nó đi bằng bốn chân (hai chân, hai tay) cái áo một trăm năm mươi kí nặng một cách đáng sợ sau chừng ấy vòng chạy, lúc này Leon có cảm giác mình đang bị một quả núi đè lên người.

Mười vòng cuối là sự gian nan cần ý chí. Leon cắn răng cổ vũ mình đứng lên chạy tiếp.

Năm mươi vòng hoàn thành, Leon thấy cả người nó rã rời nhưng chưa phải lúc để lăn ra đất mà phải đi lại để thả lỏng cơ bắp nếu không thì nó sắp gặp rắc rối to ở những buổi sau.

Đến khi những cơn co giật trên từng thớ cơ giảm đi thì Leon mới ngồi duổi chân xoa bóp cho cơ bắp đỡ nhức.

Gin vẫn nằm ngủ trên nhánh cây trong khi Leon chạy quanh hồ lúc này cũng tỉnh lại ngáp dài một cách lười nhác rồi nhảy xuống nhìn mặt trời nói

“Bài tập này quá dễ với cậu thì phải, chỉ mới là buổi trưa. Nhưng lời đã nói không thể rút lại, ngày mai tăng hai mươi vòng. Giờ cậu được tự do hoạt động”

Gin nói xong ném một bình nước cho Leon rồi rời đi.

Leon nhìn bình nước trong tay nghi hoặc nhìn về hướng Gin rời đi, “không biết thứ nước này có tác dụng gì?”.

Bên trong bình nước là thứ chất lỏng có mùi như máu pha trộn với thảo dược nào đó, Leon không nghĩ nhiều ngữa mặt uống hết nước trong bình rồi treo cái bình rỗng lên cây, nơi mà Gin vẫn nằm ngủ cả buổi sáng.

Leon đi về phía nhà gỗ nằm sâu trong rừng, ngôi nhà chỉ có một giường đôi, một bàn, hai cái ghế, đèn dầu treo trên tường. một cửa sổ và một lò sưởi nhỏ.

Nó ngã ra giường, căn nhà không có nhiều bụi giống như được dọn dẹp thường xuyên.

Leon nghỉ một một lúc rồi dọn hết mấy lọ thủy tinh đựng côn trùng trong nhẫn ra bàn, cũng may là trước khi đi đã mang theo khỏi phải về lại phòng trọ để lấy.

Con nhện độc Fira vẫn còn ngủ say, những con kiến biến dị thì trở nên háo ăn hơn mọi khi, chúng gặm tất cả những gì mà Leon bỏ vào, chỉ cần là ăn được.

Leon nhìn mấy hủ kiến trống rỗng muốn vào rừng đen tìm nhiều kiến hơn nhưng lúc này nó đã quá mệt mõi.

Con kiến đen đuôi dài thủ lĩnh sau khi uống thêm máu của Leon thì nổi điên ăn hết những con kiến khác trong hủ thì chạy quanh muốn ra ngoài.

Leon lại nhỏ một giọt máu vào làm thức ăn nuôi con kiến rồi cho nó ăn thịt thú rừng lấy từ rừng đen.

Con kiến nhay ngấu nghiến thịt mà Leon bỏ vào và tỏ ra thích thú, Leon bắt đầu cảm thấy được những suy nghĩ mơ hồ của con kiến giống như nó đã thông minh hơn.

Leon vẫn chú ý biến đổi của cơ thể từ lúc uống thứ dung dịch mà Gin đưa, nó cảm thấy sự mệt mỏi trong người giảm đi rất nhiều, ngày mai nó có thể tiếp tục bài tập mà Gin đưa ra.

Đã không còn mệt mõi bao nhiêu, Leon tranh thủ nướng thịt ăn để bổ xung thể lực chạy vào rừng

Nó lách vào một bụi rậm để che giấu và hóa một con chim ưng bay ra, lao vút lên không rồi kêu một tiếng vang dội.

Con chim ưng lao lên thật cao xác định vị trí rừng đen, từ trên cao nó thấy một phần tư rừng trên đảo bị nhuộm đen kéo dài tới giữa núi lửa thì bị sương mù ngăn lại.

Leon bay về phía rừng đen lao vút vào thật sâu rồi tìm chỗ tán cây rậm hóa hình người.

Trong rừng đen không thiếu những con kiến biến dị, tìm một lúc nó cũng bắt được nửa hủ thủy tinh lớn kiến đen mang về.

Trở lại nhà gỗ, Leon thả con kiến uống máu mình vào trong hủ thủy tinh đựng đàn kiến đen nhỏ hơn. Con kiến đen lớn giống như sư tử vào giữa đàn cừu bắt đầu tàn sát cắn xé.

Leon nhìn chán mấy con kiến thì chuyển qua chăm sóc mấy con rắn độc đặt trong lồng dưới gầm giường.

Tới buổi chiều Leon rời khỏi rừng cấm đi vào trong sân để tham quan về ngôi trường ma thuật mà nó từng tò mò muốn tới nhìn một lần sẵn đó tìm phòng học của mình.

Phòng học ngoại ngữ nằm ở lầu hai hành lang bên trái, phòng thứ ba, F3.

Chưa đến giờ học nên Leon đi ngang hành lang muốn nghe những phù thủy sẽ học thế nào nhưng những cánh cửa phòng học đóng kín và có cách âm. Leon thất vọng đành đi nơi khác tham quan.

Nó ra khu học sinh vật và thực vật huyền bí. Đó là khu nhà kính bị đóng cửa khóa lại. Thông qua phần kính trong suốt ở trên nóc thì Leon thấy có những con bướm có thân hình người nhỏ bằng ngón tay đang bay lượn trong đó.

Leon đi về phía hồ nước lớn bên cạnh lâu đài cổ, bờ hồ được trồng nhiều liễu rũ làm bóng mát và có nhiều thân gỗ xẻ đôi làm ghế dài đặt dưới góc cây.

Có nhiều học sinh phù thủy đang học bài và đọc sách ngoài này.

Leon giấu mình trong cái áo khoác da có mũ trùm gây chú ý, bởi phù thủy đều mặc áo áo trùm dài có màu tùy vào năm học. Màu đen năm nhất, lục năm hai, lam năm ba, chàm năm bốn, tím năm năm, bên hồ lúc này đa phần là học sinh năm bốn, năm năm, họ đang chờ trời tối.

Đi dạo bên bờ hồ đến khi trời tối thì Leon tới lớp chuẩn bị học, đã gần sáu giờ và Tuyết cũng đang chờ nó ở bàn đầu.

Tuyết thấy Leon, vẫy tay gọi nó rồi chỉ cái ghế bên cạnh.

Leon nhìn quanh lớp đa phần là phù thủy còn trẻ, nó gặp lại Sky và cả Rid đang ngồi ở gần đó, Rid tỏ vẻ khó chịu khi thấy Leon, lơ đãng nhìn ra ngoài của sổ.

Leon cũng lười để ý tới thằng nhóc khó ưa đó, nó khẽ gật đầu với Sky xem như chào hỏi rồi quay lại nói chuyện với Tuyết

“Lúc nãy em gặp bác bảo vệ thú vị lắm, bác ấy tự xưng là hải tặc và mặc đồ của hải tặc của cả mấy chục năm về trước.” Tuyết thấy giáo viên chưa tới nhỏ giọng cười khúc khích nói với Leon.

“Lúc sáng anh có gặp, bác ấy là San”

“Chúng ta sẽ học thế nào khi mà không có sách và vở. Tuy em nói được tiếng Anh nhưng đó là em phải học từ tiểu học đến giờ. Chúng ta phải học bảy thứ tiếng trên thế giới trong bảy ngày. thật khó tin” Tuyết lại nhỏ giọng nói.

“Anh không biết, có lẽ là ma thuật, hô biến cái mình biết hết” Leon cười khi nghĩ tới cảnh một phù thủy vung vẫy chiếc đũa như đang điều khiển giàn nhạc để làm phép cho cả phòng học.

Bạn đang đọc Máu Lai của soitieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.