Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Đi Săn Kết Thúc

2371 chữ

Tuyết cũng xuất hiện từ trong rừng, trên người bị thương vài chỗ vẫn còn chảy máu.

Leon nhảy xuống đất lấy ra lọ thuốc chữa thương băng bó cho con bé quan tâm hỏi

“Sao lại bị thương nhiều vậy”

Tuyết nhăn nhó cười

“Không nghĩ tới phù thủy trong này mạnh quá, mấy lần suýt bị đánh tan nát. May mà em chạy nhanh với trốn kịp.

Lúc em đến cạnh họ thì bị cái khiên chết tiệt ngăn cản không làm gì được họ, trong khi họ thì cứ thế mà ném đủ thứ ma thuật về mình. He he em cũng kiếm đủ số rồi nè, em nhân lúc trời tối tìm họ mới có đó”

“Mấy vụ đánh nhau hồi tối là em gây ra hả?”

“ừ, em gặp một người phàm, anh ta rất mạnh, vừa lao tớ thì em bị đánh văng đi rồi. Lúc đó em chỉ còn cách chạy”

Chỉ còn lại 45 người, họ xếp hàng giao chiến lợi phẩm và thẻ bài của mình. Có vài người không đủ số thẻ chán nản đi ra một góc. Chỉ có 32 người vượt qua bài kiểm tra.

Leon mang Tuyết đến chỗ trị thương. Có phù thủy chuyên chữa trị sử dụng ma thuật làm lành vết thương nhanh hơn tuy nhiên thì vẫn cần băng bó nếu không muốn vết thương đang khép lại vỡ ra.

Giám khảo Ren vỗ tay làm mọi người chú ý

“Có 32 người vượt qua bài kiểm tra năng lực thực chiến cũng như khả năng ứng biến. Các bạn có một ngày để nghỉ ngơi và chuẩn bị. Những ai không vượt qua tạm thời chờ đến khi kiểm tra xong sẽ được mang ra ngoài.”

Ren rời đi. Leon và Tuyết trở lại chỗ ngủ hôm qua nghỉ ngơi.

Ban ngày gần suối rất mát, có nhiều bóng râm. Leon chạy vào rừng tìm một con nai mang về cho Tuyết bổ xung máu bị mất đi khi mặt con bé tái nhợt.

Tuyết nhìn con nai còn sống trong tay Leon tội nghiệp nói “nhìn nó đang thương quá, em không sao đâu, không cần giết nó”

“Em không uống thì anh vẫn giết nó vì chúng ta cần chuẩn thị thức ăn đủ năng lượng để thi tiếp” Leon lạnh nhạt nhìn Tuyết.

“Được rồi, uống thì uống” Tuyết tỏ vẻ nhăn nhó lộ ra răng nanh tiến lại cắm vào mạch máu trên cổ con nai hút máu đến khi con nai yếu dần mới ngừng lại ra bờ suối lấy nước rửa mùi máu trong miệng.

Leon mang con nai ra xa chỗ ngủ làm thịt rồi quay lại xỏ qua một khúc gỗ lớn gác lên giá đặt trên đống lửa.

Mỡ chảy xuống than bùng lên kêu xèo xèo bốc mùi thơm phức làm Tuyết nhìn con nai đang chuyển sang màu vàng nuốt nước miếng mấy lần

“Tiếc là trong này không có gia vị nếu không hẵn là ngon hơn”

“Mùi vị thịt tươi cũng không tệ, có gia vị đôi khi phá hỏng hương vị thịt nguyên chất. Anh thích nhất là thịt tái. Em ăn chín hay tái?”

“Tái cũng được, em chỉ mới ăn bò tái thôi.”

Leon xoay thịt trên giá thêm một lúc mới gạt lửa ra chừa lại than riu riu cháy bên dưới. Nó lấy dao cắt một phần da trên dùi con nai thấy phần thịt bên trong đã chín đạt tiêu chuẩn mới cắt xuống đưa cho Tuyết cùng với con dao găm để cắt thịt rồi lấy một con dao khác cắt lấy cái đùi còn lại bắt đầu nhấm nháp. Mùi thịt nướng lan ra xung quanh gây chú ý cho những phù thủy.

Rid vừa được nối xương đang chờ thuốc có tác dụng đi quanh thì nghe mùi thịt nướng lần tìm đến chỗ của Leon.

Vừa thấy Leon nó tỏ ra chán ghét muốn rời đi thì Leon cũng nhìn thấy nó gọi lại

“Ê Rid, đói không, tao chắc là mày chưa ăn gì đâu, còn nhiều thịt lắm, mày có muốn một phần không?”

“Tao không thèm đồ của ma cà rồng” Rid gằn giọng quay đi.

Leon nhún vai tiếp tục ăn. Tuyết thấy thằng nhóc da đen tò mò hỏi “anh quen anh ta à?”

“Ừ, anh đấm nó gảy mấy cọng xương sườn”

“Vậy sao anh còn mới anh ta ăn?”

“Vì anh biết nó sẽ không ăn, nhìn cái mặt nó là không ưa rồi. Có dịp chọc nó một chút cũng vui”

Tuyết ngạc nhiên nhìn Leon, từ lúc gặp nó tới giờ lần đầu thấy nó có tính trẻ con như vậy.

“Anh ta có vẻ ghét ma cà rồng!”

“ừ, nó khiêu khích anh từ lúc ở trên tàu, hôm qua anh với nó đánh một trận và anh thắng. Nó cũng không đáng ghét lắm chỉ là nó ghét ma cà rồng vì cả nhà nó bị giết bởi ma cà rồng. Nó nói vậy”

“Vậy thì cũng phải. Mà đâu phải ma cà rồng nào cũng xấu đâu”

“Anh nghĩ nó cũng biết vậy nhưng nó không thừa nhận thôi. Thù hận cho người ta sức mạnh để tiến bộ”

“Em ăn no rồi. làm gì bây giờ” Tuyết rửa sạch dầu mỡ xoa bụng nói.

“Nghỉ ngơi đi, tuy là vết thương của em đã lành nhưng còn yếu lắm. Anh nghĩ ngày mai chúng ta sẽ lại đánh một trận nữa.” Leon trầm ngâm.

Một ngày qua đi nhanh chóng. Leon ngồi cạnh đống lửa nghe Tuyết kể về kinh nghiệm đánh nhau với phù thủy đêm qua. Những vết thương trên người Tuyết phần lớn là do đao gió và bẩy ma thuật gây ra.

Bẩy ma thuật có loại như những sợ tơ nhện mảnh giăng trên đường hoặc dùng như một cách tự vệ khi ngủ của phù thủy. Khi kẻ địch chạm phải sẽ bị cắt đứt da, nếu lao vào nhanh có thể giống như lao vào dao bén đứt lìa. May mà hôm qua Tuyết kịp phát hiện lui lại tránh bẫy của một phù thủy nham hiểm.

Gần chỗ Leon có một đống lửa khác của thanh niên người phàm mà nó gặp trong rừng. Leon để Tuyết nghỉ ngơi đi đến chỗ thanh niên người phàm kia

“Xin chào. Tôi có thể đến gần chứ?” Leon chào hỏi khi thấy vẻ căng thẳng và đề phòng của đối phương.

Thanh niên người phàm nhìn Leon một cái rồi thản nhiên thêm củi vào đống lửa “tự nhiên”.

Leon đi đến cách thanh niên kia khoảng năm mét ngừng lại ngồi tựa vào gốc cây “anh là người phàm phải không?”

“Ừ. Sao?”

“Chỉ tò mò thôi. Một người phàm được xuất hiện nơi này. Anh rất đặc biệt”

“ừ” thanh niên kia lạnh lùng đáp.

“Năng lượng trong người anh là gì vậy?” Leon ngập ngừng rồi hỏi.

Thanh niên kia ngẫng lên nhìn Leon. Anh mắt anh ta như xoáy vào Leon dò xét “sao mi biết? làm sao mi nhận ra được?”

Leon cười “nếu anh cho tôi biết nó là gì thì tôi sẽ cho anh biết sao tôi biết”

“Là Khí” thanh niên kia trả lời rồi chờ đáp án của Leon.

“Khí? Tôi là ma cà rồng, tôi có thể nhận ra dao động năng lượng xung quanh” Leon đối mắt với thanh niên kia hỏi “Khí là gì?”

“Bí mật”

Leon đứng dậy quay lưng đi “tôi là Leon, rất vui được biết anh”

“Sky”

“Là tên anh à, sky?” Leon không nghe được hồi đáp chỉ cười rồi quay đầu bước đi. Nó gặp phải một người lạnh nhạt hơn cả bản thân.

Tuyết chưa ngủ thấy Leon quay lại tò mò “anh ta nói gì với anh vậy?”

“Khí, Sky. Một người kiệm lời thích che giấu bí mật của mình. Anh tò mò khí là gì. Em có bao giờ nghe nói về Khí không? Anh ta cũng là một người châu á.” Leon hi vọng nhìn Tuyết.

“Em không biết. Nếu là nội công như trong phim thì nghe nói tới. Nội công cũng dùng khí để vận công, những đại sư ở chùa thiếu lâm có luyện tập loại sức mạnh huyền bí đó.

Nhưng Khí, có khi nào là khí trong nội công không? Những đại sư có thể trở thành cứng như sắt đao chém không đứt hay tay không bẻ sắt” Tuyết kể những gì nó biết.

“Không biết nữa. Anh hơi hứng thú với đất nước mà em sống. Có dịp có lẽ anh sẽ đến đó nhìn một lần và cả thiếu lâm cùng nội công”

Leon cảm nhận sức mạnh trong người. Tất cả bắt nguồn từ sức mạnh cơ bắp và rút lấy năng lượng từ máu vì vậy mà hoạt động càng nhiều thì nó càng mau đói khát.

Nó nắm một hòn đá nhỏ vận sức xoa mạnh. Hòn đá bị nghiếm nứt ra kêu răng rắc vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Tuyết trố mắt “anh mạnh thật, để em thử xem” nó cũng nhặt một hòn đá ven suối gồng sức bóp nhưng hòn đá vẫn trơ trơ.

Leon ngạc nhiên, cùng là ma cà rồng vì sao Tuyết lại yếu hơn

“Chắc em phải luyện tập nhiều hơn. Anh lớn hơn em mà”

“Chắc là vậy. Em về nhà phải chăm chỉ hơn mới được”

Tuyết đã ngủ, Leon lấy hai lọ thủy tinh ra bỏ thịt vào nuôi mấy con kiến với con nhện rồi nhìn chúng cắn xé.

“Nếu dùng máu ma cà rồng nuôi kiến thì không biết sẽ thế nào” Leon chợt có ý tưởng mới.

Nhưng nếu chúng chết thì uổng lắm. Leon chọn con nhện để thử nghiệm vì nó nghe hiểu Leon nói. Thử liên hệ với con nhện, nó cho Leon biết nó muốn ra ngoài, nó chịu hết nổi cái tù chật hẹp này. Leon thỏa thuận với con nhện một lúc mới thả nó ra.

Con nhện lông lá bò lên tay Leon rồi nhảy xuống đất chạy vòng vòng nhìn ngó khắp nơi.

Nó cũng không có ý định bỏ trốn. Mỗi ngày có thịt dâng đến miệng làm nó trở nên lười nhác.

Con nhện chạy chơi chán bò trở lên tay của Leon dùng bốn con mắt nhìn nó. Leon không biết con nhện này độc bao nhiêu vì lúc mua người ta chỉ nói là loài mới tìm được trong rừng đen. Nếu bị nó cắn một phát có lăn ra chết tươi hay không thì cũng không biết được.

Leon nghĩ tới đó hơi e ngại con nhện to đùng trên tay mình nhưng con nhện tỏ ra ngoan ngoãn thân thiện không hề có ý định cắn người, nó giống một đứa con nít tò mò với mọi thứ, điều làm Leon kinh ngạc lẫn sợ hãi là con nhện biểu hiện suy nghĩ không thua gì một đứa trẻ đang tập nói.

Muốn biết con nhện nguy hiểm như thế nào thì Leon cần tìm một con thú để thử nọc độc.

Nó chờ đêm khuya lũ thú chạy ra ngoài kiếm ăn để bắt sống một con thú.

Đàn sói chạy ngang qua bờ suối bên kia. Leon không muốn chọc chúng, sói sống theo bầy chọc một con thì cả bầy nó nổi điên thì phiền toái.

Leon thấy một con heo rừng ra uống nước. Con heo to khoảng trăm kí đủ để thí nghiệm. Leon thử ra lệnh cho con nhện chạy tới cắn một nhát vào chân con heo rồi bỏ chạy.

Con nhện cũng nghi hoặc dùng bốn con mắt nhìn sang con heo ở gần đó rồi lại nhìn Leon như xác nhận mệnh lệnh khi nãy, khi không bảo ta đi cắn tên đó làm gì, nó có thù với mi à?

Dù mang theo vẻ không mấy hứng thú và có phần miễn cưỡng thì con nhện vẫn chạy tới cạnh con heo rừng và tìm một chỗ thích hợp để cắn.

Con heo kêu lên đau đớn rồi nhìn quanh, nó kêu phì phì bực bội khi không thấy kẻ địch nào đành tiếp tục cúi đầu uống nước nhưng sau vài giây sau nó bắt đầu co giật những thớ cơ trên người rồi ngã lăn ra đất.

Điều kì lạ là con heo rừng mặc dù có vẻ đau đớn nhưng nó chỉ phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ như cổ họng bị chặn lại.

Thấy con heo rừng co giật trong im lặng một cách tuyệt vọng, Leon có chút hối hận khi ra lệnh cho con nhện kia tấn công.

Con nhện cũng đã quay lại, tìm chỗ bò lên tay của Leon rồi ngồi trên đó đắc ý nhìn thành quả của mình vừa làm ra.

Leon có chút sợ con nhện nhìn có vẻ ngoan ngoãn trước mặt, nó thu con nhện vào lọ thủy tinh mặc cho con nhện bất mãn phản đối rồi cất vào trong nhẫn.

Chỉ vài phút sau con heo rừng đã chết, máu nó chảy ra miệng và mủi như bị xuất huyết trong. Chỗ vết cắn vẩn còn nhỏ máu.

Chất độc của con nhện làm máu của con mồi bị loãng gây khó cầm máu và làm vỡ mạch máu dẫn tới xuất huyết trong đó là kết luận khi mà Leon rút dao giải phẩu con heo rừng.

“Chất độc thật khủng khiếp” Leon thầm sợ hãi trước những gì mình nhìn thấy, nó kiểm tra nội tạng và tim con heo rồi mang đến chỗ đất trống chất gỗ đốt. Nếu có con thú ăn thịt nào ăn phải máu có độc thí chúng cũng toi theo là cái chắc.

Leon tạm từ bỏ ý định nuôi con nhện bằng máu của mình. Một nhát cắn đã như vậy rồi nếu cung cấp thêm tiền năng có thể gây biến dị nữa thì kinh khủng cỡ nào. Nếu hôm nào nó ngứa răng cho mình một nhát thì chết không kịp ngáp luôn.

Bạn đang đọc Máu Lai của soitieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.