Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ là mặc kệ như thế nào, nàng rất thích nghe những lời này của điện hạ. Tâm trạng của nàng cũng rất vui vẻ, cực kỳ sung sướng dùng bữa sáng với điện hạ. Sau khi ăn sáng xong, điện hạ đưa nàng về phòng, nằm xuống tấm nệm tơ lụa mềm mại: “Tối qua nàng không được nghỉ ngơi tốt, nàng hãy ngủ một hồi đi.”

Mẫu Đơn gật gật đầu: “Điện hạ, vậy chàng thì sao?”

Vệ Lang Yến hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng một cái, cười nói: “Ta ở đây với nàng, được rồi, mau ngủ đi.”

Mẫu Đơn dạ một tiếng, kéo chăn qua đắp lên người rồi nhắm mắt lại. Tới khi điện hạ rời khỏi, nàng mới mở mắt, thấy điện hạ đang ngồi bên cạnh án thư không xa đang lật xem gì đó. Nàng hơi đau lòng cho hắn. Dường như lúc nào gặp hắn, hắn cũng đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, ngẫm lại mà xem cái địa vị cao này rốt cuộc có cái gì tốt, mà sao mọi người đều muốn ngồi lên đó, nghĩ lại ngoại trừ địa vị cao ra thì chính là quyền lực cao, điều này hẳn là không ai có thể chống lại cám dỗ này.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chợt nhớ tới trận bão tuyết lớn ở Hoè Châu. Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh. Hình như bên Hoè Châu tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Nói ra thì, lúc hồn nàng đang trôi dạt đã thấy qua các loại thiên tai, thây chết đầy đồng, cốt nhục phân ly vô cùng thê thảm. Lúc đó nàng lực bất tòng tâm từ lâu, nhìn thấy thảm cảnh như vậy, vẫn rất đau khổ. Lúc đó nàng nghĩ, nếu nàng có năng lực để giúp đỡ họ thì tốt biết mấy. Nàng muốn giúp họ, nàng thừa nhận bản thân có chút mềm lòng hoặc nói là có chút kính sợ đối với thần linh. Lúc trước trong con hẻm lạnh băng mà A Hoán chết đi, nàng nghĩ nếu có thể sống lại, nếu A Hoán có thể sống lại, nàng bằng lòng làm bất cứ chuyện gì. Ông trời đã cho nàng một cơ hội, nàng phải cố gắng trân trọng. Nàng hiểu nỗi khổ của cốt nhục phân ly cho nên nàng muốn dùng sức lực nhỏ bé của mình để giúp bọn họ.

Trận bão tuyết này nàng không thể ngăn cản, vẫn sẽ xảy ra, chuyện nàng có thể làm là thuyết phục điện hạ để điện hạ giúp bọn họ, như vậy có thể giảm thiểu tối đa tổn thất. Hơn nữa, nếu lần này điện hạ có thể giúp đỡ bách tính Hoè Châu, sau này đăng cơ cũng có thể dễ dàng hơn, càng được lòng dân hơn, đối với điện hạ mà nói không phải là chuyện xấu.

Nàng muốn giúp bọn họ. Một nửa là vì bản thân mềm lòng, một nửa là vì điện hạ.

Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ hồi lâu, chống nửa người dậy tựa vào cái gối mềm, nói: “Điện hạ, có nghe nói tới bên Hoè Châu trời đã đổ tuyết lớn chưa, nghe nói tuyết rơi đã hơn nửa tháng rồi?”

Vệ Lang Yến tạm dừng xem sổ gấp trong tay, nhìn Mẫu Đơn, đứng dậy đi tới đầu giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt là ánh mắt tò mò không hiểu của Mẫu Đơn: “Mấy ngày trước quả thật có tin tức từ bên Hoè Châu truyền tới, trời đã đổ tuyết lớn liên tục hơn nửa tháng. Tuyết bên ngoài đã cao tới đùi rồi, vô số gia súc đã chết cóng, hàng loạt cây hoa màu còn chưa kịp thu hoạch đã bị đông chết rồi. Mẫu Đơn có lời gì muốn nói sao?” Giọng nói của hắn mang theo chút kỳ quái khiến trái tim Mẫu Đơn đập thình thịch, luôn cảm thấy dường như hắn đã phát hiện ra gì đó.

Nàng miễn cường rụt về sau, tránh đi ánh mắt của điện hạ nói: “Hai ngày trước thiếp nghe nói tới chuyện này, chỉ muốn hỏi điện hạ xem có dự tính gì không? Mặc dù Hoè Châu không phải là đất phong của điện hạ, chỉ là…” Tiếng nói của nàng dừng lại “Chỉ là trận tuyết này nếu tiếp tục rơi e rằng sẽ thành bão tuyết đấy.”

Sắc mặt Vệ Lang Yến càng ngày càng lộ vẻ khiến người khác khó nắm bắt, hắn âm trầm nhìn Mẫu Đơn một hồi, mới đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn ra bên ngoài nói: “Hoè Châu là đất của Tuyên đế, ta không tiện đưa ra đề xuất gì cả. Mẫu Đơn có đề xuất gì không?”

Thẩm Mẫu Đơn nghĩ nghĩ nói: “Nếu thật sự là bão tuyết thì chỉ đành phó mặc cho trời thôi. Trận tuyết này rơi càng lớn, ngoại trừ lúc ban đầu đông chết vô số gia súc và người ra. Sau dó cũng bởi vì thời tiết mà làm lỡ dỡ việc gieo trồng hoa màu…” Nàng ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: “Nếu như làm lỡ việc gieo trồng hoa màu thì thật ra có thể ươm trồng ở trong phòng trước, sau đó qua tiết Xuân Sương thì có thể gieo trồng xuống ruộng.” Cách nghĩ này dường như không khả thi cho lắm. Trong căn nhà nhỏ hẹp cũ nát của các bách tính nghèo khổ thì lấy đâu ra chỗ để ươm trồng.

Nàng biết lúc này chưa có các hoa màu sản lượng cao như ngô, khoai lang. Hơn nữa coi như có thể đuổi kịp thời gian gieo trồng thì cũng bởi vì trận bão tuyết này mà thu hoạch cũng có thể không cao, lại thêm sưu cao thuế nặng của triều đình, áp bức quá mức, bọn họ muốn vượt qua nạn tuyết này thật sự quá khó, gần như không thể nào, gần như nàng chỉ có thể trơ

Bạn đang đọc Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.