Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1142 chữ

Tiết trời tháng 5 nóng nực làm cho Đông Đông vô cùng khó chịu . Cô vốn không thích mùa hè có lẽ cũng một phần do cái tên này của mình , vì mẹ cô rất thích mùa đông nên khi sinh cô ra đã đặt cô là Đông Đông , nhưng có lẽ chính bà cũng không ngờ cái tên này lại ảnh hưởng đến cuộc đời của cô như vậy.

Đông Đông vật lộn với đống bản thảo trên bàn , đã 3 ngày rồi cô không có ý tưởng nào mới cho tác phẩm của mình . Bên nhà sản xuất cứ luôn gọi điện hối thúc khiến cô hiện tại tâm trạng vô cùng khó chịu . Cô đặt laptop xuống dời khỏi giường quyết định ra ngoài hít thở chút không khí . Bình thường cô vẫn luôn ở trong nhà viết bản thảo rất ít khi ra ngoài hầu hết cô ra ngoài chỉ khi trong nhà đã hết thức ăn cần phải đi siêu thị để mua thêm . Cô cũng không hiểu tại sao hôm nay đột nhiên lại muốn ra ngoài cô đặc biệt ghét thời tiết nóng bức của mùa hè vậy mà cô lại quyết tâm ra ngoài trong cái thời tiết này . Có lẽ thứ cô muốn thấy không phải con người , không phải không khí náo nhiệt ngoài kia mà chính là ánh mặt trời .

Đông Đông mặc một chiếc áo phông trắng , quần jean và đôi giày thể thao chầm chậm bước ra cửa cô không quên đội cho mình chiếc mũ bucket che đi nữa khuôn mặt . Cô luôn như vậy mỗi khi ra đường đều dùng chiếc mũ này che đi nửa khuôn mặt của mình . Có lẽ làm vậy giúp cô thoải mái hơn một chút , cô không thích nhìn thấy ánh mắt soi mói của người khác và cũng không muốn người khác nhìn thấy mình cô luôn cố gắng giảm đi sự tồn tại của bản thân hết sức có thế . Tính cách tự ti thu mình này của cô có lẽ được hình thành từ rất lâu , rất lâu về trước. Cô dời khỏi toà nhà đi men theo con đường trước măt . Cô cứ như vậy nhìn theo những tia nắng bước đi vô định , Đông Đông rất thích những tia nắng kia cũng rất thích mặt trời nhưng cô lại không chịu được sức nóng mà chúng mang lại . Có lẽ những thứ này vốn dĩ không thuộc về cô dù cô có yêu thích chúng cố gắng tiến lại gần chúng đến như nào kết cục cô nhận lại cũng chỉ là khiến bản thân bị thương .

Bước vào tiệm starbucks Đông Đông gọi 1 li nước rồi chọn vị trí trong góc ít người nhất để ngồi xuống . Cô vốn không thích những nơi đông đúc như vậy nhưng ánh nắng ngoài kia đã quá sức chị đựng với cô . Nếu không phải trước khi đi cô đã thoa thuốc thì bây giờ cả người cô đã là những vết mẩn đỏ ngứa dát không thôi . Từ nhỏ cô đã bị chứng dị ứng này chỉ cần tiếp xúc với nhiệt độ thời tiết quá nóng là cô sẽ nổi mẩn rất khó chịu .

“ Đông Đông” một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến tai cô , cô ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn lên . Trong khi cô còn đang loay hoay lục lại trong trí nhớ xem người trước mặt mình là ai thì cô bạn đó đã nhanh nhẹn ngồi xuống giúp cô giải đáp thắc mắc của mình .

“ cậu không nhớ mình sao mình là Lan Ninh này , mình học cùng cấp 3 với cậu đó trước đây chúng ta còn từng đi ăn trưa cùng nhau nữa đấy “

Đông Đông mỉm cười gật đầu . Cô đã nhớ ra cô bạn này rồi kí ức của cô về cô bạn này vốn là một cô nàng mập mạp đáng yêu cũng rất tốt bụng , trước đây khi cô một mình đến cantin ăn cơm cũng chỉ có cô ấy nhiệt tình ngồi ăn cùng cô còn chia cho cô món mình thích nữa . Cô sao có thể quên được người bạn này chứ , chỉ là cô ấy thay đổi nhiều quá không còn là dáng vẻ mập mạp cô từng biết nữa . Giờ Lan Ninh đã gầy đi rất nhiều trở thành 1 cô gái nhỏ nhắn lại xinh đẹp như vậy “ cậu thay đổi quá xinh đẹp hơn nhiều làm tớ nhất thời không nhận ra “ cô mỉm cười đáp lại Lan Ninh .

“Tớ gầy đi nhiều quá phải không . Mà sao cậu không thay đổi gì thế , tớ vừa nhìn là nhận ra cậu ngay “ Lan Ninh vui vẻ nhìn cô nói .

Cô chỉ mỉm cười cũng không biết đáp lại Lan Ninh thế nào , vì cô quả thực so với hồi cấp 3 không thay đổi gì nhiều . Vẫn là bộ dạng khép lép đầu luôn cúi cố gắng giấu đi gương mặt của mình .

“ cuối tuần sau lớp mình họp lớp đấy cậu có đi không , à cho mình số điện thoại của cậu đi . Nếu lần này không tình cờ gặp cậu ở đây mình cũng không biết làm sao tìm được cậu nữa “ Lan Ninh vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại ra trước mặt Đông Đông cô vô thức đón lấy nhập số của mình đứa cho Lan Ninh . “ cậu nhớ phải đến đấy nhé lớp mình ai cũng nhớ cậu , từ khi tốt nghiệp cậu như bốc hơi vậy mình muốn liên lạc với cậu mà không cách nào hỏi được số của cậu “

Mọi người nhớ mình sao Đông Đông thực sự muốn bật cười nói với cô bạn này rằng ngoài cậu ra có lẽ không ai nhớ được hoá ra trong lớp còn có một người tên là Đông Đông đâu . Cô mỉm cười định viện một lí do nào đó để từ chối Lan Ninh thì bị cô ấy chặn lại “ Dương Minh về nước rồi buổi họp này chắc cậu ấy cũng sẽ tham gia đấy . Địa điểm và giờ hẹn mình sẽ nhắn cho cậu sau , giờ mình có chút việc mình đi trước nha “ nói rồi Lan Ninh vội vang dời đi . Đông Đông vẫn ngồi đó trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì .

“Dương Minh “ cái tên này cô đã cố gắng vùi sâu trong trái tim mình từ rất lâu rồi , cô cố gắng che đậy chôn vùi nó đến mức cô tưởng rằng mình đã quên được nó rồi . Vậy mà hôm nay khi nghe nhắc đến trái tim cô lại vô thức nhói đau .

Bạn đang đọc Mặt Trời Mùa Đông sáng tác bởi Mộtquảnho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mộtquảnho
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.