Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ lưu manh

Phiên bản Dịch · 763 chữ

Chương 26: Đồ lưu manh

*Edit: Thượng Quan Song Duyên.

Beta: Thượng Quan Huyền Kiếm.**

"Phải không, thật chỉ là viết sai địa chỉ?" Thẩm Nhiên phục hồi tinh thần. Mày kiếm nhíu lại, từ từ trả lời.

Nếu đã cảm thấy không chán ghét việc cô đụng chạm, vậy thì hưởng thụ cũng tốt. Nhìn con mắt to đẹp kia trừng lớn, hắn cảm thấy đáng yêu (không biết ánh mắt thẩm mỹ của hắn thế nào, cư nhiên người khác trừng mình còn thấy đẹp mắt). Còn nữa, đôi môi hồng nhuận đỏ mọng của cô giống như trái anh đào chờ người đến hái, đỏ hồng mê người.

Hắn không dấu vết nuốt nước miếng.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới buổi sáng nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, trong lòng tò mò lén đi xuống phòng cô xem. Sau đó thấy một bức tranh mỹ nữ ra khỏi bồn tắm. Thân hình được bọc trong chiếc khăn tắm rộng mềm mại, da thịt phấn nộn bóng loáng nhẵn nhụi, trước lồi sau vểnh. Đích thực là vóc dáng khiến người ta muốn phạm tội. Còn có lúc này đang ngồi ở vị trí mẫn cảm của mình, cặp mông đầy đặn có lực đàn hồi mang tới xúc cảm.

Hạ thân nhất thời nóng lên, anh em tốt của hắn cư nhiên không biết xấu hổ nổi lên phản ứng...

Mới vừa rồi Trương Duyệt còn bộ dáng chính trực, nghe hắn trả lời, thấy trong mắt đối phương đều là vẻ: Tôi đã sớm nhìn thấu bộ mặt này. Trong lòng dâng lên chột dạ.

Nhưng coi như là thế đi, cô vẫn thấy không cam lòng, muốn đòi về một nửa chùy tam giác và kiếm sắt. Đó là cô bỏ tiền mua, dựa vào cái gì để tiện nghi cho anh ta?

"Anh..."

Vừa mở miệng muốn nói, cô bỗng cảm thấy dưới mông mình có vật gì đó động đậy. Cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình đang ngồi chỗ phía dưới bụng đối phương. Mà chỗ đó chính là... chính là địa bàn tiểu huynh đệ của người ta.

Mà tiểu huynh đệ kia vào giờ phút này, như có như không run rẩy phấn khích...

Trương Duyệt cứng đờ người, gương mặt thoắt cái bùng lên đỏ ửng, đầu óc trống rỗng. Lời vừa muốn nói ra đã sớm quên sạch không còn một mống, cuối cùng chỉ thét ra ba chữ: "Đồ lưu manh!"

Sau đó vội vàng từ trên người hắn leo xuống, không để ý thần sắc nghi ngờ của người ngoài, bụm mặt chạy.

Ba người bên cạnh mới từ khiếp sợ hoàn hồn không biết nội tình như thế nào. Nhìn Trương Duyệt vội vã bỏ chạy, rồi nhìn Thẩm Nhiên đang ngã người trên ghế sô pha.

Mặt đầy buồn bực nghĩ: Rõ ràng là cô đè Thẩm đoàn trưởng ở dưới người, làm sao còn đổi trắng thay đen mắng Thẩm đoàn trưởng lưu manh chứ? Muốn lưu manh cũng là cô mới đúng nha.

Ba người nhìn bóng lưng đã chạy xa, vô số nghi vấn trong lòng lướt qua. Nhưng bọn họ biết lúc này muốn đi hỏi Trương Duyệt không thể biết được đáp án, muốn biết cũng chỉ có thể hỏi người đàn ông trước mắt này.

Vì vậy, ánh mắt ba người đồng loạt nhìn chằm chằm Thẩm Nhiên nằm trên sô pha.

Một khắc Trương Duyệt leo xuống kia, Thẩm Nhiên cảm thấy trong lòng mình giống như bị ném mất đi thứ gì trọng yếu vậy. Cảm giác bên trong vắng vẻ rất không thoải mái.

Nhưng bởi vì hành vi lưu manh vừa rồi của mình, mặt mũi hắn cũng đỏ bừng không thôi. Nếu không phải bởi vì hắn quanh năm huấn luyện lại thường xuyên làm nhiệm vụ, da bị phơi nắng thành màu lúa mạch, giúp hắn che dấu hết thảy duyên cớ, chỉ sợ sẽ bị ba tên mắt sắc sớm phát hiện ra.

Cơ mà tuổi còn trẻ đã có thể làm đến vị trí đoàn trưởng, đạo hạnh rất sâu.

Hắn trấn định ngồi dậy, hắng giọng. Sắc mặt vô cùng uy nghiêm nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, không có chuyện làm sao? Còn không đi làm việc của mấy người đi?"

Sau đó đứng dậy về phòng mình như không có chuyện gì. Lúc đi tới cửa, ở lúc không ai nhìn thấy, khoé miệng cong lên ý cười rất nhỏ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.

Bạn đang đọc Mạt Thế Nữ Phụ Thành Hắc Hóa (Dịch) của Vũ Trung Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuongquangia.gha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.