Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô ấy ngủ rồi

Phiên bản Dịch · 726 chữ

Edit: Thượng Quan Thiên Uyên

Beta: Thượng Quan Đãn Niệm


"Được rồi, vậy tớ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, cậu ngủ thêm một lát đi."

Lâm Sở Sở quan tâm nói, còn ôn nhu giúp cô đắp chăn. Đợi Trương Duyệt gật đầu cô ta mới xoay người dọn chén đũa xuống lầu.

Trương Duyệt mở mắt nhìn bóng lưng cô ta rời đi, vẻ mặt lóe lên không biết đang nghĩ gì.

...

Khi Lâm Sở Sở vừa để đồ từ phòng bếp đi ra thì thấy bóng dáng một người cao lớn, đẹp trai xuất hiện trong phòng khách Trương gia.

Người đến tên Lục Tử Phong, là bạn trai Trương Duyệt. Chẳng những đẹp trai lại tuổi trẻ tài cao, con nhà giàu, bây giờ ở trong công ty giữ chức Tổng giám đốc.

Thấy hắn đứng ở đó, hẳn là mới đến chưa kịp ngồi xuống.

Lâm Sở Sở nhìn chung quanh, bảo mẫu Trương gia là mẹ Vương không ở nhà, nhìn lại thời gian chắc hẳn giờ này đã ra ngoài mua thức ăn rồi.

Cô đi tới phòng khách, hỏi: "Tử Phong, sao anh lại tới rồi?"

Lục Tử Phong nghiêng đầu thấy cô, giương môi cười một tiếng. Vốn lớn lên khí chất đẹp trai, hơn nữa nụ cười này lại làm cho người ta say mê.

"Mấy hôm nay bận bịu một hạng mục, vừa gấp rút làm xong nên giờ tới thăm Trương Duyệt một lát. Tránh cho cô ấy nghĩ rằng bạn trai này chỉ lo công việc quên mất cô ấy."

Hắn nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn Lâm Sở Sở, trong câu kia lại có một ý khác.

Là nói: Mấy hôm nay bận bịu một hạng mục, vừa gấp rút làm xong nên vội vàng tới đây thăm em.

Lâm Sở Sở nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, hiểu ý của hắn, trong nháy mắt mặt đỏ tới cổ, bộ dạng xấu hổ.

Cô ta xấu hổ nhưng vẫn dịu dàng trả lời: "Hôm nay thân thể Trương Duyệt hơi không thoải mái, vừa uống thuốc xong nên nghỉ ngơi rồi. Nếu như bây giờ anh đi thăm có lẽ sẽ quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, không tốt cho bệnh tình."

"À, ra vậy. Xem ra là tôi tới không đúng lúc."

Nghe vậy Lục Tử Phong nhíu mày, sau đó vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn cô ta với ý vị sâu xa. Nói xong hắn đến gần cách Lâm Sở Sở một bước, dùng âm thanh dễ nghe lại đầy từ tính của hắn cúi đầu ôn hòa hỏi: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì, ngồi đây chờ cô ấy tỉnh lại?"

Lục Tử Phong cao 1m80, Lâm Sở Sở cao 1m65, hai người đứng cách nhau một bước nên hắn phải cúi đầu nói chuyện cùng cô ta.

Lâm Sở Sở ngẩng đầu lên đáp: "Thật ra nếu anh không có việc gì có thể đến phòng em..."

Còn chưa nói xong ba chữ “ngồi một lát”, môi của Lục Tử Phong vừa vặn chạm vào môi cô, lập tức đem lời kẹt ở cổ họng chưa nói xong nuốt trở về.

Cô ta nhất thời ngẩn ra, một lát sau phục hồi tinh thần lại như thỏ con bị kinh sợ muốn chạy trốn. Nhưng không nghĩ đến bên hông đã bị hai bàn tay có lực kẹp chặt rồi ôm vào lòng hôn sâu hơn.

Lâm Sở Sở thử giãy giụa lại phát hiện không nhúc nhích được, biết mình không thể thoát nên đành đưa tay ôm hắn, đáp lại nụ hôn của hắn.

Hai người hôn không biết trời đất, qua một lúc mới buông đối phương ra.

Lâm Sở Sở thở hổn hển, mặt đỏ lên, xấu hổ nhu nhược lại mang theo mấy phần khổ sở, nhìn một cái khiến người ta phải sinh thương tiếc. Cô ta khổ sở nói: "Chúng ta không thể như vậy, em là bạn tốt của Trương Duyệt, anh lại là bạn trai cô ấy. Nếu để cô ấy biết chúng ta làm vậy sẽ rất đau lòng."

"Sợ gì? Bây giờ cô ấy bị bệnh đang ngủ trên lầu, nơi này không có người biết chuyện của chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói làm sao cô ấy biết?"

"Nhưng..."

Bạn đang đọc Mạt Thế Nữ Phụ Thành Hắc Hóa (Dịch) của Vũ Trung Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuongquangia.gha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.