Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trí Tuệ Của Mộc Mộc

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Chương 5: Trí Tuệ Của Mộc Mộc

Xong xuôi, Thư Mộc thở phào một hơi, không nhịn được mà nắm chặt hai tay, đây là lần đầu tiên cô chịu trách nhiệm cho một việc. Cảm giác này cứ như có thứ gì đó rót vào lòng, vừa nặng nề nhưng cũng rất thú vị. Cảm giác hòa quyện giữa hạnh phúc và thống khổ này đúng là rất đặc biệt a.

….

Thư Mộc ngáp một cái rồi sờ sờ dương chi bạch ngọc theo thói quen.

Đúng y như câu nhìn vật nhớ người, chiếc vòng lại khiến nỗi tưởng niệm ba ba và anh hai trỗi dậy nữa rồi. Cô nhắm mắt lại, hình ảnh người thân cứ như vậy in đậm trong đầu cô.

Hơi lạnh từ dương chi bạch ngọc truyền tới lòng bàn tay khiến Thư Mộc có cảm xúc y như lúc cô sờ vào quân chương của anh hai.

Đột nhiên một vài sự tình bị cô xem nhẹ trong quá khứ nay liền hiện về. Từ sau khi mặt trận thống nhất, ngẫu nhiên trên người anh hai sẽ có mùi máu tươi, còn khí tức đó trên người ba ba lại càng nồng đậm hơn.

Đặc biệt là 2 ngày trước khi Thư Mộc bị bắt cóc, ba ba chưa từng về nhà. Anh hai có về cũng chỉ ôm cô một cái rồi sang vòng cách vách nghỉ ngơi.

Còn Thư Mộc, cô vẫn vô tư ra ngoài đi dạo. Tuy hai người đàn ông trong nhà luôn dặn cô bên ngoài rất nguy hiểm nhưng đây là nơi Thư Mộc lớn lên từ nhỏ, là nhà của cô mà. Đi dạo trọng vườn nhà mình thì cô phải phòng bị làm chi.

Nhớ tới đây, Thư Mộc không khỏi hối hận, suy nghĩ này của cô quá sai rồi.

Cho tới bây giờ Thư Mộc vẫn chưa phân biệt được đâu là thật đâu là mơ? Nếu chỉ là mơ, vì sao cảm giác đau đớn kia lại chân thật đến thế.

Thường ngày ba ba vẫn nói với cô, sáng nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy nhưng Thư Mộc chưa từng gặp qua những con quái vật da trắng xanh, miệng đầy máu kia thì mơ thấy sao được.

Đó chắc chắn không phải mộng. Vạn nhất Vương Đan muốn lấy cô ra mà uy hiếp cha anh, rồi ép buộc 2 người họ giao quyền lực trong tay ra, vậy cô phải là gì đây?

Thư Mộc tiếp tục vuốt ve vòng ngọc trên tay, tự chấn tĩnh chính mình.

Cô tin tưởng người nhà họ Ninh, ở thời đại hòa bình họ là tinh anh, thì tại mạt thế họ vẫn là kẻ mạnh như cũ. Tuy Vương Đan rất lợi hại nhưng ba ba và anh hai cũng không kém. Tuy 2 người chắc chắn sốt ruột vì sự mất tích của Thư Mộc những sẽ không bị trúng bẫy rập của ả ta đâu!

Nghĩ vậy Thư Mộc mới an lòng một chút, ánh mắt mang đầy thù hận của Vương Đan và những lời chua ngoa của đám người có thực quyền tại căn cứ đã in thật sâu trong lòng cô.

Kỳ thật họ có nói một câu rất đúng:

“Cô là con sâu gạo, sống 18 năm trên đời mà chẳng có chút giá trị thực tế nào cả. “

Đời trước cô chết đi hẳn sẽ giảm bớt phần nào gánh nặng cho ba ba và anh hai nhỉ.

Tuy tang thi cắn rất đau, bây giờ nhớ lại Thư Mộc vẫn thấy hoảng sợ vô cùng. Thế nhưng nếu không có con sâu gạo trói buộc người thân như mình, có lẽ họ sẽ càng nhẹ nhàng hơn.

….

Nhớ tới cái chết thống khổ và dơ bẩn kia khiến Thư Mộc có chút phát run, cả người cuộn lại thành một đoàn, lúc này cô vẫn còn chưa hết hoảng sợ. Thư Mộc thật muốn mau mau về tới nhà…

Tựa người về phía sau, cổ hương vị quen thuộc như của anh hai truyền tới, hít một hơi thật sâu mới làm cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Hiện giờ trên phi cơ bật đèn rất sáng mà chung quanh mọi người đều hoạt động bình thường, vô cùng an toàn. Chờ tới sáng mai, khi phi cơ đáp xuống đất rồi, cô sẽ sớm gặp được ba ba và anh hai thôi.

Chỉ là Thư Mộc không muốn lại trở thành điểm yếu của người thân nữa. Tuy cô không có dị năng nhưng cô có tay chân mà, vẫn đủ khả năng làm một ít việc nhà.

Cắn cắn đầu ngón tay, hình như ở mạt thế, không thiếu nhất là người bình thường biết làm việc nhà.

Thế cô học mát xa, nếu ba ba và anh hai mệt thì cô sẽ bóp vai đấm chân cho 2 người?

Không khả thi, khẳng định cả 2 đều không để cô làm. Đời trước Thư Mộc cũng từng thử qua rồi, lúc mới làm còn tốt, làm thêm vài lần cô sẽ bị ba ba ôm vào lòng, nhẹ nhàng bảo.

- Mộc Mộc đừng làm việc nhiều cho mệt, nếu rảnh thì dưỡng hoa bắt bướm, cần gì cứ nói với anh hai con.

Vậy cô có thể làm được gì nhỉ? Lại cắn cắn đầu ngón tay, Thư Mộc đau đầu suy nghĩ.

Ngẫm lại thì quá trình trưởng thành của anh hai rất tốt. Ba ba từng lặng lẽ khen anh với cô, văn an bang võ định quốc, là một nhân tài toàn năng, dời tới thực tế, dù tài giỏi đến vậy nhưng anh hai vẫn luôn đứng phía sau bảo vệ Thư Mộc. Bên ngoài anh hai lạnh lùng đến đâu thì khi về nhà vẫn luôn là người anh với nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Cho nên bất luận trước hay sau mạt thế, không ai là không ái mộ cô vì có được người anh như vậy hết.

Nhưng mà bản lĩnh cường đại như thế, cô thật sự học không được.

Còn ba ba, ông cũng không tầm thường, còn lợi hại hơn anh hai nữa kìa. Trước khi mạt thế xảy ra thì không nói, sau đó dị năng hệ lôi của ông tuy được giấu kín nhưng thật chất nó mạnh hơn anh hai không biết bao nhiêu lần nữa.

Ba ba có được địa vị như ngày hôm này đều dựa vào trí tuệ vô thượng và thủ đoạn cao siêu của ông, thanh danh ba ba đã sớm vang vọng đến toàn quân.

Khoan đã, hình như cô phát hiện ra cái gì đó.

Chính là trí tuệ. Đúng rồi, ba ba từng nói Thư Mộc cô rất thông minh, ánh mắt kiêu ngạo khi đó của ông không giống chỉ khen cho có. Bỏ dị năng qua một bên, cô có thể bước theo con đường của ba ba mà.

Nghĩ thông suốt mọi thứ, Thư Mộc cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đã từng kinh qua cái chết, cô thật sự không muốn tiếp nhận loại thống khổ ấy nữa. Thư Mộc vô cùng luyến tiếc người nhà của mình, cô muốn nỗ lực hết mình sóng vai đứng cùng một chỗ với ba ba và anh hai.

Còn chuyện của Vương Đan , cô đã hiểu rõ mọi thứ, Thư Mộc này nhất định phải lấy lại công đạo cho chính mình.

….

Thần kinh bị buộc chặt cả ngày khiến Thư Mộc có chút mệt mỏi, thế nhưng cái chăn lông cô vừa đắp lên người lại truyền tới mùi vị vô cùng khó ngửi.

Đột nhiên Thư Mộc nghĩ tới trên chuyến bay tới Bắc Kinh này, đa phần đều là người giàu có, mà người có địa vị khẳng định sẽ không để bản thân có mùi khó ngửi đến thế.

Nhéo nhéo cái thảm lông, Thư Mộc cảm giác như đang tự làm khó mình vậy. Cô chỉ muốn ngủ một giấc để bảo trì nguyên vẹn tinh thần và thể lực mà về nhà thôi. Với độ ấm hiện tại cũng chẳng quá lạnh để phải xài chăn đâu nhỉ!

Thư Mộc nắm tay làm hành động quyết thắng.

- Thư Mộc, mạnh mẽ lên!

Một lần nữa cô tự nhủ với bản thân là thảm lông trên tuyến quốc tế đã được tiêu độc sạch sẽ rồi lại căng da đầu cầm tới, cổ hương vị quái dị vẫn truyền vào mũi khiến cô không nhịn được mà chóng mặt nhức đầu. Cuối cùng Thư Mộc cũng không khắc chế nổi, chỉ đành cất thảm lông vào ngăn tủ.

Cuộn người ngủ cũng rất ấm áp, thoải mái đấy chứ. Khắc phục được thử thách đầu tiên tại mạt thế xong, Thư Mộc bắt đầu đi ngủ.

Hiện tại cô cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà nhắm chặt hai mắt. Ba ba nói không sai, Mộc Mộc thật quá thông minh, nhanh như vậy mà đã nghĩ ra biện pháp giải quyết ổn thỏa rồi.

….

Đường Thiên Hành ngồi ở hàng ghế đầu vẫn luôn chú ý đến cô nhóc kia, không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ với vật nhỏ này bỗng chốc khiến thế giới của hắn trở nên đầy màu sắc hơn.

Dường như bé con có thói quen duy trì một khoảng cách nhất định với người khác nên mới chọn chỗ ngồi ở phía ngoài đường biên.

-------

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Bửu Bửu

Bạn đang đọc Mạt Thế Chi Sủng Nịnh (Dịch) của Ngư Hoàn Hòa Thô Diện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.