Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng Để Dính Bẫy

Tiểu thuyết gốc · 2227 chữ

“Tôi không muốn thừa nhận đâu, nhưng đúng là tên này có tiềm năng đấy.”

Giọng của Tuấn Khanh bất ngờ vang lên sau lưng Thế Thành, anh ta đang bước đến gần với một khuôn mặt đầy nhăn nhó, chẳng biết từ lúc nào mà tên này đã bắt kịp với tốc độ của hai người bạn. Tuy nhiên Thế Thành chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh ta mà chỉ thản nhiên đáp:

“Cậu ta nói muốn vào quân đội, nên có thể trong tương lai, tôi sẽ giới thiệu tên ngốc này cho đội trưởng.”

“Hừm, tự nhiên anh nói vậy lại làm tôi nhớ tháng ngày huấn luyện với hắn ta, đất mẹ nó đúng là mệt chết đi được, anh tính kéo theo nạn nhân kế tiếp đấy hả?”

Tuấn Khanh bực mình tặc lưỡi nói, miệng không ngừng phun ra mấy câu chửi thề. Thật chẳng biết Minh Tuấn đã làm gì mà lại để cấp dưới của mình có thái độ như vậy.

“Đừng tiêu cực thế chứ, biết đâu cậu ta có thể khiến cho anh phải bất ngờ đó.”

Thế Thành mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại cậu bạn, rồi ngay lập tức quay người đi thẳng đến trường. Tuấn Khanh không khỏi bất ngờ khi thấy người cộng sự lâu năm của mình chẳng mấy khi cười nay lại cười tươi như vậy, liền thở dài một câu nói:

“Thôi được, lần này coi như anh đúng.”

Trong khi đó, Ngọc Hải lần đầu học được cách tập trung khí lực nên đang tự mãn phóng đi vun vút. Nhưng biết cách tập trung là một chuyện, kiểm soát được nó lại là một chuyện khác, lúc mải chạy trên đường cậu ta đã khiến vài gánh hàng rong bị phá tan tành vì đâm sầm vào họ. May cho tên ngố này là cậu ta vẫn kịp chạy trốn trước khi bị người dân nhìn thấy mặt. Lúc đến được cổng trường thì toàn thân Ngọc Hải đã dính đầy những thứ đồ ăn được bán dạo trên phố.

Thế nhưng chân cậu vẫn chưa chịu dừng cho đến khi dòng khí lực dưới bắp đùi trở lại bình thường. Ngọc Hải cứ thế phóng thẳng vào cổng trường với tốc độ không kiểm soát của mình, trước hàng trăm học sinh đang rảo bước vào lớp, cứ thế này thì kiểu gì cũng đâm vào người khác, và chuyện gì đến cũng đến.

“Chết toi mất, mọi người mau tránh…!”

Cậu ta cố gắng hét lên để những người xung quanh biết đường mà né, tuy nhiên chưa kịp nói hết thì đã bị một ăn một cú đá thẳng vào bụng, cộng với lực ly tâm của đôi chân đang tiến về phía trước khiến cả cơ thể Ngọc Hải bị dừng lại đột ngột ngay tức khắc, làm cho cú đá thốn hơn bao giờ hết, cảm giác đau đớn muốn thấu ruột gan, bao nhiêu nước miếng trong miếng phun hết cả ra, mắt trợn ngược lên trời, ngã xuống đất bất tỉnh.

“Ngươi làm gì vậy hả? Cậu ta ngất luôn rồi kìa.”

Một giọng con gái quen thuộc vang lên, người này ngay lập tức ngồi xuống cạnh Ngọc Hải, lấy hai cánh tay ép lên tim cậu ta rồi ấn mạnh một cái. Chẳng biết thế nào mà tên ngốc này lại ho lên mấy tiếng:

“Khụ… khụ… khụ…”

“Hay quá, cậu ta tỉnh rồi.”

Người này không khỏi vui mừng khi thấy Ngọc Hải tỉnh lại, đến khi cậu ta dần dần mở mắt ra thì mới thấy rõ giọng nói đó là của một bạn nữ vô cùng xinh đẹp trong đồng phục học sinh, với mái tóc xanh dương dài qua vai, chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt cô ấy lại khiến người ta có cảm giác bình yên đến lạ.

“Cậu dậy rồi hả? Làm cái gì mà chạy như ma đuổi thế? Có biết chút nữa là va phải Nhị Công Chúa Đại Nam rồi không?”

Một giọng nữ khác lại vang lên đầy trách móc, có vẻ như trầm và sắc hơn hẳn so với giọng người kia, Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn lên thì thấy một cô gái với đôi mắt màu nâu cùng mái tóc đen sậm buộc sau gáy đang khoanh tay tỏ vẻ cau có.

“Đừng khó tính thế Thùy Vân, cậu ta chỉ vô tình va phải chúng ta thôi mà…”

Thủy Tiên mỉm cười nhìn người hầu cận của mình nói. Thấy vậy Ngọc Hải vội vàng lấy hết sức chống tay đứng dậy cúi mình thành khẩn đáp:

“Xin… xin lỗi công chúa, tại tôi mới học chưa kỹ mà đã vội vã đem ra thực hành nên mới thế.”

“Hả? Ngươi học cái gì vậy?”

Thủy Tiên không khỏi ngạc nhiên trước lời nói của Ngọc Hải.

“À thì…”

Tên ngố này không khỏi ngập ngừng vì chẳng biết trả lời lại làm sao, gãi đầu gãi tai mãi chưa nói được. Đúng lúc đấy thì Ngọc Hải chợt nhìn thấy Thế Thành vẫy tay với cậu phía cổng trường đằng xa, gọi to:

“Này tên ngố, nắm được đến đâu rồi hả? Mà cậu đang đứng với ai…”

Thế Thành đang nói phải lập tức dừng lại vì anh nhận ra ngay bóng hình quen thuộc của cô công chúa đang ở ngay phía đó.

Chết tiệt? Sao lại là cô ấy chứ?

Anh không khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của cô, bộ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế ư? Thế Thành toan quay người bỏ chạy thì Tuấn Khanh chẳng biết xuất hiện sau lưng anh từ lúc nào với một nụ cười đểu giả, lấy hai tay đặt lên vai anh nói:

“Cơ hội cho anh kìa, mau tới đi.”

Vừa dứt lời thì tên đồng đội đã đẩy thẳng Thế Thành về phía trước, khiến anh chẳng kịp suy tính gì.

Về phía Thủy Tiên, ngay khi nhìn thấy bóng dáng Thế Thành chạy tới thì cô đã ngay lập tức núp sau lưng Thùy Vân từ lúc nào, khiến nàng hầu cận không biết cư xử sao cho phải, không khỏi quay sang nhìn Thủy Tiên cầu cứu nói:

“Công… công chúa…”

“Ngươi từ chối hắn giùm ta đi, mệnh lệnh đó.”

Nàng công chúa đỏ mặt vội vàng trả lời lại. Đúng lúc hai người còn phân vân thì Ngọc Hải đã quay sang nói với Thế Thành:

“Xin lỗi cậu nhé, do tôi chưa nghe cậu nói hết mà đã vội vàng thi triển nên suýt nữa thì đâm vào công chúa, kéo cả cậu theo...”

“À… mới đầu thì ai cũng vậy cả mà, không sao đâu.”

Thế Thành vội vàng cười trừ vỗ lưng Ngọc Hải, sau đó liền đến đi đến khoát tay lên vai cậu bạn nhìn Thủy Tiên và Thùy Vân nói:

“Xin lỗi công chúa nhé, cậu bạn của tôi hôm nay có hơi quá trớn.”

“Không chấp nhận!”

Thùy Vân bỗng nhiên khoanh tay quát lên, làm Thủy Tiên đang núp đằng sau lưng cũng phải giật bắn mình, vội vàng lấy tay nhéo bên hông của Thùy Vân, ghé sát miệng vào tai cô hầu cận gằn giọng thì thầm:

“Ngươi làm gì thế hả? Chỉ cần nói “ta không sao” là được rồi mà.”

Thấy nàng công chúa có vẻ đang rất bối rối, Thùy Vân được thể nhìn cô cười khẩy, rồi ngay lập tức quay sang lườm Thế Thành và Ngọc Hải quát:

“Các ngươi tưởng gây sự với công chúa rồi muốn đi thì đi hả?”

Nghe cô hầu cận nói vậy là biết rắc rối lại đến rồi nên Thế Thành thở dài một hơi rồi bình thản hỏi:

“Vậy vị cô nương đây muốn tôi làm gì cho công chúa nào?”

“Đơn giản thôi, ngươi đi mua đồ ăn cho công chúa rồi đem đến đây đi, nhanh chóng lên, sắp đến giờ vào lớp rồi đó.”

Thùy Vân vừa nói vừa hất cằm về khu lớp học tỏ vẻ kênh kiệu, phải công nhân khả năng diễn kịch của cô cũng chẳng thua kém Thủy Tiên là mấy.

“Được rồi, mua kem chứ gì, đợi tôi một chút…ấy chết…”

Thế Thành theo thói quen hất tay nói nhưng được nửa chừng thì ngay lập tức anh nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm cực kỳ chí mạng. Và Thùy Vân chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhìn anh cười khẩy nói:

“Ta chưa có nói mua gì mà, sao ngươi lại biết rõ là mua kem thế?”

Thế Thành lập tức bị khóa cứng họng, không biết trả lời lại thế nào, mà như thế thì rõ ràng anh đang ngầm thừa nhận mình biết rõ sở thích của Thủy Tiên, chẳng khác gì đang tự tố cáo bản thân cả. Mà nếu mở miệng nói thì Thùy Vân chắc chắn sẽ tìm được lý do để đẩy anh vào đường cùng dù có thanh minh thế nào, như vậy mà không thừa nhận lại càng xấu hổ hơn.

Đất mẹ nó? Cô ta đúng là một con cáo già?

Thế Thành không khỏi đổ mồ hôi hột nhìn Thùy Vân. Còn nàng công chúa của chúng ta thì đang cực kỳ xấu hổ ngồi bệt cả xuống sau lưng cô hầu cận, hai tay ôm mặt không biết trốn vào đâu.

Đồ ngốc này? Biết người ta thích ăn kem rồi còn nói ra làm gì chứ?

Càng nghĩ đến lời nói của Thế Thành lại càng làm cô xấu hổ không biết chui vào đâu, thật lạ lùng khi trước đây nàng công chúa lại có thể tỏ ra cứng rắn như vậy trước mặt hai cậu bạn. Phải chăng chỉ khi ở bên cạnh nàng hầu cận mới khiến Thủy Tiên trở về với tính cách thật của mình?

“Phải rồi, nghe nói gần trường có tiệm kem ngon lắm nên các bạn nữ rất thích, cậu đúng là biết nắm bắt tâm lý nha, Văn An.”

Ngọc Hải bất chợt vỗ lưng Thế Thành khen ngợi.

“À… phải đó… chính nó đó…”

Thế Thành vội vàng nặn ra một nụ cười hưởng ứng đáp lại, trong lòng không khỏi thầm cảm ơn Ngọc Hải, may mà có tên ngố này không là anh chẳng biết xoay sở thế nào để đối đáp với mấy câu hỏi giăng đầy cạm bẫy của nàng hầu cận kia nữa. Đúng lúc này thì chuông báo hiệu vào lớp cũng reo lên, Thùy Vân đành phải tặc lưỡi nói:

“Thôi được, ta bỏ qua lần này, nhưng nhớ sau tiết một phải mang đồ ăn đến cho công chúa đó.”

Nàng hầu cận vừa lườm hai cậu bạn vừa xách theo công chúa đang ngồi bệt dưới đất theo đi lên lớp. Bấy giờ Thế Thành và Ngọc Hải mới được dịp thở phào nhẹ nhõm sau một hồi căng thẳng.

“Thôi tạm biệt nha Văn An, tôi cũng phải về lớp đây.”

Ngọc Hải vỗ vai cậu bạn rồi ngay lập tức chạy như bay về lớp, khiến Thế Thành muốn nói lời tạm biệt cũng không kịp, có lẽ cậu ta là kiểu học sinh không muốn bị muộn giờ học.

“Thế nào rồi anh bạn?”

Bất chợt giọng Tuấn Khanh vang lên đằng sau lưng Thế Thành, anh ta vừa vỗ vai cậu bạn vừa cười với một thái độ vô cùng cợt nhả.

“Anh tin tôi đấm anh bay ba trăm mét ngay bây giờ không?”

Thế Thành bực mình giơ nắm đấm lên sát cằm tên bạn đểu với một ánh mắt tóe ra lửa, khiến Tuấn Khanh vội vã giơ hai tay lên lùi ra sau thanh minh:

“Ấy… tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi mà…”

Thế Thành vẫn lườm cậu bạn thêm một lúc nữa rồi mới thôi, ngay sau đó anh lấy chiếc máy bộ đàm trong ba lô ra như thể chuẩn bị liên lạc, khiến Tuấn Khanh không khỏi thắc mắc hỏi:

“Anh lại tính làm gì thế?”

Thế Thành nhìn cậu bạn bình thản đáp:

“Có vài chuyện tôi cần kiểm chứng, hình như Thủy Tiên và nàng hậu cận đó đã biết thân phận của chúng ta rồi.”

“Hả? Thật sao?”

Tuấn Khanh không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn cậu bạn.

“Tôi cũng không dám chắc, nhưng khi nãy có nói chuyện qua với cô nàng hầu cận của Thủy Tiên, tôi đảm bảo cô ta đã biết điều gì đó rồi.”

Thế Thành trả lời như đinh đóng cột, cùng lúc đó bộ đàm cũng reo lên tiếng rè rè quen thuộc, có vẻ như người ở đầu dây bên kia đang chuẩn bị bắt máy.

“A lô, Số Mười đây, anh gọi tôi có chuyện gì thế Số Mười Một?”

Giọng nói của một người con gái chợt vang lên bên kia đầu dây. Và không ai khác đó chính là thành viên nữ duy nhất của đội sát thủ số ba.

“Này Thảo Phương, cô học cùng lớp với Nhị Công Chúa phải không? Tôi muốn nhờ cô một việc.”

Thế Thành ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Bạn đang đọc Mặt Nạ Bạc sáng tác bởi Mai_Azuma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mai_Azuma
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.