Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Linh Đường

1592 chữ

La Sát phố là con phố nổi tiếng nhất về dịch vụ mai táng và buôn bán linh cữu, các loại vật phẩm cho đạo sĩ. La sát phố tập trung nhiều loại người muôn hình muôn vẻ, nhưng chỉ có một ít đạo sĩ là có bản lĩnh thật sự, còn lại đều là thần côn hữu danh vô thực.

Đậu béo dừng xe bên ngoài con phố. Rồi bốn người cùng nhau bước vào.

“Đến xem, đến xem một cái nào! Cờ bắt quỷ thời Minh triều. Nào nào.’

“Gỗ đào bắt quỷ chính tông, chuẩn bị cho người mới bắt đầu bắt quỷ! Mại dô, mại dô!”

“Bán hương nến mười đồng một bó, giấy vàng 31 xu.

Mới bước vào La Sát phố tiếng mời chào vang lên không dứt, Đậu béo hỏi: “Đại huynh đệ, La Sát phố bán đồ có thể dùng để bắt quỷ được à?’

Diêm Ninh nói: “Dụng cụ bắt quỷ sao lại có thể tùy tiện mua được như vậy, hai bên hàng quán ở đây, bán đồ chủ yếu dùng để trang trí.’

Tào Lộc cùng Lữ Thái hơi thắc mắc: “Vậy ngươi tới đây làm gì?”

“Rượu ngon đều giấu ở cuối hẻm, chúng ta mau chóng đi sâu vào trong quan sát một phen.” Diêm Ninh nói xong nhanh chóng dẫn ba người hướng vào trong hẻm bước tới.

La sát phố rất sâu, Đậu béo dựa vào thân hình to lớn của mình như vệ sĩ chặn lại không ít người chèo kéo Diêm Ninh mua đồ. Sâu trong con hẻm, dân cư thưa thớt, cũng không có người bán hàng rong bên vệ đường, mà một số cửa hàng vì kinh doanh ế ẩm cũng ngừng kinh doanh.

Tào Lộc rùng mình: “Lão đại, sao ở đây không khí âm u quá vậy?”

Lữ Thái cười ghẹo: “Ban ngày ban mặt chẳng lẽ có quỷ quấy phá, tiểu tử ngươi lá gan nhỏ thật.”

“Nói không chừng cũng có à?” Đậu béo thình lình nói một câu, làm Lữ Thái rùng mình toát mồ hôi lạnh.

“Ta đoán là chúng ta đã tìm được cửa hàng mong muốn rồi.” Diêm Ninh đột nhiên nói

Hắn bước tới trước vài bước, quẹo vào một con hẻm nhỏ hẹp, mặt đất gồ ghề lồi lõm, bốn người đi vào có vẻ chật chội không thoải mái. Cuối con hẻm là một nhà mai táng, cửa khép hờ, phía trên có cái bảng hiệu cổ xưa, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ba chữ thật to : “Linh Linh Đường.”

ở đâu có một vài con quạ đen túa ra bay lướt qua trên đầu bốn người, Tào Lộc la lên hoảng sợ ôm chầm lấy Lữ Thái để rồi nhận được một trận sỉ vả khinh bỉ của bạn cùng phòng. Diêm Ninh cũng chẳng để tâm hai người bạn mình một đường bước đến tiệm, sau đó bảo Lữ Thái: “A Thái ngươi mau đến gõ cửa đi.”

Lữ Thái gật đầu, to gan lớn mật bước đến, gõ cái cửa mấy cái tượng trưng rồi không đợi trả lời mà tự ý mở cửa la lên: “Có ai ở nhà không?’

Bỗng nhiên A Thái tái mặt, nhanh chóng lùi về sau hai bước, Diêm Ninh chạy nhanh tiến lên vừa thấy, nguyên lai sau cánh cửa có hai hình nhân bằng giấy, sinh động như thật, ngoài khuôn mặt trắng bệch ra thì mọi thứ đều hoàn hảo như người sống đặc biệt là đôi mắt đen nhánh như đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.

“Có ý tứ.” Diêm Ninh mỉm cười, đẩy cửa ra tiến vào.

Đậu béo thấy Lữ Thái và Tào Lộc đang đứng chôn chân bên ngoài không dám bước vào thì cười hắc hắc lấy tay đẩy hai người một phen. Cả ba người theo gót Diêm Ninh tiến vào.

Linh linh đường trưng bày rất nhiều đồ hiếm lạ cổ quái như: người giấy, đồ cổ, dụng cụ bắt quỷ….. cái gì cần cũng có, nhưng Diêm Ninh chỉ lướt qua một lần liền không nhìn đến nữa, hắn hướng vào trong quầy la lớn: “Lão bản, ta tới muốn mua một ít đồ vật a!”

Một lát sau bên trong một vị thanh niên trẻ tuổi cao gầy mặc âu phục bước ra, nhìn Diêm Ninh một cái rồi nói: “ Tự mình chọn đi, chọn xong rồi ta tính tiền.’

Diêm Ninh lắc đầu: “thứ ta muốn tìm không phải những đồ vật ngoài này.”

Chủ tiệm nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn tìm cái gì?”

“ một cây tiền tài kiếm, ba xâu tiền ngũ đế, một bó tơ hồng ngâm máu chó mực, một bộ ngũ phương lệnh kỳ, hai kỳ lân ấn.”

Chủ tiệm nghe xong, lại nhìn trên dưới Diêm Ninh đánh giá một phen: “Ngươi thạo nghề?’

“Ngươi đoán xem?” Diêm Ninh cười cười.

“mấy thứ này giá cả hơi đắt a.”

“tính tổng cho ta thử.”

Chủ tiệm tính sơ một lượt: “ tiền tài kiếm khoảng 3000, tiền ngũ đế một xâu giá 1000, ngũ phương lệnh kỳ một bộ 5000, kỳ lân ấn một cái một vạn! nếu ngươi mua hết, dây tơ hồng ngâm máu chó mực ta liền tặng cho ngươi.”

Đậu béo nghe xong liền chặc lưỡi, không nghĩ mấy thứ này đắt tiền như vậy.

Diêm Ninh hơi nhăn mặt: “Người trong nhà còn thách nhau như vậy, quá không có đạo đức.”

Chủ tiệm hơi mỉm cười đi đến trước mặt Diêm Ninh vươn tay: “Ta kêu Vương Thiên Tứ.”

“Diêm Ninh, lửa Diêm Vương.” Diêm Ninh vươn tay bắt lấy tay Vương Thiên Tứ hữu hảo cười.

“xin hỏi Diêm Ninh huynh đệ là người sư môn nào?” Vương Thiên Tứ hỏi

Diêm Ninh cười nói: “không sư không môn, tự học thành tài.’

“Vậy Diêm Ninh huynh đệ cũng coi như là thiên tài a.” Vương Thiên Tứ hiểu ý gật đầu không hỏi nữa, lại nói: “Ta biết Diêm Ninh huynh đệ cũng là người trong nhà, nếu như vậy ta cũng không vòng vo, nếu ngươi nguyện ý thiếu ta một cái ân tình, tất cả những thứ này ta giảm cho ngươi 50%.”

Diêm Ninh kinh ngạc, Vương Thiên Tứ trước báo giá không gọi là mắc, hắn cũng chỉ nói vài câu mặc cả tượng trưng không nghĩ chủ tiệm không cần biết năng lực sâu cạn của hắn trực tiếp nguyện ý dùng giảm giá để đổi lấy một cái ân tình.

Hoặc là Vương Thiên Tứ có ánh nhìn hiểu biết sâu rộng, hoặc có thể là một người ngốc lắm tiền.

Bất quá người như vậy, thiếu hắn một cái ân tình Diêm Ninh cũng không lo lắng gì liền đồng ý: “vậy cũng được.”

Diêm Ninh lấy điện thoại, từ ngân hàng chuyển qua cho Vương Thiên Tứ một vạn sáu, tên chủ tiệm cũng không tính toán gì thêm gật đầu ra hiệu đã nhận được, sau đó đi thẳng ra phía sau chuẩn bị đồ vật cho Diêm Ninh.

Thấy Vương Thiên Tứ rời đi Đậu béo lúc này mới đau lòng than vãn: “Một ít đồ như vậy liền có giá trị vài vạn?”

Diêm Ninh lắc đầu nói: “Để xem tên Vương Thiên Tứ này cho ta hàng hóa loại gì, nếu là hàng thượng đẳng, số tiền đó chỉ bằng con số lẻ so với giá trị của chúng.”

Nếu không phải lúc trước được Hình Chính chuyển tiền qua, thì những đồ vật trên cho dù giảm giá 50% Diêm Ninh cũng không mua nổi.

Một lát sau, Vương Thiên Tứ liền ôm một cái rương đi ra, Diêm Ninh mau chóng tiến lên đỡ lấy; “Cảm ơn Vương huynh.”

Vương Thiên Tứ vẫy tay: “Nhớ kỹ, ngươi còn thiếu ta một cái ân tình, chờ ta gọi điện tới là được.’

Diêm Ninh cũng không nhiều lời gật đầu một cái sau đó ôm cái rương lên xe, bốn người cùng nhau tiến về trường.

Trên đường đi. Lữ Thái nói: “Lão đại, tên Vương Thiên Tứ kia không biết vì sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Thoạt nhìn qua không giống như người sống a.’

Tào Lộc cùng Đậu béo cũng đồng tình gật đầu như bửa củi.

“Cái tiệm Linh Linh Đường kia nằm ở cuối ngõ, vốn dĩ chính là nơi có đi mà không có về, âm khí tụ tập ở đó, người sống những nơi đó, nên sắc mặt sẽ luôn tái nhợt như vậy.’

Đậu béo lại hỏi: “Tối nay chúng ta tính làm gì?’

“đến lúc đó sẽ biết.’

Diêm Ninh nói xong trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, lấy sức chuẩn bị cho buổi tối.

Đậu béo lái xe đến tình nhân hồ, Diêm Ninh xuống xe quan sát đại khai địa hình một lát rồi gọi ba người xuống xe, đem kỳ lân ấn chôn ở bên bờ mương nhỏ,sau đó lấy ba xâu tiền ngũ đế phân biệt hôn xung quanh để bao vây khu vực hồ.

Còn bản thân Diêm Ninh thì cầm dây tơ hồng ngâm máu chó mực đi một vòng quanh tình nhân hồ, khi thì giật giật dây xem xét, khi thì bấm bấm tay tính toán người ngoài nhìn vào cứ tưởng hắn bị điên.

Chờ xong toàn bộ cũng đã đến tối, Diêm Ninh nói:

“Mọi người về trong xe nghỉ ngơi một lát, tối nay có việc cần làm.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.